Tô Kim Thư có chút bất đắc dĩ gật đầu, mười phần không nỡ: “Vậy được rồi! Anh! Sau khi xử lý xong chuyện này, anh nhất định phải nói em, em muốn đi chơi với anh”

Lại là câu nói này! Lệ Hữu Tuấn nghe thấy câu này hai lần thì cả hai lần, khuôn mặt của anh đều nhanh chóng đen lại.

Anh dùng sức hít thật sâu, tự nói với mình đây là anh trai của Kim Thư, mình không thể ghen tuông vô cứ như vậy được, nếu không, tên Tô Duy Nam biến thái kia sẽ lại coi thường mình!

“Anh bảo đảm”

Tô Kim Thư cầm lấy cánh tay của Tô Duy Nam giống như lúc hai người còn bé.

Tô Duy Nam không giống với những người anh trai khác. Đại đa số các cặp anh em sẽ không gần gũi, gắn bó với nhau như vậy, hoặc là anh trai ghét bỏ em gái vừa ngu, vừa ngốc, không tình nguyện đưa em gái đi chơi cùng, hoặc là anh trai đã trưởng thành, có sở thích riêng của mình, tình cảm với em gái cũng càng ngày càng lạnh nhạt đi.

Nhưng ở nhà họ Tô, Tô Duy Nam với Tô Kim Thư có thể coi như là ngoại lệ.

Bởi vì Tô Văn Tâm vẫn luôn ở lại tập đoàn Tô thị, về sau cô bi tình nhân ở bên ngoài. Chính vì thế, ở trong lòng, Tô Kim Thư liền coi Tô Duy Nam giống như bố của mình. Ngoại trừ mẹ của mình ra, người duy nhất mà Tô Kim Thư có thể dựa vào chính là người anh trai này. Đối với Tô Duy.

Nam, cô vẫn luôn không muốn phải rời xa người anh trai này.

Tô Duy Nam cũng không nói gì thêm. Anh vẫn luôn chiều theo mong muốn của Tô Kim Thư, cơ bản đối với cô chính là nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan.

Khi còn bé, nếu có thể chịu vất vả thay Tô Kim Thư, Tô Duy Nam tuyệt đối sẽ không để cho cô phải chịu vất vả. Khi đã trưởng thành, anh thậm chí còn khoa trương hơn nữa. Anh cưng chiều cô, coi cô là một tiểu công chúa chân không cần chạm đất.

Cũng chính vì vậy mà ở thành phố Ninh Lâm, anh được mọi người gọi là kẻ cưồng em gái Lúc trước, có người từng nói rằng, trên thế giới này, điều hạnh phúc nhất chính là được làm em gái của Tô Duy Nam, còn có trở thành người phụ nữ của Lệ Hữu Tuấn. Vậy mà bây giờ, một mình Tô Kim Thư lại có thể chiếm giữ cả hai cái danh hiệu này.

“Anh! Tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi! Anh không được phép từ chối em!”

Nhìn thấy Tô Kim Thư kiên trì như vậy, Lệ Hữu Tuấn cũng không còn phản đối nữa, anh gật đầu đồng ý việc ba người đi ăn tối với nhau.

Bởi vì có Tô Duy Nam ở bên cạnh, nên Tô Kim Thư ăn rất ngon miệng.

Ở trên bàn ăn, cô cố gắng tìm cơ hội để hỏi về tin tức liên quan đến Mộ Mẫn Loan.

“Anh! Bây giờ Mộ Mẫn Loan sao rồi?”

Lúc nói ra chuyện này, Tô Kim Thư đặc biệt chú ý đến biểu cảm của anh trai. Cô sợ rằng mình sẽ không cẩn thận mà nói ra chuyện không hay, khơi lại vết thương lòng của anh trai.

Nhưng không ngờ, biểu cảm trên khuôn mặt của Tô Duy Nam vẫn rất bình thường, anh thậm chí còn tiện tay lấy Tô Kim Thư một phần thức ăn: “Đố nhiều rồi”

“Đỡ nhiều rồi sao?”

Tô Kim Thư không biết câu “Đỡ nhiều rồi” của anh nghĩa là sao, ý của anh là tình hình của Mộ Mẫn Loan đã có chuyển biến tốt, cô ấy đang rất ổn định hay là muốn nói đến khả năng tỉnh lại của Mộ Mẫn Loan?

Tô Duy Nam nhẹ nhàng nói ra một câu: “Nếu như em lo lẳng cho cô ấy, có thể nhân dịp vừa tốt nghiệp, dành ra một chút thời gian tự mình bay qua Mỹ. Em có muốn như vậy không?”

Đến nước Mỹ sao?

Đôi mắt của Tô Kim Thư sáng lên. Sao cô không nghĩ đến chuyện này nhỉ? Dù sao cô mang thai cũng đã được gần bảy tháng, sau khi tốt nghiệp đại học, cô cũng không bận công tác gì, việc cô cần làm bây giờ chính là an tâm dưỡng thai.

Vừa hay, cô có thể ra nước ngoài để thư giãn, thuận tiện thăm Mộ Mẫn Loan một chút.

Ý nghĩ vừa nảy ra ở trong đầu, Tô Kim Thư ngay lập tức len lén nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn €ô còn chưa mở lời, Lệ Hữu Tuấn đã lạnh lùng mở miệng: “Em đã được bảy tháng rồi đó”

Câu nói này có nghĩa là, bụng đã lớn như vậy rồi, em còn muốn đi đâu nữa? Ngoan ngoãn ở nhà cho anh là được rồi!

Tô Kim Thư bất mãn cong miệng lên. Bởi vì Tô Duy Nam còn ở đây, nên cô cũng không nói gì nữa.

Cô tính toán sau khi tạm biệt Tô Duy Nam trở về, cô sẽ không ngừng nói về chuyện này để có thể thuyết phục được Lệ Hữu Tuấn Sau khi ăn tối xong, Tô Duy Nam liền nhanh chóng rời khỏi nhà của bọn họ.

Tiễn Tô Duy Nam đi xong, Tô Kim Thư: cũng đi tám rửa, rồi làm ổ ở trên tầng hai Trước khi đi vào phòng tắm, Lệ Hữu Tuấn theo thói quen đẩy cửa phòng ra, muốn nhìn xem Tô Kim Thư đang làm gì. Không ngờ lúc.

này, cô lại đang cầm iPad xem cái gì đó, vẻ mặt vô cùng tập trung. Lệ Hữu Tuấn cau mày, yên lặng đi tới. Không nhìn còn tốt, vừa nhìn, anh liền phát hiện ra, tiểu gia hỏa này vậy mà đang tìm hiểu về vé máy bay đi Mỹ.

Lệ Hữu Tuấn lập tức xám mặt lại, một mực không nói chuyện. Tô Kim Thư đang tập trung tinh thần tìm vé máy bay, nên căn bản là cô không để ý đến Lệ Hữu Tuấn đứng ở bên cạnh mình.

Cho đến khi Ipad ở trong tay không cánh mà bay đi, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn một mặt không vui ở trước mặt mình.

“Bây giờ đã bắt đầu tìm vé máy bay rồi sao? Có phải em định cuối tuần này, sẽ lẳng lặng không tiếng động mà đi theo anh trai của em về Mỹ không?”

Tô Kim Thư liên tục lắc đầu, nói: “Không có! Không có! Em chỉ là tùy tiện xem thôi..”

Lệ Hữu Tuấn thẳng tay ném iPad sang một bên: “Không được đi.”

Tô Kim Thư còn chưa bắt đầu nói, Lệ Hữu Tuấn đã bá đạo, độc tài không phép cô đi như vậy rồi. Trong nháy mắt, cô trở nên tức giận, từ trên giường bò lên, đứng ở trên cao nhìn xuống Lệ Hữu Tuấn Tô Kim Thư hai tay chống nạnh, khí thế hung hăng nói: Vì cái gì chứ? Vì cái gì? Vì cái gì mà anh không cho em đi? Em còn chưa được đi Mỹ đâu! Em muốn đi!”

Lệ Hữu Tuấn thấy cô tức giận dậm chân ở trên giường, thì trái tim suýt chút nữa muốn treo ngược lên. Anh tiến lên một bước, ôm ngang cô xuống giường, để cô ngồi lên đùi của mình: “Em không biết bây giờ em được mấy tháng rồi sao? Bay đến Mỹ mất hơn nửa ngày, em xác định em chịu được sao?”

Tô Kim Thư nháy một bên mắt, đưa tay lên sờ bụng của mình. Lúc ngẩng đầu lên, cô vô cùng đáng thương mà nói: “Em muốn đi thăm Mộ Mẫn Loan, dù sao cô ấy cũng là vì anh trai của em nên mới biến thành như vậy…”

Nói đến đây, miệng của cô cong lên, nước mắt trong hốc mắt tựa như muốn rơi xuống.

Cô tội nghiệp nhìn Lệ Hữu Tuấn, tay nhỏ nắm lấy ống tay áo của anh, nhẹ nhàng lung lay: “Chồng ơi! Chồng yêu ơi! Cầu xin anh đó! Cơ thể của em rất tốt! Mỗi một lần sinh cũng sẽ không có vấn đề gì! Anh cho em đi có được không? Nếu không, chờ con ra đời, em sẽ chẳng thể đi được đâu hết!”

Lệ Hữu Tuấn nhíu chặt chân mày, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng sắp khóc của Tô Kim Thư, thấy cô đau lòng, anh liền không thể chịu được. Mặc dù không thể hiện ra bên ngoài, nhưng thực ra, ở trong lòng, anh đã sớm bị khuất phục một trăm lần rồi.

Cuối cùng, Lệ Hữu Tuấn đành phải mở miệng nói: “Vậy xem biểu hiện của em đi! Nếu như trong một tuần, em có thể béo lên năm cân, anh sẽ để cho em đi”

“Cái gì?” Tô Kim Thư trợn tròn mắt, không thể tin được điều mình vừa nghe, cô có đang nghe lầm không? Rõ ràng bác sĩ nói rằng em bé phát triển rất bình thường, không cần phải tẩm bổ gì mà!

Toàn thế giới này chäc cũng chỉ có một mình Lệ Hữu Tuấn là lo cô sẽ không mập lên thôi!

Tô Kim Thư cảm thấy thật mệt mỏi, từ khi mang thai đến nay, cô đã tăng thêm mười lăm cân rồi đó. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sợ rằng, sau khi sinh con, cô sẽ trở thành một phụ nữ mập mạp mất!

Giảm cân rất vất vả, cô không muốn phải giảm cân đâu!

“Em không muốn”

Tô Kim Thư do dự một chút, rồi biểu đạt sự phản đối của mình với Lệ Hữu Tuấn.

Lệ Hữu Tuấn híp mắt lại, mặc dù không có quá nhiều biểu cảm, nhưng rõ ràng, đáy mắt của anh đã nổi lên một tia đắc ý: “Em xác định chưa?”

Tô Kim Thư có chút nhụt chí: “Không xác định”

Lệ Hữu Tuấn thỏa mãn, đưa tay nhéo nhéo gương mặt của cô: “Nếu đã như vậy, em cố gắng mà tăng cân đi nhé! Cố lên!”

Nói xong, anh trực tiếp quay người đi Tô Kim Thư nhìn bóng lưng anh rời đi, hận không thể ném một cái gối qua đó. Cái tên Lệ Hữu Tuấn này đúng là muốn nuôi cô thành heo mà!

Sau đó, chờ cô sinh xong, dáng người trở thành một bác gái, anh sẽ dứt khoát mà vứt bỏ cô, đi tìm một cô vợ trẻ đẹp hơn!

Nhất định là như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play