Người đến chính là cục trưởng, cục trưởng nhìn sang Diệp Thái Linh, mặt mày cực kỳ nghiêm nghị, nói: “Diệp Thái Linh, thu đội, bảo bọn họ lập tức dừng mọi điều tra lại.”
Diệp Thái Linh sững ra, sắc mặt nghi hoặc không hiểu: “Cục trưởng, bây giờ là thời gian chạy đua từng giây từng phút, muộn hơn nữa, khả năng manh mối sẽ bị phá hủy.”
Cục trưởng khẽ lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng, bước lên một bước, đi đến trước mặt Diệp Thái Linh, dịu giọng nói: “Diệp Thái Linh, cô không hiểu, đây đã không phải là cục diện tôi hay cô có thể khống chế rồi.”
Sắc mặt của Diệp Thái Linh đanh lại, cúi đầu nhìn sang thi thể của Lê Thần Yên.
Cục trưởng xua xua tay, cảnh sát lục đục rời đi, thấy bộ dáng nhíu mày của Diệp Thái Linh, cục trưởng đè thấp giọng nói: “Tôi vừa rồi nhận được một cuộc điện thoại.”
“Cuộc gọi của ai?” Diệp Thái Linh vô thức hỏi.
“Lê Hồng, gia chủ của nhà họ Lê ở Yên Kinh.”Cục trưởng mở miệng nói: “Lê Hồng kêu chúng ta giữ gìn hiện trường, đem thi thể của Lê Thần Yên, vận chuyển về Lê phủ ở Yên Kinh.”
“Không được! Chúng ta còn chưa thu thập xong chứng cứ, manh mối không đủ phân tích, đưa thi thể của anh ta trở về rồi, chúng ta làm sao bắt hung thủ được?” Diệp Thái Linh từ chối không một chút do dự, ăn nói rất đanh thép.
Sắc mặt của cục trưởng đanh lại, nhíu mày nói: “Diệp Thái Linh, cô không hiểu sao, ý của gia chủ nhà họ Lê là không cần chúng ta bắt hung thủ, ông ta chỉ muốn gặp Lê Thần Yên, chuyện tiếp theo, để ông ta phụ trách, chuyện này không phải là chuyện vẹn cả đôi đường hay sao?”
Diệp Thái Linh nhìn sang cục trưởng, trên thực tế, cô ta rất thông minh sớm đã biết tâm tư của cục trưởng.
Đây là một vụ án phức tạp, nếu như không tra ra kẻ sát nhân, bắt được hung thủ, cái mũ ô sa của cục trưởng rất có khả năng không giữ được.
Nhưng, vụ án này sao có thể dễ phá như vậy?
Những đặc công được huấn luyện bài bản kia bị sát thủ dễ dàng giết chết... Sát thủ càng không định biến mất, ngang nhiên để lại dấu vết! Cực kỳ ngông ngang kiêu ngạo!
Cho dù Diệp Thái Linh cũng có thể trong nháy mắt từ trong vụ án này, ngửi được mùi không đơn giản.
Sát thủ nếu như không có đủ bản lĩnh thực lực, làm sao có thể một mình tắm máu cả khách sạn này... Đây gần như là chuyện không thể nào!
Kiểu vụ án này, cục trưởng tự nhiên nguyện ý giao nó cho Lê Hồng... Vừa có thể lấy lòng Lê Hồng cũng có thể ăn nói với cấp trên, thật sự là nhất cử lưỡng tiện.
Loại chuyện này, cục trưởng sao có thể không vui được cơ chứ.
Cục trưởng nhìn sang Diệp Thái Linh, sắc mặt của Diệp Thái Linh đấu tranh do dự, lát sau đột nhiên hạ quyết tâm, kiên định nhìn sang cục trưởng, đanh thép nói: “Cục trưởng, giờ giao anh ta cho Lê Hồng, vậy hung thủ phải làm sao, để mặc anh ta tiêu diêu tự tại sao?”
Cục trưởng thở dài một tiếng, nói: “Diệp Thái Linh, cô còn quá nhỏ, cô căn bản không biết, thế giới của người trưởng thành không có thiện ác đúng sai.”
Diệp Thái Linh khẽ lắc đầu, cô ta vẫn muốn nói cái gì đó, đột nhiên, cục trưởng lạnh mặt, giọng nói lạnh lùng cất cao hơn vài phần: “Cô biết Lê Hồng là sự tồn tại như thế nào không? Đó là nhân vật quản lý một phương trời ở Yên Kinh...Cô đây là muốn bảo tôi làm trái mệnh lệnh của ông ta sao! Đó là tội chết!” “Không chỉ là tội chết...” Cục trưởng kích động chỉ vào cảnh sát đi ở hành lang, đanh giọng quát: “Nhà họ Lê nếu như truy cứu trách nhiệm, cô tôi, còn cả cục cảnh sát thành phố T chúng ta, không có ai chạy được!”
Giọng nói lạnh lùng của cục trưởng gây chấn động hư không: “Lẽ nào cô muốn vì cái chính nghĩa của cô, đem tất cả mọi người kéo vào sao?”
Trong phòng bao, một khoảng yên ắng, Diệp Thái Linh ngây ra, cô ta ngây ngốc nhìn cục trưởng, mặt mày rất sốc.
Cô ta lần đầu nhìn thấy cục trưởng nổi giận như vậy... vậy mà chỉ là vì vụ án này.
Cục trưởng sau khi nổi giận xong, mới ý thức mình thất thố rồi, dịu giọng nói: “Diệp Thái Linh, tôi và ba cô quen biết nhiều năm, cho nên tôi mới nói với cô nhiều như vậy, hy vọng cô hiểu được chỗ khó của tôi.”
Giọng nói của cục trưởng rất nhanh đã dịu lại, nhẹ giọng nói: “Nhà họ Lê ở Yên Kinh, căn bản không phải là người chúng ta có thể chống lại, một câu một lời của bọn họ có thể khiến thành phố T bị hủy diệt.”
“Tôi biết rồi.” Trên gương mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh, thần sắc bỗng nhiên tối đi, giọng điệu cũng âm trầm không ít so với trước.
Cục trưởng nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Thái Linh, cũng vô cùng bất lực, chỉ có thể thở dài một tiếng, vỗ vỗ vào vai của Diệp Thái Linh, xoay người đi ra khỏi phòng.
Rất nhanh, ngoài hành lang truyền đến lệnh cảnh sát rời khỏi hiện trường của cục trưởng, chỉ để lại một số cảnh sát bảo vệ hiện trường.
Mà khi Diệp Thái Linh đi ra khỏi hiện trường, lại nhìn thấy một chiếc Maybach đã được cải tiến, từ đằng xa chạy tới.
Sau khi chiếc Maybach dừng ở bên đường, hai người đàn ông mặc vest, vác cáng, trầm mặc đẩy đám đông đang chen lấn ta, đi vào trong khách sạn.
Đó chính là sự sắp xếp của nhà họ Lê, muốn đưa thi thể của Lê Thần Yên, vận chuyển về Yên Kinh.
Diệp Thái Linh nhìn sang hai người đàn ông mặc vest đó, gương mặt xinh đẹp vụt qua tia phức tạp, cuối cùng chỉ có thể đi vào trong xe cảnh sát, ngồi xe cảnh sát, chạy thẳng về phía cục cảnh sát.
...
Tòa nhà Lê Thị, Trần Xuân Độ ngồi ở trong văn phòng của mình, đang nhàn nhã chơi game trên máy tính, đột nhiên, cửa văn phòng vang lên tiếng gõ, một dáng người xinh đẹp, uyển chuyển đi vào.
Lâm Trinh Tuyết mặc một chiếc váy dài màu trắng, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, thanh thuần như thiên sứ, làn da căng bóng mịn màng, khiến rất nhiều nhân viên nữ trong tập đoàn Lê Thị đều ngưỡng mộ.
Đây là tự nhiên, căn bản không thể so sánh với những cô nàng quyến rũ đã tiêm filler đó được.
Lâm Trinh Tuyết vừa bước vào văn phòng, mày nhíu nhíu lại, cô ta ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, khiến cô ta không nhịn được mà dùng tay bịt mũi lại, lớn tiếng nói: “Trần Xuân Độ!”
Tuy nhiên Trần Xuân Độ đang treo tai nghe, căn bản không nghe thấy tiếng gọi của Lâm Trinh Tuyết, đang chuyên tâm chăm chú nhìn vào màn hình, ngón tay múa nhanh trên bàn phím, chơi game trên máy tính.
Lâm Trinh Tuyết hết cách, chỉ có thể đi đến trước cửa sổ, mở cửa sổ để cho thoáng khí, sau đó mới đi đến bên cạnh Trần Xuân Độ, vỗ vỗ Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ lúc này mới tháo tai nghe ra, nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy Lâm Trinh Tuyết thì sững ra: “Thư ký Lâm, cô sao lại ở đây, tôi đều không biết cô đi vào.”
Lâm Trinh Tuyết hừ lạnh một tiếng, thần sắc có hơi bất mãn nói: “Chủ tịch bảo anh đến phòng của ông ấy một chuyến.”
“Chủ tịch? Lê Duy Dương sao?” Trần Xuân Độ hỏi.
Lâm Trinh Tuyết có hơi cạn lời... chủ tịch ngoài Lê Duy Dương ra, còn có thể là ai!
Điều càng khiến Lâm Trinh Tuyết toát mồ hôi là trên dưới cả tập đoàn Lê Thị, người dám gọi thẳng tên của chủ tịch, sợ rằng cũng chỉ có Trần Xuân Độ thôi!
Ngay cả con gái của chủ tịch, tổng giám đốc Lê, cũng sẽ không gọi thẳng tên!
“Được, tôi biết rồi.” Trần Xuân Độ nhìn sang gương mặt tựa như thiên sứ kia của Lâm Trinh Tuyết, khóe miệng nhếch lên lộ ra ý cười, vội vàng đáp.
Đợi sau khi Lâm Trinh Tuyết đi ra khỏi văn phòng, Trần Xuân Độ lại nốt ván game rồi mới bỏ tai nghe xuống, hai tay đút túi quần, trong miệng lẩm bẩm một bài hát, thủng thà thủng thỉnh từ từ đi về phía văn phòng của chủ tịch.
Trong văn phòng của chủ tịch, Lê Kim Huyên ngồi trên sô pha, mày liễu nhíu lại, gương mặt xinh đẹp lộ ra nét bất mãn: “Anh ta sao còn chưa đến!”
“Lần này không phải là chuyện xấu gì, đợi nó nhiều một lúc đi, thời gian cũng không vội.” Lê Duy Dương nhàn nhạt mở miệng.
“Một người không có quan niệm thời gian, có thể làm được cái gì chứ.” Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng rồi nói.
Lê Duy Dương mỉm cười, không có nói gì nhiều, Lê Kim Huyên trước giờ cho dù là đối với cấp dưới yêu cầu nghiêm khắc, đối với bản thân cũng như vậy, mà Trần Xuân Độ thân là chồng của cô, cũng không ngoại lệ.
“Cốc cốc cốc...”
Vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Lê Duy Dương liếc nhìn Lê Kim Huyên, nói: “Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến rồi.”
Sau đó, Lê Duy Dương hắng hắng giọng, mở miệng nói: “Vào đi.”
Cửa văn phòng mở ra, một bóng người đẩy cửa đi vào, trên mặt treo nụ cười tươi rói, rất khó khiến người ta đối với gương mặt đầy ý cười này, sinh ra lửa giận gì.
Lê Kim Huyên trong lòng đang bực bội, sau khi nhìn thấy dáng vẻ vô lại này của Trần Xuân Độ, chỉ có thể cứng rắn thu lại.
Sau khi Trần Xuân Độ đi vào, nhìn thấy Lê Kim Huyên, cười nói: “Kim Huyên, em cũng ở đây à?”
“Ai cho anh gọi là Kim Huyên?” Lê Kim Huyên lạnh lùng liếc nhìn Trần Xuân Độ, gần đây sau khi Lê Kim Huyên đối với Trần Xuân Độ dịu dàng hơn một chút, Trần Xuân Độ liền càng ngày càng cợt nhả, đã bắt đầu mở miệng là Kim Huyên, xưng hô ám muội như vậy.
Trần Xuân Độ cười rạng rỡ, vội vàng sửa lời: “Lê tổng, Lê tổng.”
“Tiểu Trần, tìm cậu đến là có chuyện muốn thương lượng với cậu.”
“Đơn hàng đó, nói thật tôi cũng không ngờ cậu có thể hoàn thành, hơn nữa hợp tác với Hisilicon, thu được lợi nhuận cao...” Lê Duy Dương nhìn sang Trần Xuân Độ, nụ cười ôn hòa: “Cậu đã vượt ngoài dự liệu của tất cả chúng tôi, mười nghìn tám trăm tỷ... đây là điều mà không ai trong Lê Thị có thể dựa vào sức của một người mà làm được, kết quả cậu lại làm được rồi.”
Ánh mắt Lê Duy Dương nhìn Trần Xuân Độ mang theo sự tán thưởng, ông ta cuối cùng cũng phát hiện chỗ khác biệt giữa Trần Xuân Độ và người khác, ông ta cũng hiểu tại sao Lê Hồng lúc đầu lại giới thiệu tên nhóc trông không có gì nổi bật này cho ông ta.
Hiện nay xem ra, Trần Xuân Độ quả thật không tầm thường.
Mười nghìn tám trăm tỷ... Trần Xuân Độ mới tốn bao lâu, đổi lại Lâm Duy Dương gây dựng lên tập đoàn Lê Thị này, tự thấy cũng không tạo ra được thành tích khiến người ta kinh hãi giống như Trần Xuân Độ.
“Cho nên, tôi và Kim Huyên quyết định rồi, đem thành tích của cậu thông báo cho toàn công ty, tiến hành biểu dương khen thưởng đối với cậu, cũng xem như một lần trấn áp một số lời đồn thất thiệt trước đó.” Lê Duy Dương mở miệng, khiến Trần Xuân Độ sững sờ rồi.
Trần Xuân Độ ngây người nhìn Lê Duy Dương, trong lòng sốc nặng, không dám tin Lê Duy Dương vậy mà quyết định biểu dương anh trước toàn công ty! Chứ không phải là biểu dương bằng miệng!
Trần Xuân Độ ngây ra một lúc mới phản ứng lại, kích động không thôi, thậm chí còn nghi ngờ mình nghe nhầm!
Trần Xuân Độ ngoảnh đầu, nhìn sang Lê Kim Huyên ngồi ở sô pha đang lơ đãng xem tạp chí, hỏi: “Kim Huyên, anh thật sự không nghe nhầm chứ? Anh sắp được nhận sự biểu dương của toàn công ty sao?”
Lê Kim Huyên ngẩng đầu, liếc nhìn Trần Xuân Độ, khinh thường nói: “Một cái biểu dương rách đã khiến anh phiêu thành như này rồi... thật không được cái tích sự gì.”
“Được rồi, tối nay về chỗ tôi ăn cơm đi, Kim Huyên, mẹ con khá nhớ con.” Lê Duy Dương cười ha ha, nói.
“Con biết rồi.” Lê Kim Huyên nhàn nhạt đáp một tiếng, bèn đứng dậy, đung đưa đôi chân dài, bước ra ngoài văn phòng.
Trần Xuân Độ lúc này khó mà đè nén tâm trạng kích động trong lòng mình, vừa đi theo đằng sau Lê Kim Huyên, vừa kiềm chế bản thân, không để bản thân bật cười thành tiếng.
“Anh cười đủ chưa?”
Tiếng cười đè nén của Trần Xuân Độ khiến Lê Kim Huyên đi ở đằng trước không nhịn được, vừa rồi Lê Duy Dương khen ngợi Trần Xuân Độ đã khiến trong lòng cô bỗng dưng hơi ghen tỵ rồi.
Trước kia không có Trần Xuân Độ, kỷ lục bán hàng của tập đoàn Lê Thị luôn là cô duy trì dẫn đầu, không có ai có thể vượt qua cô... Kết quả bây giờ, Trần Xuân Độ không những vượt qua rồi, còn bỏ xa Lê Kim Huyên ở đằng sau, gần như xa không với được!
Lê Kim Huyên cắn đôi môi đỏ, vừa nghĩ đến chuyện này thì cơ thể yêu kiều hơi run lên, kỷ lục khủng khiếp của Trần Xuân Độ khiến cô cảm thấy mình bị khiêu khích!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT