*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Người làm Nguyễn Thục phi và Trần Đức phi mắng liên tiếp hai câu, thế tử phu nhân Thanh Bình Hầu phủ nửa như ai oán nói: “Chẳng qua thần phụ chỉ mở miệng hỏi thêm, chọc cho các vị nương nương nổi giận, đều là lỗi của ta hết.”

Nhìn dáng vẻ kệch cỡm của Nhan Cần Dư bên dưới kia, dáng vẻ ta là người vô tội nhất, da mặt Nguyễn Thục phi đều run lên, cười lạnh nói: “Biết là ngươi không đúng rồi thì câm miệng lại cho bổn cung, sao nào, vạn thọ của Thánh Thượng ngươi cũng muốn làm cho bản cung không thoải mái phải không?”

Nhan thị cáo tội, nói: “Thần phụ sợ hãi.”

Nàng ta quen ra dáng làm bộ làm tịch, Nguyễn Thục phi nhìn thấy là giận, An Quốc Công phu nhân ngồi ở ghế thứ hai xoay vòng hồng ngọc trên tay, lạnh lùng cười, châm chọc nói: “Lúc này có người nhột đấy, nhìn qua dáng vẻ đứng đắn, ai biết được lại có thói như con rệp dưới cống ngầm đâu, không dưng làm chi khiến người ta thấy ghê tởm.”

An Quốc Công phu nhân là mẹ đẻ Nguyễn Thục phi, Phương thị, mi dài mày nhọn, liếc xéo Nhan Cần Dư, “Nơi này không có nam nhân, vò khăn bứt ống tay áo, dáng vẻ oan ức cho ai nhìn chứ.”

Thân phận khuê nữ nhà bà cần phải bận tâm không so đo với tiện nhân này, đúng thật là cho mình là thứ gì chứ.

An Quốc Công phu nhân nhớ tới những chuyện năm đó, lại cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu nói với Thanh Bình Hầu phủ phu nhân “Nhà các người cũng thật là, loại gì cũng rước vào cửa, chỉ là hầu phu nhân thôi, với thủ đoạn của ngươi, sao mà lâu thế rồi cũng không dạy cho đứa con dâu này biết nói tiếng người thế?”

An Quốc Công phu nhân nói chuyện, người bên cạnh cũng không xen mồm vào, chỉ trộm nhìn qua bên cạnh, nóng bỏng tới mức da mặt Thanh Bình Hầu phủ phu nhân đỏ ửng lên.

Thực ra bà ta cũng muốn dạy bảo đàng hoàng đứa con dâu không có mặt này lắm, nhưng vừa mới lập chút quy củ hay lớn tiếng mắng chửi thì nàng ta liên run lập cập, y như bà ta tra tấn nàng ta vậy.

Qua ngày sau nhi tử lại náo loạn với bà ta, ngày ngày trong nhà đều không yên ổn nổi.

“Xem ra Hầu phu nhân làm bà bà cũng gian nan lắm.”

Trong miệng An Quốc Công phu nhân còn có châm, dùng sức đâm bà ta, theo như tính cách thời còn trẻ của Thanh Bình Hầu phủ phu nhân thì đã dỗi bỏ về ngay.

Nhưng khổ nỗi người ta nói không có sai, bà ta làm mẹ chồng còn không phải rất khốn khổ sao.

Thanh Bình Hầu phủ phu nhân nghẹn họng không nói chuyện, An Quốc Công phu nhân cười nhạo một tiếng, quay đầu cáo tội với Hàn Quý phi: “Thần phụ nhất thời mất lễ nghĩa, xin nương nương thứ tội.”

Hàn Quý phi cười mỉm chi, nói: “Chẳng qua cũng chỉ là chút chuyện nhàn tản mua vui thôi, nào có thất lễ gì.”

Dáng vẻ này rõ là bất công, khiến cho thế tử phu nhân Thanh Bình Hầu phủ cắn chặt môi.

Hàn Quý phi quan tâm nàng ta làm gì, chậm rãi uống hai ngụm trà, lại trò chuyện với những phu nhân, tiểu thư khác.

Mà Minh Nhiễm đang thì thầm với Trần Đức phi, cũng đại khái biết được ân oán giữa Nguyễn Thục phi và Nhan thị kia, giơ tay vê một viên mứt quả cho Thục phi.

Thục phi nhận lấy ngậm trong miệng, cắn giòn tan lách cách.

Nàng ấy là đích trưởng nữ An Quốc Công phủ, mà Nhan thị lại là cháu gái nhà mẹ đẻ An Quốc Công lão phu nhân.

Chuyện giữa hai người phải bắt đầu nói từ khi còn nhỏ.

Nàng ấy định qua bốn mối hôn sự.

Lần đầu tiên chính là lúc nhỏ xíu kết thân, nhà trai là nhị công tử nhà Định Bắc Quốc Công phủ, nhị ca của Vệ Oánh Vệ tiểu thư, hảo hữu của Minh Từ.

Hai người là thanh mai trúc mã, có thể nói là hai đứa nhỏ vô tư, kết quả lại bị Nhan Cần Dư đào góc tường, Vệ lão nhị chắp tay thi lễ với nàng ấy, cầu xin nàng ấy thành toàn, thế là tan.

Lần thứ hai là đại tôn tử nhà Nhạc An đại trưởng công chúa, đại công tử Ngụy gia.

Việc hôn nhân là Ngụy đại công tử chủ động nhắc tới, nói là từ lâu đã có lòng ái mộ, mà Ngụy công tử là một cực kỳ săn sóc.

Hai người cũng đã ngồi thuyền du hồ, cùng đạp thanh.

Đương nhiên nàng ấy cũng sinh chút tâm tư.

Hai nhà cũng đã trao đổi hôn thư, kết quả Nhan Cần Dư không biết xấu hổ đá Vệ lão nhị, lại chạy tới đào góc tường nàng ấy, lại tan.

Lần thứ hai, đối tượng là tự nàng ấy tìm được, tân khoa Thám Hoa, dáng vẻ tuấn tú văn nhã lại biết lễ, kết quả lại giống như trên.

Lần thứ tư chính là thế tử Thanh Bình Hầu phủ, dù sao thì nàng ấy cũng không tin tưởng gì ánh mắt nhìn người của mình, để cho mẫu thân toàn quyền xử lý, bàn chuyện cưới hỏi, đề chuyện sinh lễ, Nhan Cần Dư….

Lại đá tân khoa Thám Hoa, lại cạy góc tường của nàng ấy lần nữa, lại tan.

Thế tử Thanh Bình Hầu phủ cùng Nhan Cần Dư cùng nhau quỳ gối ở chính đường Quốc Công phủ bọn họ, cầu được tác thành, toàn kinh đô ai ai nhìn nàng ấy cũng đều chê cười.

Ha ha, mẹ nó chứ, muốn đối đầu với ta phải không!

Những chuyện xảy ra liên tiếp khiến nàng ấy bi thương quá độ, thẳng tay cầm gậy đánh cho đôi cẩu nam nữ kia chết khiếp, tìm cơ hội bỏ hai bao thuốc, giúp bọn họ hoàn thành chuyện tốt.

Nàng ấy cũng không tin, đã như vậy rồi, Nhan Cần Dư còn dám đá tên chó má kia đi tìm nhà tiếp theo.

Lúc này Nhan Cần Dư mới ngừng nghỉ, thành đôi với thế tử Thanh Bình Hầu phủ.

Nhưng vài ba bốn bận nàng ấy bị tra nam tiện nữ ban tặng cho như thế, kéo dài tới hơn hai mươi tuổi vẫn chưa gả ra ngoài được.

Tin đồn nhảm bên ngoài truyền không biết thành cái dạng gì rồi.

Năm đó đúng lúc tân đế đăng cơ được hai năm, tân đế ốm yếu không dậy nổi, Lý Thái hậu chưởng quản hậu cung, lôi kéo người xa ngăn cách chàng, nàng ấy bèn thu xếp tay nải chạy vào cung.

Phi phi phi, nam nhân thối, người nào mà nàng ấy nhìn trúng đều không có kẻ nào tốt, còn chưa gả ra ngoài đã như thế rồi, gả đi thì không biết sẽ ra sao nữa? Gả cái rắm ý gả, phải hầu hạ cả nhà đó thì không nói, còn lúc nào cũng có khả năng bị người khác làm cho thấy ghê tởm.

Nghĩ tới chuyện gả chồng là sẽ phải tức giận nhiều thứ, cả người đều thấy không khỏe nổi rồi.

Vẫn là tiến cung tốt, không cần hầu hạ ai, mỗi ngày mặc lăng la tơ lụa, sơn trân hải vị.

Chờ hoàng đế chết rồi, lúc đó nàng ấy là Thục Thái phi, thích tự do thế nào thì tự do thế ấy.

Tuy là giữa đường đi có sinh ngã rẽ, chẳng qua cũng không có gì quan trọng lắm, dù sao nàng ấy vẫn có thể sống tự tại là được.

Nghĩ tới đây cơn tức trong lòng Thục phi tan đi không ít.

Minh Nhiễm nhấp môi rũ mắt, nhìn khí sắc của Nhan thị kia vẫn rất tốt, thầm nghĩ tình tình Thục phi tốt thật đấy.

Nếu đổi lại người có lòng dạ hẹp hòi như nàng đây, có thể để người an ổn ngồi đây thế này thì tên nàng viết ngược rồi.

Minh Nhiễm vẫn chưa lên tiếng, cũng không nói chuyện với những phu nhân đang ngồi đây.

Xung quanh nàng không quen biết một ái, ngồi lâu eo có hơi không thoải mái, nàng hơi nghiêng người, tay chống đầu.

Người khác thấy thần sắc lãnh đạm của nàng, nhìn qua có vẻ là người không dễ gần, có người có ý muốn trò chuyện cũng tạm dừng tâm tư đó lại.

Lại qua chừng nửa canh giờ, sắc trời dần tối, mọi người lục tục chuyển sang Lục Ngạc Lâu.

Người bên Tử Thần Điện còn chưa có tới, trên đài bàn rượu vẫn còn trống trơn, Minh Nhiễm ngồi bên cạnh Trần Đức phi, vừa lơ đãng nghe nàng ấy giảng giải về kết cấu trong sách vừa lơ đãng nhìn những người Minh gia đang ngồi ở chỗ kia.

Cũng không biết Minh Từ nhìn thấy cái gì, bàn tay bám chặt bàn, sắc mặt rẹt một cái trầm hẳn xuống.

Minh Nhiễm đưa mắt nhìn theo ánh nhìn của nàng ta, cũng không khỏi khựng lại.

Người đứng sau bàn rượu của Cảnh Vương phủ không một bóng người, ăn mặc trang phục của gã sai vặt trong vương phủ, hóa trang, người bình thường không nhận ra được nhưng lại không qua nổi hai tỷ muội Minh gia có ấn tượng sâu sắc với nàng ta.

Nhìn tròng mắt nàng ta loạn chuyển, vừa nhìn là biết người nào.

“……”

Lá gan của Lý Nam Nguyệt này cũng thật lớn, đã ở trong hoàn cảnh như vậy rồi, ấy thế mà vẫn còn dám theo vào cung.

Minh Nhiễm không nhìn nữa, cân nhắc xem Lý Nam Nguyệt này rốt cuộc vào cung để làm gì.

Khóe mắt Lý Nam Nguyệt không ngừng liếc hai bên sườn, thực ra nàng ta cũng không định làm gì cả.

Chỉ là ở Cảnh Vương phủ nàng ta đã thử vào mộng của Nguyên Hi đế mấy lần rồi mà vẫn không thành công.

Nàng ta lại tìm đường tắt nhập mộng của mấy người Minh thị và Quý, Hiền, Thục, Đức.

Kết quả cũng không khác gì, tất cả đều thất bại.

Vòng nhập mộng lại thêm mấy vết rạn màu trắng.

Loại cảm giác không thể khống chế trong lòng bàn tay này làm cho nàng ta hoảng hốt.

Bây giờ ở trong Cảnh Vương phủ, Vân Thái phi cũng không cho phép nàng ta ra khỏi cửa.

Hiếm khi gặp được dịp trong cung có đại yến, muốn vào xem một chút rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Vốn dĩ Tuân Miễn không đồng ý, nàng ta cũng phải dốc sức một hồi mới được y cho đi.

Cảnh Vương mới chết không lâu, người trong vương phủ tới tham dự yến tiệc đương nhiên là không ra làm sao rồi.

Tuân Miễn cũng chỉ cố ý tiến cung đưa một phần lễ, bây giờ còn đang ở Tử Thần Điện đi theo các đại thần dâng lễ đây.

Đợi thêm chút nữa y qua đây nàng ta cũng phải xuất cung theo rồi.

Lý Nam Nguyệt có hơi gấp gáp, với thân phận bây giờ của nàng ta, lần tiếp theo được vào cung còn không biết phải chờ tới lúc nào đâu.

Nhưng nàng ta có gấp hơn cũng không có cách nào.

Trong cung quy củ nghiêm ngặt, đừng nói tới ngày vạn thọ của hoàng đế, hơi xảy ra chút động tĩnh là đã gọi người lôi xuống ngay rồi.

Móng tay Lý Nam Nguyệt cắm sâu vào lòng bàn tay, hơi trấn tĩnh lại.

Trong lòng Minh Từ cười lạnh liên tục, lường trước được nàng ta ở đây chờ Tuân Miễn, nghiêng người gọi Vụ Tâm.

Đợi Vụ Tâm cong lưng xuống, nàng ta ghé lỗ tai nói nhỏ hai câu, vtu gật gật đầu, rất nhanh đã lui ra ngoài từ phía sau, chẳng mấy chốc mà đi xa.

Rất nhanh đã có cung nhân bưng hoa quả lên, lúc đi ngang qua Lý Nam Nguyệt thì nói: “Ngươi là người Cảnh Vương phủ nhỉ, thế tử Cảnh vương đã ra phía trước rồi, đang chờ ngươi ở Hàm Phong Điện, bảo ngươi đi qua đó.”

Cung nhân kia cũng chỉ tiện đường nhắn một câu, nói xong rồi thì an tĩnh quy củ lui đi làm việc của mình.

Lý Nam Nguyệt tính tính thời gian, cũng ước chừng đến giờ rồi, không nghi ngờ gì hắn, chuyển đi tới Hàm Phong Điện nơi cách khách khứa nam tạm nghỉ ngơi.

Bên điện bên phải không so được với điện bên phải khách nữ ngồi, bên đó nhiều người hầu hạ, giờ lại chưa bắt đầu đại yến, bên này cũng chỉ có vài ba nội thị kiểm kê đồ vật, im ắng không người.

Nàng ta đẩy một cánh cửa của một gian phòng, một tiếng thế tử còn chưa ra khỏi miệng, cái ót đã tê rần, trước mắt tối sầm, cứ thế ngã xuống.

Vụ Tâm nhanh nhẹn cởi trang phục gã sai vặt trên người nàng ta ra, kéo người lôi lên giường, dùng gối mềm chăn êm che lấp người lại, lại hạ màn che khép hờ, sau đó trở về phục mệnh.

Minh Từ gật gật đầu, lại khôi phục dáng vẻ uyển chuyển dịu dàng, tiếp theo xảy ra chuyện gì nữa thì phải xem mệnh của nàng ta rồi.

Dù sao nàng cũng không sợ, một thị thiếp vương phủ lén lút tiến cung, xảy ra chuyện gì, ngoài Tuân Miễn ra thì còn có ai để ý tới chứ.

Minh Nhiễm tận mắt nhìn thấy Lý Nam Nguyệt đi khỏi, rất nhanh nàng đã thu tầm mắt lại, bởi vì Tuân Nghiệp đã dẫn theo đủ loại họ hàng quan hệ lại đây rồi.

Lại thêm một lượt thỉnh an nữa, từng người ngồi xuống chỗ mình, lúc này Lục Ngạc Lâu mới xem như chính thức vào tiệc.

Minh Nhiễm nhấc mắt, chàng mặc một trường bào tay dài màu đen, bên ngoài khoác áo hoa văn tối màu, chỉ bạc thêu viền, nhìn có vẻ giản lược hơn huyền y huân thường, phức tạp hơn trang phục ngày thường một chút, ngồi ngay ngắn trên đầu, sống lưng thẳng tắp.

Đúng lúc chàng cũng nhìn qua đây, nàng hơi cong cong môi cười với chàng.

Tuân Nghiệp không khỏi nở nụ cười, hai người cách nhau khá xa, muốn lại gần hơn chút nói chuyện cũng không tiện.

Chàng dừng lại một chút, ngón tay vuốt ve nếp tay áo, mí mắt rũ xuống, vẫn là ngồi bên cạnh chàng mới tốt.

Phía dưới đã nổi vũ khúc, có đại thần kính rượu, Tuân Nghiệp tạm thu tâm tư lại.

Bên kia Tuân Miễn chưa thấy người đâu, kéo cung nhân lại hỏi, nhưng người người đều đang lúc bận rộn, ai lại đi chú ý một gã sai vặt chứ, sao mà biết nàng ta đi nơi nào.

Trong lòng Tuân Miễn nóng như lửa đốt, tìm người khắp nơi, Vương công công nhận được tin cũng không nói thêm gì.

Lúc này tiếng nhạc vừa chuyển, một nữ tử mặc váy áo đỏ rực đeo khăn che mặt dẫn một đội người đi lên.

Trong điện nháy mắt an tĩnh lại, sau đó chớp mắt đã cảm thấy có gì không đúng lắm.

Ngược lại Minh Nhiễm không phát hiện có gì khác thường, chỉ cảm thấy điệu múa này càng hấp dẫn hơn lúc trước, nhún eo vươn người, không chỉ có độ khó cao mà còn cực kỳ đẹp mắt.

Đợi cho điệu múa kết thúc, tiếng nhạc tạm dừng, nàng kia uốn gối vấn an, “Lý phủ Lãng Lăng kính chúc Bệ hạ vạn thọ vô cương.”

Minh Nhiễm cầm muỗng sứ ăn một miếng đậu hũ, nghe được lời này cũng chỉ nhíu nhíu mi.

Lý Mỹ nhân “chết bệnh” nhiều ngày, trong vòng nửa năm cô chất Lý thị lần lượt qua đời, Tuân Nghiệp đã khỏe hẳn, hậu cung lại không có nữ nhân tộc Lý thị, thế tộc Lý gia Lãng Lăng bên đó đương nhiên là ngồi không yên rồi.

Quý nữ thế gia hiến vũ trong vạn thọ của hoàng đế, thời kỳ tiên đế thường có chuyện này, thích thì nạp vào cung luông, tuy là có vẻ không có quy củ như với tuyển tú chính thống, nhưng người đi vào bằng đường này lại đáng chú ý hơn nhiều.

Những người ngồi ở đây cũng có hơi ngạc nhiên, chẳng qua lại càng để ý thái độ của người phía trên hơn.

Đương kim có tính cách khác hoàn toàn với tiên đế, ai cũng không dám làm người đi đầu, không nghĩ tới Lý gia Lãng Lăng lại bước đi trước tiên.

Tuân Nghiệp nhìn về phía Minh Nhiễm, thấy nàng vẫn còn đang ăn gì đó, còn nghiêng đầu nói nhỏ hai câu với Trần Đức phi, chỉ chỉ đĩa, có lẽ đang nói món này ăn khá ngon.

Chàng cười, những người phía dưới đều ngừng thở.

Hình như Minh Nhiễm phát giác gì đó, nhìn về phía chàng, hơi cong mày, ánh mắt nóng bỏng.

Đột nhiên Tuân Nghiệp nhớ tới dáng vẻ tối qua nàng cố ý chơi xấu.

Chàng bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch, liếc mắt xuống dưới một cái, vẻ mặt lạnh nhạt, “Lui ra đi.”

Nói xong chàng cũng mặc kệ nữ nhi Lý gia bên dưới, chỉ nhìn về phía chư thần đang ngồi, nói: “Chư khanh đúng là lắm tâm tư, đáng tiếc không dùng trong chuyện chính được một cái nào.”

Những người ngồi đây ai mà không biết lời này có ý gì, vội nói sợ hãi, đè ép hết những tâm tư vừa mới chồi lên trở về.

Một trận như thế, ca vũ cũng tạm dừng, chỉ có đám con cháu tiến lên dâng lễ vật.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play