Chuông báo tin nhắn của điện thoại Đinh Lộc rất vang, tất cả đều nghe thấy.
Ông ta chợt có dự cảm không lành, nét mặt thiếu tự nhiên: “Chắc là tin nhắn rác thôi!”
Nhưng vừa dứt lời, ông ta đã nhìn thấy một hàng số 0 trên màn hình điện thoại, lập tức trợn trừng mắt.
“Tài khoản tiết kiệm ***8067 của quý khách nhận được 100.000.000 (Ngân hàng Chiêu Châu)”.
Ông ta đếm đi đếm lại ba lần mới tin có tám số 0 ở sau số 1. Nói cách khác, chỉ trong vòng hai phút Dương Thanh đã chuyển khoản cho ông ta đủ một trăm triệu.
Tại Giang Hải có rất nhiều có một trăm triệu trong tay. Nhưng có thể huy động được số tiền lớn như vậy chỉ trong hai phút ngắn ngủi rất khó, nếu không có sẵn từ trước thì đây là điều không thể.
Nhưng nếu số tiền trong tài khoản lớn hơn một trăm triệu rất nhiều thì đừng nói là chuyển khoản, muốn một trăm triệu tiền mặt cũng dễ dàng góp đủ.
Đến cả Vương Cường cũng phải gọi Dương Thanh là cậu Thanh. Chẳng lẽ lai lịch của anh thực sự không tầm thường?
Chợt có một người phụ nữ trẻ tuổi mặc đồng phục đi vào sảnh chính.
Trước mặt tất cả mọi người, cô ta đi tới chỗ Dương Thanh, đưa cho anh một tập tài liệu, cung kính nói: “Anh Dương, đây là hợp đồng chuyển nhượng Spa Hoàng Hà, chỉ cần anh và ông chủ Đinh ký tên xác nhận sẽ lập tức có hiệu lực”.
Lúc nảy sinh ý định mua lại Spa Hoàng Hà, Dương Thanh đã nhắn tin cho người chuẩn bị sẵn.
Nghe xong, Đinh Lộc vô cùng hoảng hốt. Ông ta chỉ là ông chủ trên danh nghĩa, không hề có quan hệ gì với Spa Hoàng Hà. Ông ta làm gì có tư cách quyết định chuyển nhượng?
“Ông chủ Đinh nhận được tiền rồi chứ? Đây là hợp đồng chuyển nhượng, ông xem thử đi. Nếu không có vấn đề gì thì ký tên vào!”
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Đinh Lộc.
Lúc này mọi người mới biết tin nhắn Đinh Lộc vừa nhận được chính là thông báo nhận một trăm triệu tiền chuyển khoản. Ánh mắt bọn họ nhìn Dương Thanh cũng nhanh chóng biến đổi.
Tần Thanh Tâm và Tần Y biết rõ thân phận của Dương Thanh nên chẳng hề ngạc nhiên khi anh có thể lập tức chuyển khoản một trăm triệu.
Nhưng Tần Đại Dũng lại không hề hay biết!
Lời nói của Dương Thanh cứ như từng đạo sấm sét nổ vang bên tai ông ta.
Chỉ để mình tắm một lần mà anh đã bỏ ra một trăm triệu mua đứt Spa Hoàng Hà này sao?
Rốt cuộc Đinh Lộc cũng biết sợ, sắc mặt cực kỳ khó coi, vội nói: “Cậu Thanh, tôi xin lỗi, vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi. Tôi không bán Spa Hoàng Hà đâu”.
“Nói đùa? Nhưng tôi không đùa với ông!”
Dương Thanh nheo mắt: “Tiền đã chuyển đủ, làm gì có chuyện lật lọng được?”
“Bây giờ tôi lập tức gửi lại tiền cho cậu!”
Đinh Lộc cắn răng nói rồi lấy điện thoại ra.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn ông ta, lập tức cầm hợp đồng lên ký tên, lại nhìn sang Đinh Lộc: “Tôi ký rồi, bây giờ đến lượt ông!”
“Tôi nói rồi, không bán chính là không bán! Cậu định ép tôi sao?”
Đinh Lộc lập tức gào lên. Nếu nhà họ Ngụy biết ông ta làm chuyện ngu xuẩn như vậy, ông ta không chết mới lạ.
Mặc dù ông ta chỉ là con rối của nhà họ Ngụy nhưng để giữ bí mật, toàn bộ thủ tục của Spa Hoàng Hà đều thực hiện trên danh nghĩa của ông ta. Chỉ cần ông ta ký tên, nơi đây sẽ bị chuyển nhượng cho Dương Thanh.
“Ông chủ Đinh, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên tới phòng làm việc giải quyết riêng sẽ tốt hơn”.
Dương Thanh chợt lên tiếng, đưa mắt ra hiệu cho Vương Cường. Gã lập tức hiểu ý, kêu hai vệ sĩ kéo Đinh Lộc đi.
“Vương Cường, anh muốn làm gì?”, Đinh Lộc sợ hãi rống lên.
Vương Cường cười nói: “Ông chủ Đinh, chúng ta vào phòng làm việc bàn chuyện đi!”
“Thả tôi ra! Các người mau thả tôi ra!”
Đinh Lộc bị hai vệ sĩ lôi đi, la hét om sòm.
“Các vị khách quý, từ hôm nay tôi chính là ông chủ của Spa Hoàng Hà. Tất cả những người đang có mặt đều được cấp thẻ hội viên miễn phí một năm. Sau này mong mọi người chiếu cố! Hy vọng mọi người không nói lung tung ra bên ngoài”.
Dương Thanh nhìn quanh một lượt, cao giọng nói.
“Chúng tôi sẽ không nói lung tung đâu. Spa Hoàng Hà vốn được chuyển nhượng theo thủ tục hợp pháp. Cảm ơn thẻ hội viên ông chủ đã tặng, ha ha!”
Toàn bộ khách hàng đều nhao nhao ủng hộ.
Dương Thanh tỏ ra mạnh mẽ như vậy, cho dù anh không nhắc bọn họ cũng sẽ không dám nói lung tung.
Đám nhân viên lễ tân đều bị dọa sợ ngây người. Ông chủ đã bị lôi vào phòng làm việc, kết quả rất dễ đoán ra.
“Ngơ ngác ở đó làm gì? Không nghe thấy ông chủ nói sao? Mau làm thẻ hội viên cho khách đi”.
Thấy nhân viên lễ tân sững sờ, quản lý sảnh chính quát lớn.
“Ông chủ còn gì muốn dặn dò không ạ?”
Quát xong, anh ta lại bày ra bộ mặt nịnh nọt lấy lòng, dè dặt hỏi.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh bị sa thải từ hôm nay. Mau cút đi!”
“Bịch!”
Nghe vậy, quản lý sảnh chính lập tức quỳ sụp xuống: “Ông chủ, lúc nãy là tôi mù mắt không thấy núi Thái Sơn, xin cậu bỏ qua cho tôi lần này. Tôi đã làm quản lý sảnh chính lâu năm, kinh nghiệm đầy mình, xin cậu đừng đuổi tôi đi!”
Mặc dù làm giám đốc ở đây tiền lương không nhiều nhưng mỗi tháng đều có hoa hồng béo bở. Sao anh ta nỡ từ bỏ công việc tốt như vậy được?
“Anh lại đây!”
Dương Thanh bỗng chỉ vào một bảo vệ khôi ngô cao lớn.
Người bảo vệ đó lập tức chạy tới: “Ông chủ nói gì ạ?”
“Từ hôm nay trở đi, anh chính là quản lý sảnh chính của nơi này. Bây giờ mau đuổi con chó này ra khỏi đây cho tôi!”, Dương Thanh lạnh lùng nói.
Một giây trước còn sợ không biết Dương Thanh định làm gì mình, giây sau đã được thăng chức làm quản lý sảnh chính. Anh bảo vệ mừng rỡ như vớ được bánh từ trên trời rơi xuống.
Anh ta kích động lắp bắp nói: “Vâng thưa ông chủ. Tôi, tôi, tôi sẽ lập tức đuổi anh ta đi!”
“Anh bị sa thải rồi, còn bám víu ở đây làm gì?”
Người bảo vệ khôi ngô lớn tiếng quát: “Đuổi anh ta ra ngoài cho tôi!”
Mấy bảo vệ khác liền xông lên vừa đấm vừa đá ném quản lý sảnh chính ra ngoài.
Dương Thanh lại nhìn sang nhân viên lễ tân vừa sỉ nhục Tần Đại Dũng: “Cô còn ở đây làm gì?”
Quản lý sảnh chính mới được bổ nhiệm trừng mắt nhìn khiến cô ta sợ run lên, rưng rưng sắp khóc, vội nói: “Tôi đi ngay đây!”
Dứt lời, cô ta lập tức chạy ra ngoài.
Cùng lúc đó, Vương Cường cầm hợp đồng chuyển nhượng đi tới: “Cậu Thanh, ông chủ Đinh rất phối hợp, ký tên đầy đủ rồi”.
“Đúng vậy, tôi cực kỳ phối hợp, ký hết rồi!”
Đinh Lộc của hiện giờ với vừa rồi hoàn toàn là hai người khác nhau.
Dương Thanh hơi ngạc nhiên, không biết Vương Cường dùng cách gì khiến Đinh Lộc tình nguyện ký tên như vậy.
“Ký rồi thì mau cút đi!”, Vương Cường quát lớn.
“Tôi cút đây!”
Đinh Lộc cứ như được ân xá, vội vàng chạy đi.
Điện thoại của Dương Thanh chợt reo lên, anh ấn nghe máy. Ngay sau đó, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói kinh ngạc: “Chủ tịch, một trăm triệu vừa chuyển khoản kia được trả lại rồi”.
“Spa này rất quan trọng với nhà họ Ngụy. Cả Spa chỉ có một mình Đinh Lộc biết người đứng sau thật sự. Tạm thời nhà họ Ngụy sẽ không biết chuyện này đâu”.
Vương Cường cười đáp, lại giải thích: “Tôi vừa tự ý cho Đinh Lộc năm triệu để anh ta vĩnh viễn rời khỏi Giang Hải”.