Nhưng không ngờ Trần Xuân Độ lại đột nhiên nắm chặt cửa phòng nhìn Tô Loan Loan thật kỹ, nhếch miệng nói đùa: "Cô Tô, chỉ một đêm không gặp mà cô đã thay đổi nhiều quá."
"Khí sắc không tệ." Trần Xuân Độ mỉm cười, sau khi nói đầy ra câu nói đầy ẩn ý kia, anh chậm rãi quay người rời đi.
Tô Loan Loan mờ mịt nhìn theo bóng lưng của Trần Xuân Độ.
***
Nửa giờ sau, sau khi rửa mặt xong, Tô Loan Loan đã có mặt tại phòng Lê Kim Huyên.
"Tổng giám đốc Lê, xin lỗi, tôi đã ngủ quên." Tô Loan Loan đứng trước mặt Lê Kim Huyên, vẻ mặt áy náy nói.
Tô Loan Loan biết rất rõ Lê Kim Huyên là một người khắt khe, cô cũng rất khắt khe với bản thân mình huống chi là vệ sĩ của cô.
Ngay khi Tô Loan Loan đang chuẩn bị nhận hình phạt thì Lê Kim Huyên bỗng lắc đầu, cất giọng êm ái hỏi: "Tôi chỉ là tò mò, tại sao cô ngủ lại lâu như vậy? Cô chưa từng ngủ quên. Thế mà lần này lại ngủ đến buổi chiều, tôi đã chuẩn bị mời nhân viên của khách sạn đến phá cửa xông vào rồi đấy."
Lê Kim Huyên nói xong, lại quan tâm hỏi: "Thương thế của cô thế nào rồi?"
Tô Loan Loan cảm nhận được sự quan tâm trong lời của Lê Kim Huyên, trong lòng như có một dòng nước ấm chạy qua, cô ta lắc đầu nói: "Cảm ơn tổng giám đốc Lê đã quan tâm, vết thương của tôi đã không còn đáng ngại nữa."
"Có thật không, để tôi xem thử nào." Lê Kim Huyên cau mày nói, vì sợ Tô Loan Loan sẽ giấu giếm vết thương của mình.
Tô Loan Loan ngồi xuống, sau khi xem xong vết thương của cô ta, Lê Kim Huyên cũng sửng sốt: "Đây là vết thương tối qua sao?"
Tô Loan Loan gật đầu, trong mắt Lê Kim Huyên lóe lên vẻ kinh ngạc, khó tin nhìn Tô Loan Loan: "Chuyện này... Sao cô làm được như thế?"
Tô Loan Loan lắc đầu nói cô ta cũng không biết.
Cô ta không nói cho Lê Kim Huyên biết về người thanh niên kia. Bởi vì anh ta đã dặn dò Tô Loan Loan rằng thân phận của anh ta tuyệt đối bí mật, không thể nhắc tới với người khác.
"Vết thương này... là tối qua để lại sao?" Dù Lê Kim Huyên vô cùng tin tưởng Tô Loan Loan, nhưng cô cũng không khỏi nghi ngờ việc này.
Bởi vì thương thế kia của Tô Loan Loan thật sự không giống như vết thương vừa mới bị hôm qua.
"Ừm, tối qua tôi thấy vô cùng mệt mỏi, ngủ một giấc thật sâu, sau khi tỉnh lại thì trở thành như vậy."
"Có lẽ tại hôm qua cô ta bị mất máu quá nhiều cần phải hồi phục sức khỏe nên ngủ lâu hơn bình thường một chút." Đúng lúc này, giọng nói của Trần Xuân Độ ở bên cạnh truyền tới.
Lê Kim Huyên trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, khẽ quát: "Câm miệng."
Trần Xuân Độ trề môi nhìn Lê Kim Huyên cẩn thận kiểm tra vết thương cho Tô Loan Loan. Tuy anh rất ngạc nhiên vì thương thế của Tô Loan Loan phục hồi nhanh như vậy nhưng cũng không truy hỏi quá nhiều chỉ gật đầu nói: "Cố gắng nghỉ ngơi."
"Tổng giám đốc Lê, vậy chúng ta còn đi Đại hội đổ thạch nữa không?" Tô Loan Loan lên tiếng, trong giọng nói của cô ta vẫn còn ngập tràn áy náy, bởi vì bây giờ đã là buổi chiều rồi.
"Đi chứ, nghe nói hôm nay sẽ xuất hiện danh sách dành cho phòng Chung Cực Tam Đao." Lê Kim Huyên gật đầu.
"Phòng Chung Cực Tam Đao?" Tô Loan Loan sững sờ.
"Là do quan chức của Đại hội đổ thạch lập ra. Quan chức của Đại hội đổ thạch sẽ chọn những người chơi mạnh nhất trong Đại hội đổ thạch để tham gia vào phòng Chung Cực Tam Đao." Lê Kim Huyên cất giọng quyến rũ giải thích nói.
"Phòng Chung Cực Tam Đao này có nhiều lợi ích lắm à?" Tô Loan Loan nghi ngờ hỏi.
Lê Kim Huyên gật đầu: "Tất nhiên rồi, người chiến thắng mỗi trận đều có thể lấy đi tảng đá nguyên thạch của mình và sở hữu nó... Thậm chí người đạt được vị trí đầu tiên còn có thể chọn mười tảng đá từ hàng tồn kho chính thức trong nhiều năm nay..." Lê Kim Huyên chậm rãi nói: "Hễ tảng nguyên thạch nào mà được Đại hội đổ thạch chính thức giữ lại cũng đều là hàng chất lượng cao. Bởi trong mỗi tảng nguyên thạch này rất có cơ hội tìm được một món đồ vô giá. "
Tô Loan Loan suy nghĩ một hồi rồi nói: "Hàng cực phẩm, còn tốt hơn cược sống chết trước đó nữa sao?"
Lê Kim Huyên gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên tia ước ao: "Đương nhiên, đây là hàng thượng hạng, nhưng đáng tiếc, tập đoàn Lê thị lại không có được may mắn này..."
"Ngay cả tổng giám đốc của Hiệp hội đổ thạch nước C cũng đứng về phía chúng ta, hẳn là phần thắng của chúng ta sẽ không nhỏ như vậy chứ?" Tô Loan Loan cau mày.
Nhưng không ngờ Lê Kim Huyên lại lắc đầu: "Lúc trước cược sinh tử, dù là hội trưởng Trương thì cũng chẳng có tác dụng gì. Lần Đại hội đổ thạch này khác xa với mấy lần trước. Sáng nay hội trưởng Trương đã gọi điện thoại nói cho tôi biết trong lần Đại hội đổ thạch này, các thế lực khắp nơi đều đã chuẩn bị rất đầy đủ. Có rất nhiều tay lão làng đã tái xuất giang hồ một lần nữa, thậm chí có những nhân vật trong lời đồn mà ngay cả ông ta cũng chưa từng gặp gặp qua, cũng sẽ xuất hiện trong Đại hội đỏ thạch lần này... giống như Kỳ Tín đời trước... Cho nên lần này ông ta cũng không chắc lắm. Đây không chỉ là cuộc đụng độ của thế hệ này, mà còn là cuộc đụng độ của những nhân vật huyền thoại thế hệ trước... cứ như tình huống này, đã lâu rồi chưa xảy ra..."
Tô Loan Loan ngạc nhiên, lên tiếng xác nhận lại: "Nói cách khác, ngoài thế hệ trước như Kỳ Tín ra, đại hội lần này sẽ xuất hiện thêm rất nhiều nhân vật mà chúng ta đều không biết."
Khuôn mặt xinh đẹp xinh đẹp của Lê Kim Huyên lộ ra vẻ nặng nề: "Có thể hiểu như vậy."
Sắc mặt Tô Loan Loan cũng khó coi: "Vậy nguyên nhân nào khiến bọn họ đổ xô tới đây? Rốt cuộc là tại sao chứ?"
Lê Kim Huyên cũng bối rối, lẩm bẩm nói: "Việc này tôi cũng không biết."
"Nói tóm lại, nếu đổi thành trước đây, chúng ta cũng có thể tranh thủ vé đầu tiên vào phòng Chung Cực Tam Đao, nhưng bây giờ chúng ta đã hết hi vọng với phòng Chung Cực Tam Đao rồi." Lê Kim Huyên khẽ thở dài.
"Dù không vào được phòng Chung Cực Tam Đao, nhưng cũng có thể nhân cơ hội này kiếm tiền, tạo thu nhập cho tập đoàn Lê Thị, đó cũng là một cách để trở nên nổi tiếng ở Yên Kinh."
Đúng lúc này, Trần Xuân Độ bỗng nhiên lên tiếng khiến vẻ mặt của Lê Kim Huyên trở nên nghiêm nghị.
Đúng vậy, Trần Xuân Độ nói không sai. Tại Đại hội đổ thạch này gần như mỗi con bạc ở khu cược cao cấp đều muốn vào phòng Chung Cực Tam Đao, đâu có ai nghĩ tới việc kiếm món lời lớn từ đại hội đổ thạch lần này.
Mà Lê Kim Huyên có được sự hỗ trợ của Trương Bảo Thành, tuy không tự tin đối đầu với thế hệ trước như Kỳ Tín, nhưng liếc nhìn toàn khu cược cao cấp lại không có bất kỳ vấn đề gì.
Lê Kim Huyên ngạc nhiên, tư duy cứng nhắc quả thật nghĩ không nghĩ ra cách này.
Mà khi Lê Kim Huyên nhìn Tô Loan Loan, Tô Loan Loan cũng gật đầu nói: "Tổng giám đốc Lê tôi thấy cách này có thể được."
"Vậy chúng ta hãy thử đi." Lê Kim Huyên hít sâu một hơi. Tất cả những chuyện này đều do Trương Bảo Thành quyết định, dù sao nếu muốn tạo thu nhập cho tập đoàn Lê thị thì mỗi ngày Trương Bảo Thành đều phải đi lại khu cược cao cấp cả ngày.
Mà Trương Bảo Thành là hội trưởng Hiệp hội đổ thạch của nước C hiện nay, có thể hỗ trợ Lê Kim Huyên tham gia Đại hội đổ thạch đã là hạ mình, cũng rất không công bằng đối với ông ta. Lê Kim Huyên vẫn rất tôn trọng ý kiến của ông ta.
Khi Lê Kim Huyên đặt điện thoại xuống, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ vui mừng gật đầu rồi nói: "Hội trưởng Trương đã đồng ý."
Lê Kim Huyên quay đầu nhìn Trần Xuân Độ, sắc mặt hơi dịu lại nhưng giọng nói vẫn lạnh như băng: "Lấy công chuộc tội, chờ biểu hiện tiếp theo của anh."
Nụ cười tự mãn vừa nhếch lên khóe miệng của Trần Xuân Độ liền cứng lại... Anh mở to hai mắt khó tin nhìn Lê Kim Huyên.
Trần Xuân Độ cạn lời... Nữ thần tổng giám đốc vậy mà vẫn chưa bỏ qua chuyện này à? Không phải anh chỉ lấy bộ đồ lót của cô đi làm chuyện gì đó sao... Cô có cần phải như thế không?
"Đi chuẩn bị xe." Lê Kim Huyên ra lệnh.
"Vâng." Tô Loan Loan gật đầu, sau đó lui ngay ra khỏi phòng.
***
Trên đường, một chiếc Maybach màu đen đang lao vun vút, động cơ gầm rú vang lên cả khúc đường.
Chiếc Maybach lao như bay trên đường, giống như tia chớp ầm ầm xẹt qua, toát ra một luồng khí thế kinh khủng, khiến vô số xe xung quanh đều nhao nhao né tránh!
Chiếc xe này đúng là xe điên. Đây mà là chạy xe à? Mợ nó, đua xe thì đúng hơn.
Nhiều tài xế chửi bới, nhưng sau khi nhìn thấy mẫu Maybach này, tất cả đều sững sờ... Siêu xe Maybach S! Chắc chắn chủ nhân của nó là một nhân vật không tầm thường.
Trong không gian sang trọng đã được tân trang lại, giữa những chiếc ghế sô pha ở hàng ghế sau, một mùi thơm thoang thoảng từ cửa gió tỏa ra, mùi hương nhè nhẹ khiến người ta cảm thấy thư thái và vui vẻ.
Lê Thần Vũ ngồi trong xe vẻ mặt bình tĩnh nghe Lê Hồng dặn dò qua điện thoại.
"Ông ơi đừng lo lắng, có hai vị tiền bối ở đây chắc chắn cháu sẽ giành được tấm vé vào phòng Chung Cực Tam Đao. Cháu sẽ dùng cách đặc biệt này để nói với thiên hạ... Cháu đã trở về và cháu vẫn đang đứng trên đỉnh Yên Kinh!" Lê Thần Vũ nói.
Sau khi Lê Thần Vũ cúp điện thoại, nhìn thuộc hạ ngồi ở hàng ghế đầu hờ hững hỏi: "Hai ngày nay hai vị kia sinh hoạt thế nào?"
Gã thuộc hạ ngồi ở hàng ghế trước quay đầu lại nhìn Lê Thần Vũ bằng ánh mắt cung kính: "Hai vị kia đã được sắp xếp rất ổn thỏa. Chúng tôi đã sắp xếp cho hai người đó theo tiêu chuẩn cao nhất, có thể nói là khá thoải mái."
Vẻ mặt của Lê Thần Vũ rất bình tĩnh, nhưng giọng điệu lại sâu xa khó tả: "Ông nội tôi mời bọn họ xuống núi, đương nhiên là phải để bọn họ phát huy tác dụng. Nếu không được như mong đợi của tôi, các người biết phải làm thế nào rồi đấy."
"Nhổ cỏ tận gốc, tránh để lại mối họa về sau." Thuộc hạ gật đầu, trong mắt lóe lên sát khí đáng sợ.
Lê Thần Vũ bóp tàn thuốc chậm rãi nói: "Rốt cuộc phòng Chung Cực Tam Đao chỉ là cái tên không đủ tư cách mà thôi, tôi còn khinh thường..."
Một thuộc hạ khác nghi ngờ hỏi: "Cậu chủ, vậy tại sao cậu lại đồng ý tranh giành danh tiếng này?"
"Bởi vì có một đôi mắt vẫn luôn theo dõi tôi..." Lê Thần Vũ chậm rãi nói, bầu không khí trong xe đột nhiên trở nên ngột ngạt và lạnh lẽo tột độ!
"Tôi muốn cho anh ta một bất ngờ lớn. Nếu anh ta đã dám đến Yên Kinh tôi sẽ cho anh ta và người phụ nữ kia một bất ngờ ngoài sức tưởng tượng!" Ánh mắt Lê Thần Vũ lạnh lẽo, khoảng không run lên, cả bầu trời sáng rực sát khí!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT