*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đoàn người vội vàng về lại tiểu trang rồi an trí người vào tiểu viện phía đông.
Vương công công mệt tới mức thở hồng hộc, cũng không quan tâm những thứ khác, phi nhanh đi tìm đại phu tới.
Nữ đại phu đang thu dọn hành lý ở trong phòng, nữ chủ nhân ở đây, hôm nay đã qua đời, đương nhiên nàng ấy sẽ không còn chuyện để làm, sáng sớm ngày mai cũng nên từ biệt.
Nàng ấy xếp gọn quần áo, đi tới cạnh bàn rót một chén nước.
Cửa phòng đóng chặt bỗng dưng bị đập bang bang, nữ đại phu hoảng sợ, nước trong tay sánh ra ngoài cả nửa ly, cả kinh nghĩ kẻ cắp này sao mà lớn mật thế.
“Trúc đại phu?! Trúc đại phu có ở đây không?”
Trúc Tự sờ sờ nhuyễn cốt tán chuẩn bị sẵn ở cạnh hông, lúc này mới yên lòng, thong thả kéo mở cửa ra.
Người trước cửa tròn vo, béo vô cùng, vừa nhìn đã biết sức khỏe có vấn đề.
Trúc Tự bị bệnh nghề nghiệp, nhìn thấy người là cẩn thận đánh giá một phen, “Ông là khách đến thôn trang hôm nay? Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Vương công công không có tâm tư nghe nàng ấy nói chuyện, lôi kéo cánh tay nàng ấy một kéo đi, “Chủ nhân nhà ta bộc phát bệnh nặng, làm phiền ngài nhanh chóng đi xem một cái.”
Trúc Tự hành nghề y nhiều năm, bị người túm không biết bao nhiêu lần, nàng ấy cũng quen rồi, đứng nghiêm vững vàng, đi vào trong phòng lấy hòm thuốc rồi cùng đi sang sân viện phía đông với ông.
Thấy người tới, A Oản vội nói với Minh Nhiễm: “Trúc đại phu chính là thân muội muội của trang chủ Vạn Trúc sơn trang, y thuật trác tuyệt, bởi vì chủ nhân với trang chủ Vạn Trúc sơn trang là bạn cũ, nửa tháng trước nô tỳ gửi tin qua, Trúc đại phu mới cố tình tới một chuyến.”
Nàng ấy lại nói: “Ngài yên tâm ạ.”
Vạn Trúc sơn trang nổi danh y thuật, tên tuổi huynh muội Trúc gia lại càng như sấm bên tai, thường xuyên suất hiện trong miệng người kể chuyện ở tửu lầu, gì mà thịt trắng, xương khô người chết, nghe thực sự rất thần kỳ.
Trước khi Tống Hàm Sinh rời khỏi kinh thành cũng nói là muốn đi Vạn Trúc sơn trang, tìm thầy chữa chứng mất trí nhớ của Tống Hoài.
Nàng ấy chắp tay làm lễ với nữ tử chừng hai mươi mấy tuổi bên trong, mặc váy màu lam nhạt, tướng mạo thanh tú lả lướt.
“Xin phu nhân nhường lại chỗ cho ta.”
Minh Nhiễm đứng lên, để ra một khoảng không, mời nàng ấy ngồi xuống.
Trúc Tự cũng không khách sáo, ngồi xuống mép giường duỗi tay bắt mạch.
Vương công công ngừng thở, Minh Nhiễm cũng cẩn thận nhìn, thời gian trôi qua từng giây từng phút, giữa hai mày vốn duỗi thẳng của Trúc Tự chậm rãi nhăn tít lại, cuối cùng chạm vào nhau.
Nàng ấy lại nhìn sắc mặt người trên giường, tuy có chút tái nhợt nhưng lại không có vẻ bệnh tật, trên môi vẫn có sắc đó, nhìn có vẻ rất bình thường.
Không trúng độc, không trúng cổ.
Chỉ là mạch đập có chút yếu, nhưng không có vấn đề gì khác.
Nhưng vì sao cả người lại không có nhiệt độ, lạnh đến thấm vào người, ý thức cũng mơ hồ.
Thật là kỳ lạ.
Trúc Tự sờ sờ cằm, lần đầu tiên không hiểu ra làm sao.
Minh Nhiễm nhìn biểu cảm của nàng ấy, trong lòng lộp bộp một cái.
Trúc tự nhấc hòm thuốc đặt cạnh chân, lấy ngân châm ra châm mấy châm, người trên giường vẫn không có chút phản ứng nào như cũ.
Do dự lấy hồi xuân lội của Vạn Trúc sơn trang ra.
Bình nhỏ lớn bằng ngón tay cái, đưa cho Minh Nhiễm: “Phu nhân lấy một giọt pha nước cho uống thử xem ạ.”
Minh Nhiễm làm theo lời nàng ấy, nâng người dậy, mất sức lắm mới rút xong được, lại qua gần 15 phút vẫn không có động tĩnh gì như cũ.
Trúc tự, “Không được, trong phút chốc ta cũng không có cách nào nữa.”
Minh Nhiễm khẽ há miệng, “Ngươi lại nhìn xem lần nữa đi?”
Trúc Tự lắc lắc đầu: “Để ta nghĩ nghĩ xem thế nào.”
Trúc Tự đi tới trắc gian lật Vạn Trúc bảo điển của nàng ấy, không bao lâu, Tiền thái y cũng bị Ánh Phong dùng khinh công bay không ngừng nghỉ đưa tới rồi.
Nàng ấy túm người đang thở hồng hộc vào, Tiền thái y lảo đảo một cái, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Vương công công kéo tới gần bắt mạch.
Tiền thái y nơm nớp lo sợ khám mạch, cũng lắc lắc đầu giống như Trúc Tự, nói với Minh Nhiễm: “Vi thần không tìm ra nguyên nhân bệnh của Bệ hạ, cũng không có cách nào hốt thuốc đúng bệnh được ạ.”
Trong nhà im lặng như tờ, Trúc Tự lật Vạn Trúc bảo điển nửa ngày, cũng không tìm được thông tin có ích gì.
Nàng ấy bước ra khỏi trắc gian, chỉ vào Xuân Hồi lộ trên bàn, nói: “Phu nhân, trước mắt cứ đút Xuân Hồi lộ trước, ta gửi cho gia huynh một phong thư rồi đợi xem thế nào.”
Trúc Tự vội vàng đi, Tiền thái đi cũng đi ra bên ngoài, vuốt vuốt chòm râu suy nghĩ bệnh tình.
Minh Nhiễm ngồi ở mép giường nằm bò trông nửa đêm, mãi đến khi gà gáy chim kêu mới tỉnh lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, chân trời vẫn còn đang tranh tối tranh sáng.
Người hầu hạ trong tiểu trang không nhiều lắm, A Oản mới vừa tự mình lo tang sự của Triều Lăng trưởng công chúa, cũng không dám tới gần người hầu hạ, đi phòng bếp giúp người chuẩn bị chút đồ ăn.
Bây giờ bọn họ thế này cũng không thể về cung được, nếu trên đường bị người biết được truyền ra, sợ là triều đình rung chuyển, những Vương gia kia mà biết Nguyên Hi đế không xong, sợ là sẽ quậy lớn chuyện.
Vì để ổn thỏa, một canh giờ trước Vương công công đã về thành trước, trong tiểu trang chỉ để lại một đám ám vệ.
Minh Nhiễm đánh răng rửa mặt đơn giản một phen, ngồi xuống mép giường gọi Thất Thất ra.
Nàng gọi vài lần cũng không nghe thấy tiếng vang lên, chỉ có thể tạm thời bỏ qua, giặt khăn lau mặt cho Tuân Nghiệp, giơ tay sờ sờ trán chàng, sau đó lại nhẹ ghé lên người chàng, nghe tiếng đập mỏng manh trong lồ.ng ngực chàng, nhịn không được mím thẳng môi, run nhẹ mắt.
Phía bên kia, trên triều các vị đại thần người cầm cái hốt đứng trong đại điện, đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy thánh nhan, chỉ thấy Vương công công đứng bên trên, giọng the thé nói: “Chư vị đại nhân, tối qua Bệ hạ trúng gió phát sốt, tạm thời không dậy nổi, nếu như có chuyện quan trọng mời dâng tấu, hoặc là trình sổ con, nô tài sẽ thay các vị chuyển giúp, lâm triều ngày hôm nay mời tan đi thôi.”
Dưới bậc thang, các vị đại nhân phản ứng không giống nhau, mấy ngày nay vốn tưởng sức khỏe của Thánh thượng hẳn là đã tốt lê, không nghĩ tới lại trúng gió phát sốt, đến cả ngồi dậy cũng không được.
Trong lòng mỗi người đều có cân nhắc của riêng mình, mờ mịt đưa mắt nhìn thế tử Cảnh vương Tuân Miễn phía trước, có việc thì trình sổ con, không có việc gì thì tuần tự tan đi.
Tuân Miễn với Chúc Hủ có cùng chung ý nghĩ, hơi hơi nhíu mày, chặn Vương công công ở cửa điện.
Hai người muốn đi về phía Tử Thần Điện muốn bái vọng Nguyên Hi đế, Vương công công cười nói: “Thế tử, Chúc đại nhân, Bệ hạ không có tinh thần, mới vừa uống cháo dùng thuốc, giờ còn đang ngủ đó ạ.
Nhị vị các ngài xem, chọn thời gian khác lại tới?”
Lời cũng đã nói tới mức này rồi, Tuân Miễn với Chúc Hủ cũng chỉ có thể gật gật đầu.
Lâm triều ngày hôm nay qua đi, hướng gió trong kinh thành ngầm thay đổi, có chút người không tiện đi tới thẳng Cảnh Vương phủ bám vào, cong cong quẹo quẹo ết giao với phủ Thượng thư, cũng không quản là thật tình hay không, dù sao xã giao bên ngoài thôi cũng được.
Cũng đến tận lúc này không có ai lại dám giở trò trước mặt Minh Từ nói tới chuyện cười nàng ta lừa bán người nữa.
Minh Từ không khỏi cũng nghe tới tiếng gió, nhưng cũng không quá để ý tới.
Nửa tháng này nàng ta nhốt mình trong viện, sao chép kinh Phật hết lần này tới lần khác, cuối cùng một lòng tĩnh như thuở xưa, thậm chí còn trầm ổn, chín chắn hơn quá khứ vài phần.
Nàng ta bước ra cửa phòng, nhìn trời âm u đổ mưa phùn nhẹ, khóe miệng cười cười dịu dàng.
Nàng ta xem như nhìn thấu, nam nhân đều không thể dựa vào được.
Nhìn phụ thân nàng ta, ngoại tổ phụ, cữu cữu, ai mà không trái ôm phải ấp?
Mấy ngày này nàng ta sao chép kinh phật ngược lại cũng có chút thông thấu.
Tình cảm với Tuân Miễn cũng bạc đi rất nhiều, nhưng không có nghĩa là nàng ta sẽ chắp tay nhường lại người nam nhân này.
Cứ việc nàng hiện tại đã không lớn hiếm lạ, nhưng nàng không cần là một chuyện, người khác từ nàng trong tay đoạt lại là một chuyện khác nhi.
Cho dù bây giờ nàng ta cũng không thiết tha gì lắm những
Minh Từ thoáng định thần lại, quay về phòng ngồi trước bàn trang điểm, nhìn chính mình trong gương, gọi Vụ Tâm đang đi tới gần, nói: “Em đi sửa sang lại kinh Phật ta đã sao chép lại cho gọn gàng đi, bày giá thêu ra, ta xem xem thêu vài thứ.”
Không bao lâu nữa thì tới sinh nhật của Vân Thái phi, nàng ta chuẩn bị quà tặng, phải nhanh chóng lấy lại ấn tượng tốt sau chuyện của Tống Hoài mới được.
Còn về phần Lý Mỹ nhân, không gấp gáp, người không an phận, rất dễ tìm được sơ hở thôi.
Nàng là duỗi không được tay hướng hậu cung đi, nhưng không quan hệ, vân thái phi có thể a.
Nàng ta không vươn tay vào hậu cung được, nhưng không sao, Vân Thái phi có thể mà.
……
Vương công công không dám ra khỏi cung, ông ấy tới Tử Thần Điện chờ, tránh cho người khác sinh nghi, chỉ ngầm bảo Uẩn Tú Uẩn Vân đi tới tiểu trang.
Lúc hai nhà đầu này tới đây, Minh Nhiễm vừa mới nâng Tuân Nghiệp lên cho chàng uống một chén Hồi Xuân Lộ, đang ngồi ở mép giường lật sách y mượn từ chỗ Trúc Tự tới.
Những năm tháng nguyên chủ gả cho Chúc Hủ, lúc nhàm chán cũng học qua một chút, nàng cũng theo nhìn nên biết.
Bây giờ xem sách này, tuy có chút tối nghĩa, suy nghĩ trong trong lát cũng có thể hiểu được.
Uẩn Tú Uẩn Chỉ mang theo quần áo tắm gội qua, nhanh chóng chuẩn bị xong nước ấm, Minh Nhiễm buông sách xuống, nhìn Tuân Nghiệp một cái rồi mới đi tắm rửa.
Nàng c.ởi quần áo, đằm mình vào trong nước, ngụp đầu lặn xuống nước một lát, mãi đến khi không nín thở được nữa mới ngoi đầu lên.
“A, người chơi, Thất Thất đã quay lại rồi, tôi nhìn thấy tin bạn để lại rồi, có phải rất nhớ Thất Thất không?”
Nghe thấy tiếng nói ngọt mềm quen thuộc của Thất Thất, động tác dùng khăn lau người của Minh Nhiễm khựng lại, phút chốc ngồi thẳng người lên.
Thất Thất lại nói: “Xin lỗi nha, bởi vì thủ tục của hợp đồng gấp kia có hơi phức tạp, làm cũng khá mất thời gian, cho nên mới không kịp thời liên hệ với bạn được á.”
Minh Nhiễm nhanh chóng lắc lắc đầu ngắt lời Thất Thất, nói: “Ngươi online là được, ta muốn bây giờ rút thẻ khen thưởng của lần trước.”
Thất Thất à một tiếng: “Bây giờ người chơi cũng không có gặp phải vấn đề gì mà, Thất Thất đề nghị không cần phải lãng phí thẻ khen thưởng lần này, có thể giữ lại phòng cho những tình huống sau này mà.”
Thất Thất đưa mắt nhìn ra bên ngoài một cái, phát hiện nơi này là lạ, không giống như đang ở trong Phù Vân Điện, mở rộng tầm nhìn, thấy một người nằm trong một gian phòng khác có cảm giác như là hoàng đế bệ hạ.
“Chẳng lẽ là vì đối tượng tình yêu tuổi xế chiều của bạn à?” Nó dừng lại một chút: “Thất Thất vẫn đề nghị người chơi không nên rút thẻ khen thưởng lúc này, người chơi an tâm, đối tượng của bạn không sao cả.”
Trong mắt Minh Nhiễm khẽ nhúc nhích, mơ hồ nhận ra cái gì, “Thất Thất, lời của ngươi là có ý gì.”
Thất Thất che miệng lại, mắt đảo vòng quanh.
Lúc đầu năm, lúc chọn thẻ nhân vật chọn trúng Liễu Ti Ti, Liễu Ti Ti xem như khách hàng đầu tiên của Thất Thất tới nhậm chức, chuyện làm người càng vui hơn là Liễu Ti Ti cảm thấy trò chơi này rất thú vị, tỏ vẻ sao cũng được hết, mà bản thân nàng ấy cũng không cần bồi thường gì, chỉ mong được chết.
Thế sao mà được chứ!
Bọn họ là công ty trò chơi đứng đắn, sao có thể hại người được chứ, để cho cục giám sát trò chơi bắt được, thế thì xong đời ngay lập tức!
Đương nhiên Thất Thất không đồng ý, nó cự tuyệt nàng ấy rất dứt khoát, nhưng cho dù là ở trong mộng Liễu Ti Ti vẫn khá là nhạy bén.
Nàng ấy phát hiện rất nhanh, cái thứ nhỏ nhỏ thần thần bí bí này không đồng ý để nàng ấy chết, không phải là không có cách.
Liễu Ti Ti không muốn buông tha cơ hội như vậy, đeo bám Thất Thất hồi lâu, nhân viên phục vụ khách hàng này mềm lòng thật, sau đó xem xét lại thì vẫn giúp nàng ấy nghĩ cách.
Bọn họ không thể hại người, cho nên không thể giúp Liễu Ti Ti đâm đầu vào chỗ chết được nhưng vẫn có thể linh hoạt thay đổi phương pháp.
Thể chất Liễu Ti Ti đặc thù, ngay cả Thất Thất cũng không tra ra được rốt cuộc nàng ấy có thể sống đến bao nhiêu tuổi.
Nàng ấy muốn chết, cũng chỉ có thể dịch mệnh sang cho người khác, còn cần phải dịch sang cho người có mệnh sắp chết.
Bởi vì nếu dịch sang cho người bình thường, chỉ có thể để cho người khác đi lên vết xe đổ trường sinh bất tử của nàng ấy.
Mà người sắp chết thì không giống vậy, mệnh đã định sẵn, muốn sửa lại, cái giá phải trả sẽ cực lớn.
Nếu dịch mệnh cho người như thế này, thọ mệnh của Liễu Ti Ti 9/10 sẽ được lấy ra làm cái giá phải trả, cứ như thế thì, trong tình huống bình thường sẽ không xảy ra chuyện trường sinh bất tử như lần này nữa.
Mà Liễu Ti Ti chọn dịch mệnh cho Nguyên Hi đế Tuân Nghiệp.
Thất Thất còn cẩn thận tra qua, linh hồn của Nguyên Hi đế rất mạnh nhưng thân thể quá suy yếu, có thể xem như phế thải, cũng đã bệnh nguy kịch rồi, gần như không thể chữa trị được nữa.
Trong nửa năm này chắc chắn sẽ chết, rất phù hợp với điều kiện còn có quan hệ huyết thống với Liễu Ti Ti nữa, cho dù giám sát có tra tới, cũng sẽ không nói thêm gì.
Trưởng bối người ta vì hậu bối, bằng lòng làm như vậy, đây chính là tình thân mà thời đại công nghệ cao dùng trí năng đang thiếu thốn tình thân tôn sùng nhất, Thất Thất sao mà có thể từ chối được đây!
Cứ như thế, nó với Liễu Ti Ti vui vẻ ký kết hợp đồng, từ từ dịch chuyển từng chút thọ mệnh của Liễu Ti Ti sang cho Nguyên Hi đế từ từ điều dưỡng thân mình để chuẩn bị cho sau này.
Cũng bởi vì thế mà nửa đầu năm nay sức khỏe chàng mới dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn.
Mà hôm qua là ngày Liễu Ti Ti rời khỏi nhân thế, nó đi xử lý thủ tục cuối cùng của hợp đồng, chuyện dịch mệnh sửa vận như thế này, cho dù có ngầm giúp chàng điều dưỡng thân thể lâu như vậy rồi, lần này cũng vẫn có chút chịu không nổi, hôn mê cũng là rất bình thường.
Chờ chàng tỉnh lại, sức khỏe sẽ chỉ ngày càng tốt hơn.
Nhưng những điều này đều là điều khoản hợp đồng với khách hàng, không được phép tiết lộ ra ngoài, Thất Thất cũng không dám nói cho Minh Nhiễm.
Nếu nói ra, phía trên đều biết hết, thế thì nhân viên phục vụ khách hàng như nó tiêu tùng rồi.
Nhưng mà nhìn thấy tâm trạng Minh Nhiễm có vẻ không đúng lắm, Thất Thất bĩu bĩu môi, chọc chọc ngón tay: “Người chơi, bạn an tâm, phòng chừng hai ngày nữa là ngài ấy tỉnh lại thôi, thật đó, đối tượng của bạn có thể sống lâu trăm tuổi.”
Nói rồi lại có chút phát sầu, nói lời sâu kín hơn: “Đối tượng của bạn ít nhất có thể sống tới một trăm tuổi, người chơi à, phải cố gắng rèn luyện thân thể, nếu không ngày nào cũng nằm lì trên giường sẽ đoản mệnh đấy.”
Nó thút thít nói: “Đến lúc đó hai người không thể bạch đầu giai lão được đâu, ngài ấy chưa gì, bạn đã chết sớm rồi.
Đúng là nghe thôi đã thấy thương tâm, xót xa rơi lệ.”
Minh Nhiễm: “???”
- -----oOo------