*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai gã sai vặt vừa dứt lời, nháy mắt xung quanh không có một tiếng động nào, Vân Thái phi nghe thế lại càng sửng sốt ngay lập tức.
Hôm nay là sinh nhật bà, đương kim thánh thượng có thể tự mình tới phủ đương nhiên là càng thêm vinh quang, đúng là bà vui mừng thật.
Nhưng câu nói làm bà khiếp sợ kia chính là “Vương phi ra khỏi Lan Trạch viện!”
Có điều chuyện có nặng nhẹ, nhanh chậm, bây giờ hoàng đế đang chờ ở bên ngoài, tạm thời bà ta cũng không để tâm tới Cẩm nương được, vội kêu một tiếng Miễn nhi, “Còn không mau đích thân ra đón Bệ hạ vào!”
Tuân Miễn bị tin tức mới vừa nghe được làm cho chấn kinh ngay đơ, nghe thấy Vân Thái phi nói cũng không hồi phục tinh thần lại được, vẫn là Tống tiểu hầu gia bên người đẩy một cái, y mới bừng tỉnh, nhanh chân bước ra cửa.
Tuân Miễn vừa đi, Vân Thái phi cũng dẫn người ra cửa, đợi thánh giá tới.
Tuân Nghiệp xuống xe ngựa, nhìn Tuân Miễn đang thất thần một cái đầy hứng thú, mỉm cười bước vào cửa.
Đương kim lên ngôi 6 năm, thân thể hư nhược, rất ít khi mở tiệc trong cung, bình thường cũng chỉ kêu vài đại thần thân cận tới Tử Thần Điện cùng dùng một bữa cơm chung với nhau.
Lúc Lý Thái hậu còn trên đời thường tổ chức yến tiệc ở Trường Tín Cung, hiếm khi chàng tới tham dự.
Đây là lần đầu tiên lộ diện trong một yến hội nhiều người như vậy.
Ngọc quan trường bào, một thân áo lụa màu xanh sương.
Phong lưu khí khai, thuần khiết thoát tục, nào giống một vị đế vương đầy uy nghiêm chốn cung đình ngói xanh tường đỏ, rõ ràng là một công tử ôn nhuận như ngọc, cử thế vô song.
Thế tử Cảnh vương cũng rất đẹp trai, mặt mày khí khái cũng là nhân trung long phụng, có điều vẫn thiếu chút hương vị của quân tử đoan chính.
Vài Tiểu thư tâm tư lay chuyển, nắm chặt khăn trong tay, trông đẹp thế kia, cho dù không thể g.iao hợp, nhìn ngắm cả ngày cũng làm lòng người nhẹ nhàng, thoải mái.
Vân Thái phi lên tiếng vấn an đánh thức mọi người, động tác đồng loạt vấn an theo.
Tuân Nghiệp nâng nâng tay, chậm rãi nói nói: “Miễn lễ cả đi, trẫm vốn là khách, không cần câu lệ.”
Nói rồi chàng theo Tuân Miễn đi vào chỗ khách nam, được cung kính mời lên chỗ chủ vị.
Bởi vì sức khỏe, chàng rất ít uống rượu, bây giờ cũng khó tránh khỏi phải uống với người vài chén nhưng trong mắt những người khác, thầm nghĩ sức khỏe của thánh thượng đúng là không đáng lo, thế tử Cảnh vương sợ là tám chín phần mười vô duyên với vị trí kia, đám con cháu thì thở nhẹ một hơi.
Thế tử Cảnh vương bị người nói thầm trong lòng mãi thì lại liên tiếp nhìn về phía cửa, qua chừng nửa chén trà nhỏ, quả nhiên có động tĩnh.
Dẫn đầu tiến vào chính là hai gã sai vặt, canh giữ ở cửa, ngay sau đó là một lần váy đỏ thẫm hỏa liệt diễm diễm xuất hiện.
Y ngây người một chút, trong trí nhớ, mẫu phi thích màu sắc thanh nhã lại không mất vẻ đoan trang, hiếu thắng lại không mất dịu dàng, y chưa bao giờ thấy người mặc trang dung nùng liệt khiến người hít thở không thông thế này.
Đôi môi khẽ nhúc nhích, “Mẫu, mẫu phi……”
Tiếng gọi này của y rất nhỏ nhưng những người xung quanh lại nghe được rất rõ ràng.
Đủ loại ánh mắt đều tụ lại ở cửa.
Trong tay Tuân Nghiệp vốn bưng chén rượu, còn chưa uống được nửa miếng đã thả về lại, buông ngón tay thon dài ra, đôi mắt hơi híp lại.
Lại hỏi Vương Hiền Hải lần nữa: “Người đi vào là ai?”
Vương công công trả lời: “Bẩm Bệ hạ, là Cảnh Vương phi.”
Tuân Nghiệp nhếch nhếch khóe môi, mày nhíu lại, không nói nữa.
Bảo là không cùng tới với chàng, thật ra là tự mình chạy tới.
Minh Nhiễm bước vào ngạch cửa thì hơi dừng lại một lát, nàng nhìn vào trong đánh giá một lượt, người ngồi trên chính vị chính là Vân Thái phi.
Nàng thong thả ung dung vén tay áo, rồi mới không hề hoang mang bước vào.
Thần sắc Vân Thái phi phức tạp, nhẹ nhàng gọi: “Cẩm nương….” Trong giọng nói có chửa cảm xúc làm người khó hiểu.
Biểu cảm của Minh Nhiễm lạnh nhạt, lộ ra chút ý cười, chậm rãi nói: “Hôm nay là sinh nhật của mẫu phi, con dâu tới muộn, còn chưa kịp chúc ngài năm tháng hưng thịnh, thọ tựa tùng hạc.”
Vân Thái phi vội vàng đứng lên, giữ chặt nàng nói: “Con chịu ra ngoài là tốt rồi, chịu ra là được, ta rất vui mừng.”
Minh Nhiễm cũng không nói tiếp lời, chỉ nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Ngày như thế này, sao lại không thấy Vương gia đâu?”
Nàng vừa hỏi tới Cảnh Vương, Vân Thái phi lại xấu hổ, không được tự nhiên, vỗ vỗ tay nàng, lên tiếng: “Nó ngã gãy chân, còn đang nghỉ ngơi ở trong viện, ta không gọi nó ra nữa.”
Minh Nhiễm: “Vẫn là mẫu phi lo lắng chu toàn.”
Vân Thái phi cười gượng hai tiếng, kêu nàng ngồi vào một chỗ, Minh Nhiễm cũng không phải tới dự tiệc thật, nàng là tới tìm Tuân Lễ để đánh, người không có ở đây, đương nhiên là phải đổi chiến trường rồi.
Tuy là không thể quậy một trận lớn trước mặt các vị phu nhân, tiểu thư của các đại thần đánh cho nam nhân kia răng rơi đầy đất thì có chút đáng tiếc, nhưng không sao, đợi chút nữa tới viện của ông ta, nàng lại dùng thêm chút sức, đánh đuổi ông ta chạy tới bên này, thế thì cũng vậy.
Chẳng qua, tới cũng tới rồi, đang đà khí thế, sao có thể xoay người đi ngay được.
Nàng chống ghế dựa cạnh người, không ngồi xuống theo ý Vân Thái phi, mà lại nói: “Sinh nhật của mẫu phi, con dâu cũng là nửa nữ nhi của ngài, lễ còn chưa có đưa nữa.”
Thật ra Minh Nhiễm chả chuẩn bị thọ lễ nào sất, nàng quay đầu nhìn Tang Cửu đang ôm một bó gậy gộc bằng chúc, Tang Cửu hiểu ý tiến lên.
Dưới sự tò mò khó hiểu của Vân Thái phi và mọi người, Minh Nhiễm lấy ra mấy cái nhét vào tay Vân Thái phi.
Vân thái phi: “Này, đây là?”
Minh Nhiễm trả lời: “Mẫu phi gì cũng tốt, chỉ là quá từ tâm, cái thứ chó má bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa đáng chém ngàn đao như Tuân Lễ kia nên hung hăng đánh, đánh không chết thì đánh cho gần chết mới thôi, chết rồi hết chuyện mới tốt, ông ta vui vẻ người khác thoải mái.”
“Mẫu phi à, người quá hiền lành, con trai ta nếu mà cũng thành hạng người như con trai ngài, đừng nói bảo hắn gọi ta là nương, ta không một đao lau cổ hắn, thì xem như tính tình ta tốt.”
Vân Thái phi hoàn toàn không nghĩ tới nàng sẽ quậy lớn trước mặt nhiều người như vậy, nói ra những lời như thế này, thậm chí còn không bận tâm Tuân Miễn cũng đang ở đây.
Trong trí nhớ của bà ta, Thiệu Cẩm nương chưa từng có lúc nào miệng lưỡi sắc bén không lưu tình như vậy.
Nhạc An đại trưởng công chúa ngồi bên cạnh, sắc mặt hơi hơi giận dữ.
“Cẩm nương, ngươi nói chuyện kiểu gì vậy, ngày lành đang yên ổn, chết đến chết đi, cũng không kiêng kị gì.”
Vị đại trưởng công chúa này có quan hệ không tệ với Vân Thái phi, cũng rất thân thiết với cháu trai Cảnh Vương này, càng nghĩ càng không vui, nói: “Lễ nhi có sai hơn nữa, ngươi náo loạn bảy năm còn chưa ngại đủ, mở mắt nhìn khắp kinh đô này, có thể tìm được mấy người trượng phu với bà bà như vậy, ngươi vừa ra khỏi Lan Trạch Viện đã quậy như thế, là cố tình tới phá phải không?”
Minh Nhiễm nhếch môi, không khách sáo nói: “Đúng thế, ta cố tình tới phá đấy.
Người khác làm ta không thoải mái, dựa vào đâu mà ta phải để mình uất ức, đương nhiên là phải đòi lại gấp trăm lần rồi.”
Giọng nàng không nhanh không chậm, cứ như đang nói thời tiết hôm nay không tệ, ánh mắt lướt một đường dừng trên người Nhạc An đại trưởng công chúa: “Nhạc An cô cô, người già rồi, cũng càng ngày càng hồ đồ, chuyện riêng của Cảnh Vương phủ ta, người không biết một cũng chẳng biết hai, chỉa vào ta nói dăm ba bảy lời, cũng không sợ đuối lý à?”
Minh Nhiễm chỉ chỉ đầu mình: “Mẫu phi, Nhạc An cô cô nói con dâu vô sự gây cớ, người tới bình một lời, là nhi tử Tuân Lễ của người bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa hay là do ta đầu óc không bình thường gây sự vô cớ?”
Trong kinh này chuyện gì mà người không biết, đến cả đánh rắm còn bị người nói sau lưng.
Ai ai cũng nói Cảnh Vương phi làm ra vẻ, đừng nói trượng phu nạp thiếp, tới cả thông phòng cũng không có.
Bà bà càng không cần phải nói, trong kinh cũng xem là người hiền lành số một số hai.
Nhi tử có bản lãnh, nữ nhi ngoan ngoãn, cả một nhà đều tốt như vậy, ai mà không hâm mộ cực kỳ.
Cố tình Thiệu Cẩm nương này là vô cớ gây chuyện, đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng.
Không nói tới chứ đến cả nhi tử là Tuân Miễn của bà và những người nhà mẹ đẻ cũng có chung suy nghĩ như vậy.
Đổi lại thành nàng sai, dựa vào đâu chứ?
Cảnh Vương phi tránh ở Lan Trạch Viện, vẫn không biết bên ngoài truyền như thế nào, đương nhiên, cho dù biết, bà cũng chẳng để ý tới.
Mấy năm nay, ngoài ngày ấy truyền ra tin Lý thị hoăng thệ, bà ở Phật đường cười to nửa ngày, cơ hồ không có chút cảm xúc dao động nào.
Vân Thái phi nghe nàng hỏi một chuỗi, nhất thời lúng ta lúng túng, túm cổ tay nàng nhỏ giọng nói: “Cẩm nương, có gì chúng ta nói nhỏ với nhau, sao con phải khổ như vậy.”
Minh Nhiễm kéo tay ra, “Chỉ có chuyện này, có gì mà phải nói nhỏ, sao rồi, mẫu phi cũng nghĩ là đầu óc ta không tốt?”
Lời thế này sao mà tiếp được, Vân Thái phi ấp úng nửa ngày cũng không nói được một câu chắc chắn.
So với Minh Nhiễm nói chuyện gọn gàng dứt khoát, dáng vẻ này của bà ta lại có vẻ chột dạ.
Cả sảnh đường đều không một tiếng động, ai cũng im lặng, ngay cả Nhạc An đại trưởng công chúa cũng thay đổi sắc mặt.
“Đúng thật là bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa.”
Bất trung với vua, bất hiếu với mẹ, bất nhân với con gái, bất nghĩa với thê, không sai một chút nào.
Giọng nói lạnh nhạt chậm rãi vang lên làm tất cả mọi người đều nhìn qua, lúc này Minh Nhiễm mới chú ý tới người ngồi sau bức bình phong.
“……” Sao chàng lại ở đây??
Hai người ánh mắt đối nhau, Tuân Nghiệp lại kêu không được một tiếng đại tẩu, môi mím thành đường thẳng, lại chậm rãi đi qua.
Đột nhiên chàng lên tiếng, nhìn nhìn xung quanh, mấy người ngồi gần nhau lại đang kề tai nói nhỏ.
Cái người mà Thánh thượng chính mình nói là “Bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa” lại là ai?
Có vẻ giống như lão tam Ngô gia vì một hoa nương ở Câu Lan viện, hưu thê khí tử, tức chết mẹ già, Cảnh Vương cũng có thể làm tới mức đó, chẳng lẽ nội bộ còn giấu không ít chuyện sao.
Trong lòng mọi người khiếp sợ, Vân Thái phi kinh hồn táng đảm, sau lưng đều toát mồ hôi lạnh.
Bà ta không khỏi nghĩ tới một đạo di chiếu mà tiên đế để lại, Lý thị chết rồi nhưng di chiếu vẫn không có tin tức, chẳng lẽ, chẳng lẽ….
là ở trong tay Bệ hạ.
Nhận thấy tầm mắt kinh sợ của Vân Thái phi, Tuân Miễn lạnh nhạt nói: “Thái phi cảm thấy trẫm nói không đúng?”
Vân Thái phi há miệng thở dốc, đáp cũng không phải không đáp cũng không phải, trong lòng oán trách Minh Nhiễm không hiểu phải nhìn sắc mặt, không biết đúng mực, nhéo nhéo tay, dứt khoát che đầu ngã ra đất.
Một lời không vừa ý thì té xỉu, đó chính là tuyệt chiêu Trình thị rành rõi nhất, Minh Từ với Minh Nhiễm đã chú ý ngay từ lúc Vân Thái phi động tay, Minh Nhiễm không động nhưng Minh Từ lại chạy nhanh tới đỡ người.
Nhìn Vân Thái phi giả bộ bất tỉnh, Minh Nhiễm cũng không vạch trần bà ta.
Vân phi cũng được, Vân Thái phi cũng thế, bà ta luôn vừa cảm thấy áy náy với Cảnh Vương phi lại vừa ra sức chèn ép bà ấy.
Không quản được con mình, bà ta cũng chỉ có thể bảo con dâu ngậm miệng lại.
Vừa mắng Tuân Lễ vừa dịu dàng khuyên bà ấy lấy đại cục làm trọng, vừa khóc lóc cầu xin lại thêm cảnh cáo ngầm.
Thậm chí còn đổi hết những ma ma tỳ nữ mà bà ấy mang từ Thiệu gia tới, còn sai người ngày ngày theo dõi chằm chằm 12 canh giờ, đến cả quần áo đồ trang điểm cũng càng thêm cẩn thận hơn.
Chỉ vì sợ bà ấy nói ra cái gì.
Đứng ở góc độ của bà ta, Tuân Lễ là nhi tử duy nhất, bà ấy cần che chở, Cảnh Vương phủ là chỗ bà ấy dựa vào, càng phải cẩn thận che chở, bà ấy chủ trì đại cục lại cẩn thận giải quyết hết hậu quả cho con trai mình.
Ai cũng có lòng riêng, chuyện này rất bình thường.
Nhưng dưới góc độ của Cảnh Vương phi, cả đời bà ấy bị hủy, nữ nhi không còn, còn phải gặp phải bà bà như vậy, trong lòng vừa tủi thân vừa oán giận.
Minh Nhiễm nhẹ ặc một tiếng, nếu không có Vân Thái phi ở đó, sau ngày Lý thị chết, Cảnh Vương phi đã đích thân đưa Cảnh Vương xuống địa phủ mà song túc song tê với Lý Thái hậu rồi.
Đáng tiếc mà, mỗi ngày Vân Thái phi tức giận mắng nghiệp chướng, thứ không ra gì, trong lòng lại nguyền rủa tàn nhẫn.
Dù sao thì cũng là con trai bà ta mà, vẫn phải che chở thôi.
Minh Nhiễm lười phải ở đây lâu, nàng còn muốn đi làm chính sự đấy.
“Chư vị ăn ngon uống say đi nha, ta đây đi trước một bước, lâu rồi không gặp Vương gia, phải tới gặp hắn ôn chuyện cái.”
Bây giờ là tính huống gì mà còn ăn ngon uống say được, người trong sảnh hai mặt nhìn nhau, Vân Thái phi đang ngất mí mắt giật giật, trong lòng vô cùng nôn nóng nhưng lại không tiện mở mắt ra lúc này.
Minh Nhiễm xoay người gọi hạ nhân dẫn nàng tới viện của Cảnh Vương, Tuân Miễn cũng bất an vô cùng, trong lòng nôn nóng không kém gì Vân Thái phi, chắp tay với Tuân Nghiệp, đi qua bình phong nhờ vả mấy vị Vương phi và Minh Từ chăm sóc tổ mẫu y, lại sai người đi mời thái y rồi vội vã đuổi theo Minh Nhiễm đi cùng.
Tuân Nghiệp không an tâm lắm, cũng định đi qua nhìn một cái nhưng lại ngại thân phận bây giờ của đối phương, cứ thế đứng dậy đi theo thì vô cớ cho người ta nói ra nói vào.
Chàng bưng ly rượu, uống một ngụm nửa ly nhưng vẫn lên tiếng với Vương Hiền Hải, nói: “Ngươi đi theo Cảnh Thế tử xem xem.”
Lúc ở Tử Thần Điện nói những việc này, Vương Hiền Hải cứ luôn than thở mấy tiếng thay cho Cảnh Vương phi, giờ ông ấy đi qua cũng có thể nhìn xem thế nào.
Thoáng chốc Vương công công đáp lời, phe phẩy cái bụng tròn vo nổi nổi, chạy chậm cả đường đi theo.
Tuân Nghiệp lại nghiêng đầu nhìn Vân Thái phi được người đưa đi nghỉ ngơi, lắc lắc đầu, lại uống nửa ly, hỏi: “Thuận Ninh đâu?”
Có người đáp: “Mới rồi Quận chúa ra ngoài chơi, không ở trong phòng ạ.”
Tuân Nghiệp gật gật đầu, buông cái ly, Tống tiểu hầu gia lại rót rượu cho chàng.
Chàng vẫn còn ngồi ở đây, không hề có ý định nhấc người, các phu nhân tiểu thư mới xem trò hay nào dám đứng dậy cáo từ, ai cũng ngồi nguyên vị trí.
Không dám đứng dậy lớn tiếng ồn ào, thế thì ngươi lôi kéo ta ta lôi kéo ngươi, thì thầm to nhỏ bên tai.
Bên này Minh Nhiễm đi rất nhanh, Tuân Miễn vốn theo không kịp, nàng đi vào viện Cảnh Vương ở, còn chưa tới cửa buồng trong, từ xa đã ngửi được mùi rượu nồng nặc.
Trong viện đều là người mới nhập phủ chưa tới bảy năm, nào có ai nhận ra Vương phi gì, nha hoàn bà tử tới ngăn người ngay.
Tử Thất lạnh giọng trách mắng, “Vương phi tìm Vương gia có việc cần bàn, thứ không có mắt, còn không mau tránh ra!”
Bọn nha hoàn bà tử sửng sốt, sau đó có người ở lâu trong phủ tới, vội vàng cáo tội: “Bọn nô tỳ không biết Vương phi, xin Vương phi tha tội.”
Minh Nhiễm xua xua tay, quay đầu nói với Tử Thất: “Ngươi tới phòng bếp nhỏ trước đi.”
Trên đường tới nàng đã dặn dò qua, đương nhiên Tử Thất hiểu được ý nàng, lập tức nói vâng, hỏi người phòng bếp nhỏ ở đâu, xoay người chạy đi.
Còn Minh Nhiễm dẫn theo nhóm người còn lại phần phật đẩy cửa đi vào.
Cảnh Vương nằm trên ghế nằm, nhắm hai mắt, dáng vẻ ngủ say nên đương nhiên là không nghe thấy tiếng vang ngoài cửa khi bọn họ tiến vào.
Sau khi Minh Nhiễm nhéo nhéo cái váy rồi bất động, lẳng lặng nhìn rồi lại lướt nhanh đi.
Nàng đợi chưa được bao lâu thì Tử Thất từ phòng bếp nhỏ đi ra, trong thau đồng đựng đầy nước, toàn bộ là nước nóng.
Những việc như này không dễ sai mấy người Tử Thất làm, tránh cho Vân Thái phi truy cứu ra lại trị tội.
Tự tay nàng nhận lấy, nhắm thẳng vào người nằm trên ghế, giơ tay cao một chút, rào rào đổ xuống, xối thẳng lên người người nọ không còn một giọt.
Lúc Tuân Miễn với Vương công công chạy theo Minh Nhiễm tới đây, một trước một sau tiến vào cửa, chân còn chưa qua ngạch thì đã nghe thấy Cảnh Vương hét thảm một tiếng, dọa cho chim tước trên tường viện bay hết.
- -----oOo------