Dù sao, thực lực của Tần Vũ Phong cực kỳ kinh khủng, đánh gãy xương tứ chi của em trai gã, còn được đại lão biên giới phía bắc chống lưng.

“Sao... con nghi ngờ năng lực của Dương lão à? Yên tâm đi, nếu Dương lão đã hứa hẹn, tuyệt đối sẽ không nuốt lời! Chắc hẳn chưa được bao lâu sẽ truyền đến tin tức đã chết của thằng nhãi kia!” Lăng Thừa Nguyên cực kỳ chắc chắn.

Bởi vì hai lần trước nhà họ Lăng cũng đều gặp phải tại hoa ngập đầu, may là Dương lão ra tay, không những giải quyết mối nguy, còn thay nhà họ Lăng xử lý đối thủ cạnh tranh.

Chính bởi nguyên nhân như vậy, Lăng Thừa Nguyên không có chút lo lắng nào. “Trường họ, không hay!”.

Đột nhiên, một kẻ hầu vội vàng vọt vào, thở hồng hộc nói: “Vừa mới... nhận được tin, Dương lão vì nguyên do sức khoẻ, từ nhiệm chức vụ phó thống đốc, bây giờ đã rời khỏi tỉnh, về quê tĩnh dưỡng!”

Cái gì!

Nghe thấy lời này, cha con họ Lăng đều ngẩn ra, đại não trống rỗng, quả không tin vào lỗ tại của mình được.

Qua chừng hơn nửa phút, hai người mới hồi thần lại.

“Dương lão bị bệnh gì, sao lại nghiêm trọng đến nỗi như vậy?” Lăng Thừa Nguyên nôn nóng hói.

“Cái này... con cũng không rõ lắm." Tên đầy tớ vội lắc đầu.

Lăng Thừa Nguyên lập tức móc điện thoại ra, gọi điện thoại cho Dương lão, nhưng từ đầu chí cuối đều không kết nối được..

"Ây... Ba, đây không phải cũng quá xui xẻo mà! Rõ ràng Dương lão đã đồng ý, ai ngờ lại đột ngột đổ bệnh nặng, để thằng nhãi kia tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật!” Lăng Nguy gục đầu có vẻ ủ rũ.

Trên thực tế, Dương Thiên Hải vốn không có bệnh. Cái gọi là bệnh nặng từ quan, cũng chỉ là mượn danh để che tại mắt người khác thôi!

Tần Vũ Phong hạ lệnh em tin tức, không thể rút dây đồng rừng, cho nên mới dùng cái cớ này, để nhà họ Lăng tiếp tục không hay biết gì.

Cha con nhà họ Lăng nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, là vì Tần Vũ Phong nho nhỏ” đã làm hại Dương lão mất mỹ quan.

“Ba, mất đi chỗ dựa Dương lão này, chúng ta nên làm gì bây giờ đây? Đoạn video quyết định kia còn ở trong tay Tần Vũ Phong, nếu y để lộ ra ngoài, lại không có Dương lão chống lưng thay chúng ta, chúng ta có thể tiêu tùng không!”.

Lăng Nguy thật sự nóng nảy, gã cực kĩ rõ tính nghiêm trọng của chuyện này. Một thứ không tốt thôi, sẽ gặp phải tai ương.

Đột nhiên, Lăng Thừa Nguyên như nghĩ tới điều gì đó, mở miệng hỏi: “Lúc trước tên nhãi kia có phải đã từng nói, Quách Thường Lân sẽ được hạ táng vào đầu ngày bảy, còn bảo tất cả những người tham gia việc này đều phải đến trước mộ tự vẫn tạ tội?”

“Đúng như vậy ạ!” Lăng Nguy gật đầu. “Ha ha... Ba đã có cách!” Trong mắt Lăng Thừa Nguyên lộ ra vẻ xảo quyệt, tựa như con hồ ly đa mưu túc trí.

“Đêm hôm đó, Dương Tranh cũng ở đó nhỉ? Nếu Tần Vũ Phong đã muốn trả thù, tất cũng sẽ không bỏ qua Dương Tranh, bây giờ Dương Tranh và chúng ta là người cùng hội cùng thuyền!”

“Cha nó là Dương Hổ, chính là tên cầm đầu thế giới ngầm tỉnh Thạch Trì, hô mưa gọi gió, một tay che trời, còn có mấy ngàn đàn em!”

“Chúng ta tiết lộ chuyện này cho nhà họ Dương, sau đó kết đồng minh! Chờ đến ngày đầu bảy, bảo nhà họ Dương trực tiếp nghĩa trang!”

“Tần Vũ Phong tới từ biên giới phía bắc, nhưng dù nó có thể đánh nhau, cũng chỉ có hai cánh tay hai cẳng chân mà thôi, sao có thể địch nổi đội ngũ nhà họ Dương?”

Nghe xong kế hoạch này, Lăng Nguy đập bàn khen hay, hưng phấn vô cùng. “Ba, gừng càng già càng cay mà!”.

“Dương Hổ trong giới xã hội đen ở Thạch Trì chính là chúa tể kiệt xuất dã tâm, muốn nghiền chết Tần Vũ Phong kia, cũng đơn giản như nghiền chết một con kiến!”

“Việc này không nên chậm trễ, ba lập tức đi làm việc này!”

Cùng lúc đó, biệt thự nhà họ Quách.

“A Chiến, nghi thức lễ tang của Thường Lân đã chuẩn bị xong rồi sao?” Tần Vũ Phong trầm giọng hỏi.

“Mọi chuyện đã chuẩn bị rồi! Nhưng mà đại nhân, thuộc hạ còn có một chuyện muốn thưa!” “Nói!”

“Những anh em ở biên giới phía Bắc biết được Thường Lân chết, tức đến không thể nén, cùng chung kẻ địch! Họ đều cầu xin, muốn đến đây đưa Thường Lân một đoạn đường cuối cùng, còn xin đại nhân tác thành!”

Tiêu Mặc Chiến vô cùng mong mỏi mà nói.

Quân tinh nhuệ của biên giới phía bắc, đóng tại biên cảnh, không thể tuỳ tiện về lại trong nước, nếu không sẽ gây nên biến động.

Muốn về phúng viếng, nhất định phải nhận được sự đồng ý của cấp trên mới được. “Bọn họ cũng coi như có tâm!”

Tần Vũ Phong gật đầu, nói tiếp: “Truyền lệnh của tôi --- cho mười nghìn người trở về phúng viếng! Các tướng sĩ còn lại, tiếp tục đóng giữ biên giới, không được tự ý rời khỏi cương vị coi giữ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play