Sắc mặt Tô Bội Như vẫn như bình thường, còn hỏi họ có đói không: "Chúng tôi để phần cơm cho hai người đấy."
Hạng Vân Độc kéo tay A Kiều, sợ cô đi ăn thật, lắc đầu nói: "Vẫn chưa tìm thấy nhưng mà cô dâu của nhà họ Ngô ở phía nam thị trấn không phải người chúng tôi muốn tìm."
Tô Bội Như không có phản ứng gì khác lạ, thậm chí cô còn gật đầu, vui mừng nói: "Nếu không phải thì tốt quá rồi."
Hạng Vân Độc lại hỏi tiếp: "Bao giờ Ngô giáo thụ mới về?"
Tô Bội Như trả lời: "Ngô giáo thụ vừa mới đi xong, đợi mua được vé xe lửa, chúng tôi sẽ đi luôn."
Vé xe lửa hiện giờ đắt quá, đã đắt còn khó mua, các học sinh nam có thể lực tốt, đi xe ô tô rồi đi bộ đến Côn Minh, học sinh nữ và thầy giáo thì yếu hơn, đi bằng xe lửa.
Hạng Vân Độc lại quay sang hỏi các học sinh nam, có người nói Ngô giáo thụ mới đi được một ngày, có người nói Ngô giáo thụ đã đi được hai ba ngày rồi, bọn họ còn chưa biết Ngô giáo thụ đã gặp nạn.
Những học sinh này vẫn luôn lặp đi lặp lại cuộc sống trước ngày Ngô giáo thụ gặp nạn, tất cả đều an bình nhẹ nhàng.
Phía bên Ngô thiếu gia, thời gian được đẩy nhanh hơn nhưng vẫn có liên hệ với phía bắc thị trấn, ví dụ như nhà họ Ngô có thể đưa kẹo cưới tới phủ Trạng Nguyên.
Con ma kia mãi vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ muốn để bọn họ xem xem rốt cuộc năm đó ở thị trấn này đã xảy ra chuyện gì hay sao?
"Chúng ta đi nhà họ Ngô đi."
Nhà họ Ngô vừa rồi còn tràn ngập không khí vui mừng đã im ắng, không còn đèn lồng, chẳng còn khách khứa, người cả thị trấn đều ùa vào từ đường nhà họ Ngô.
Từ đường xây rất cao, trên tấm biển treo một tấm bát quái bằng gỗ. Đây là lần đầu tiên A Kiều đi vào đây, cô vừa đi vào đã thấy tấm bát quái bằng gỗ kia liên tục chiếc sáng rực rỡ đến mức cô không dám đi tiếp, co người lại phía sau Hạng Vân Độc.
Đàn ông đứng cả trong từ đường, phụ nữ tụ tập bên ngoài từ đường, giơ đuốc thắp đèn.
Mấy người khiêng một cái túi bằng vải bố vào từ đường, tháo dây thừng trên túi ra, trong túi là Tô Bội Như bị nhét khăn vào miệng, tay cũng bị trói chặt.
Đầu tóc cô rối bù, miệng chỉ phát ra tiếng ô ô, ban đầu tuy bị bắt cóc nhưng người nhà họ Ngô rất hòa nhã với cô, vẫn chưa từng trải qua tình huống này bao giờ.
Cứ như thế, cô nằm bò ra trên đất.
Ngô lão thái gia ngồi trong sảnh, hai bên là những người có vai vế trong nhà họ Ngô, tuổi của cả đám người này cộng lại có khi lên đến mấy trăm tuổi, họ cứ ngồi đó, đưa cặp mắt âm u nhìn về phíacô.
Ngô lão thái gia chống gậy xuống đất, đôi mắt từ từ mở ra, nhìn Tô Bội Như ngã bò trên mặt đất, trừng mắt hung dữ: "Ngươi đã gả tới nhà họ Ngô, đáng phải an phận thủ thường, ngoan ngoãn nghe lời, thế mà còn dám liên lạc với người ngoài để trốn đi sao?"
Trong tay Ngô lão thái gia giữ sẵn một phong thư, ném vào mặt Tô Bội Như, cô mở to mắt ra nhìn, lá thư này là do cô viết cho Hoàng Khai Vũ, đáng ra là phải được Ngô thiếu gia giao cho Hoàng Khai Vũ.
Hắn lừa cô! Hắn không muốn thả cô đi!
"Nhét vào lồng heo! Nhét vào lồng heo! Nhét vào lồng heo!"
Những lời này không biết bắt đầu từ miệng ai, càng nói càng vang, càng kêu càng vang, trong từ đường, ngoài từ đường, thậm chí cả những người khác trong trấn cũng cao giọng gào lên những lời này.
A Kiều không kiềm chế nổi, rúc vào lòng Hạng Vân Độc, cô nhìn những kẻ điên cuồng cổ vũ kia, khẽ hỏi: "Bọn họ... có phải điên hết rồi không?"
Biểu cảm trên khuôn mặt lẫn lời nói đều giống nhau như đúng, mấy trăm cặp mắt đều dồn vào Tô Bội Như đang bị ép quỳ xuống trước từ đường, những người này hoàn toàn không màng tới mong muốn của bản thân Tô Bội Như, định tội cho cô, đòi giết cô để bảo vệ nề nếp gia phong của nhà họ Ngô.
Hạng Vân Độc càng chờ càng nôn nóng, liên tục đưa mắt vào đám người tìm kiếm nhân vật mấu chốt kia.
Đột nhiên anh phát hiện ra một người, người này chạy ngược lại với đám người, chạy một mạch ra khỏi từ đường, đi vào phía trong khu nhà nhà họ Ngô, thoạt nhìn là quay về báo tin.
Tôi Bội Như bị trói chặt, từ đầu tới cuối cô vẫn bị bịt miệng, họ không để cô thanh minh một câu nào, cô sắp bị người khác khiêng lên vứt xuống giếng rồi mà Ngô thiếu gia vẫn chưa tới cứu cô.
Chờ mãi chờ mãi, Ngô thiếu gia vẫn không hề xuất hiện.
Tô Bội Như bị người khác khiêng tới trước một ngôi đình cổ trong thị trấn, trong đình có một chiếc giếng, trên đó có khắc hai chữ lớn "Khiết tuyền" (giếng trong sạch).
Mấy người đàn ông to khỏe trói chặt hai chân Tô Bội Như lại, chẳng khác gì con gà con vịt, họ xé rách quần áo cô, lột hết đồ trên người cô xuống, có mấy kẻ còn thò tay vào váy cô, sờ soạng vào người cô.
Đằng nào chẳng là một ả đàn bà lăng loàn, sờ thì cứ sờ.
Tô Bội Như giãy giụa kịch liệt, một người đàn ông trong đó nói: "Học sinh nữ ở thành phố có khác, da mềm thật."
Một người nói với người bên cạnh: "Mày trước đi, nhanh lên cái." Bọn họ đang định xé váy áo Tô Bội Như, làm nhục cô ngay cạnh miệng giếng.
Mấy bà tử kia hừ một tiếng, cực kỳ khó chịu với bọn họ, nhưng lại chẳng ai nói giúp Tô Bội Như để cô không phải chịu nhục trước khi chết.
Đôi mắt Tô Bội Như nhìn chằm nhằm những bà tử kia, họ cũng là phụ nữ mà, miệng cô bị bịt chặt nhưng mắt trợn trừng trừng, nước mắt không kiềm chế nổi, chảy ra từ hốc mắt.
A Kiều cắn móng tay, cô sắp không kiềm chế được nữa rồi!
Một bà tử trong số họ cuối cùng lên tiếng: "Mấy người các ngươi làm gì đó! Đây là thiếu nãi nãi đấy!"
Tô Bội Như còn tưởng bản thân mình đã có đường sống, có thể thoát khỏi vận mệnh bi thảm này, nhưng sau đó bà tử kia lại nói tiếp: "Cởi cho cẩn thận vào, cái váy này đáng giá mấy đồng đại dương cơ đấy."
A Kiều giận dữ, cô không thể chờ con ma kia xuất hiện nữa, tạo ra một cơn gió mạnh, cuốn mấy gã đàn ông kia lên, hất văng ra đường, ấn đầu bọn chúng xuống khiến bọn chúng liên tục đập đầu vào thành giếng.
Mấy bà tử định ăn cắp đồ kia tru lên, A Kiều không tha cho bất cứ kẻ nào, dùng gió cuốn cành cây, liên tục quật vào tay và miệng của bọn họ, khi nãy chính là những kẻ này đã vu oan cho Tô Bội Như lén qua lại với đàn ông khác.
Những kẻ này ban đầu còn kêu gào đòi giết người, giờ cả đám quỳ rạp xuống đất, một bà già trong đó liên tục dập đầu trước giếng: "Bồ Tát Giếng Thần thứ lỗi, Bồ Tát Giếng Thần thứ lỗi."
Đáng ra những người đàn bà không biết giữ trinh tiết như thế thì phải nhét vào sọt tre dìm xuống sông nhưng người ở Ngô Trấn còn phải dựa vào con sông này để đánh cá, còn phải lên thuyền ra ngoài bán lụa và trà. Sau một tai nạn trên sông, họ đưa những người phụ nữ bị xử quyết từ từ đường ra cái giếng này.
Bọn họ vội vã muốn có được gì đó từ người Tô Bội Như, còn chưa thắp hương khấn vái "Giếng Thần".
A Kiều tức giận đến mức nhảy bật lên, hai tay vung lên như chỉ huy dàn nhạc, từ đá đến gỗ dưới đất đều bay lên đập bôm bốp vào người những kẻ kia: "Giếng thần cái gì chứ, là bà cô của các người đây!"
Mấy học sinh chỉ muốn đi học thôi! Ngô thiếu gia chỉ muốn đi chữa bệnh thôi! Vì sao những kẻ này không chịu chứ!
A Kiều tức giận đến mức đỏ cả mắt, sống mũi cũng cay.
Đèn đuốc rơi lộp bộp xuống đất, những kẻ đó vắt chân lên cổ mà chạy, A Kiều bèn cởi dây thừng ra.
Cả người Tô Bội Như như đờ ra, vạt áo mở toang, miệng vẫn lẩm bẩm: "Anh ấy lừa tôi."
A Kiều giúp cô sửa sang lại quần áo, hỏi cô: "Cô có sao không?"
Ngoài việc lặp đi lặp lại câu vừa rồi, Tô Bội Như không nói gì cả, cô vừa mới bị nhục nhã như vậy, vòng qua trước Quỷ Môn Quan một lần, cả người run rẩy.
A Kiều cảm thấy cô thực sự quá đáng thương, ôm cô vào lòng, liên tục vỗ nhẹ lên lưng cô. Tô Bội Như cúi đầu, lại rùng mình một cái, Hạng Vân Độc cởi áo khoác của mình ra, A Kiều mặc áo khoác vào cho cô.
Hạng Vân Độc thở dài, chỉ mới khi nãy thôi, trên người Tô Bội Như toát ra làn khói đen nhàn nhạt, suýt nữa cô đã phát cuồng, nhưng A Kiều ra tay ngăn chặn, khiến cô lại có hy vọng sống, làn khói đen nhàn nhạt kia lại biến mất.
Hạng Vân Độc không đành lòng nhìn cô gái trẻ. Từ phía xa, đèn đuốc lại rồng rắn đi về phía này, anh nói: "Chúng ta mau chạy đi, có người tới đây."
Những người trong trấn kia quay lại, bọn họ gọi nhiều người tới hơn, đèn đuốc tạo thành một dòng sáng đi trên trục đường giữa trấn, thoạt nhìn không biết đâu là điểm cuối, A Kiều nâng Tô Bội Như dậy, cùng Hạng Vân Độc đỡ cô chạy ra khỏi thị trấn.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước, rừng cây bên ngoài thị trấn đã chẳng thấy tăm hơi, sương mù quá dày. A Kiều nhớ tới đèn lồng giấy trong ba lô nhưng lại cắn môi, cô biết không nên đưa ma ra khỏi ảo cảnh.
"Làm sao bây giờ? Chúng ta không ra được!" A Kiều giả vờ, trong ảo cảnh toàn là ma quỷ, nhưng ra khỏi ảo cảnh, ngoài kia toàn là người sống, cứ coi như những người trong Ngô Trấn trước kia đều đáng bị trừng phạt đi, nhưng những người sống ở đó bây giờ lại không hề liên quan.
Hạng Vân Độc căn bản không biết chuyện A Kiều lấy trộm đèn lồng, còn tưởng rằng cô không biết cách đi ra ngoài thật, đi dạo một vòng quanh thị trấn.
Vậy mà Tô Bội Như lại chịu thả bọn họ đi: "Hai người để tôi lại đây, đi ra ngoài đi, tôi còn có việc chưa làm."
A Kiều đã biết vì sao Tô Bội Như lại lợi hại như thế. Không có sự can thiệp của bọn họ, Tô Bội Như bị đẩy xuống giếng, cái "Khiết Tuyền" này đã dìm không biết bao nhiêu oan hồn của phụ nữ.
Giếng có thể gom góp âm khí. Tô Bội Như bò từ chiếc giếng này ra, trả thù người trong trấn.
A Kiều vội vàng bảo cô: "Cơ mà Ngô thiếu gia muốn cứu cô đấy!"
Không nghe thấy ba chữ Ngô thiếu gia thì không sao, vừa nghe thấy ba chữ này, làn sương đen nhàn nhạt lại tỏa ra từ người cô, cô như thể tự nhiên nhớ ra.
Từ dáng vẻ thê thảm khi nãy, cô biến hóa, sương đen lượn lờ trong người, mắt trắng dã, tóc dài quết đất, váy lụa trên người cũng bị tẩm ướt màu máu. Lúc cô đi, máu chảy xuống tong tỏng, không biết là lệ máu trong giếng hay lệ máu của chính cô.
Hạng Vân Độc thấy cô sắp phát cuồng nhưng lại không thể nào không cảm thấy thương cảm cho cô: "Anh ta không phản bội cô."
Hạng Vân Độc không suy nghĩ nhiều về tình cảm như A Kiều, anh chỉ suy đoán theo lẽ thường. Ngô thiếu gia không nhất thiết phải làm như thế, hắn có thể không cho Tô Bội Như hy vọng, hắn có thể không vươn tay ra, thế thì cô vẫn chỉ có thể ở lại nhà họ Ngô mà thôi.
Hắn hoàn toàn không cần phải làm ầm ĩ lên như thế để giết người, cứ coi như hắn thực sự muốn Tô Bội Như chết, chỉ cần cử động đầu lưỡi là được.
Tô Bội Như bật cười sầu thảm, lao người tới bên cạnh giếng, lúc đi còn liếc nhìn A Kiều và Hạng Vân Độc, cảnh cáo họ phải nhanh chóng ra khỏi đây, cô muốn giết cả cái trấn này.
Hạng Vân Độc nói: "Chúng ta đi tìm Ngô Thừa Nghiệp đi."
Bọn họ tìm thấy Ngô Thừa Nghiệp trong từ đường, người vừa mới cắm đầu cắm cổ chạy đi báo tin ban nãy chính là người thường cõng Ngô thiếu gia đi dạo khắp nơi trong trấn, A Đại. Đó là người duy nhất trong nhà họ Ngô chỉ nghe lệnh của một mình hắn.
Hắn vốn định để A Đại đưa Tô Bội Như đi.
Nhưng bọn họ đã đến muộn, từ đường đã chẳng còn bóng người từ bao giờ, Ngô thiếu gia nằm rạp trên lưng A Đại, hắn gần như không thể nhấc người lên nổi nữa, cứ nói một câu lại ho khan một hồi. Hắn hỏi: "A Đại, cô ấy đâu rồi?"
A Đại không thông minh lắm, chỉ được cái khỏe mạnh. Gã cảm thấy cổ nong nóng, có thứ gì chảy từ trên cổ xuống, tanh tanh, ấm ấm.
A Đại lắc đầu, khó khăn lắm mới cõng được thiếu gia ra ngoài, tính đi cứu người, cơ mà chẳng thấy người đâu, A Đại ngơ ngác hỏi thiếu gia: "Hay là, hay là ra giếng rồi."
Ngô thiếu gia phun ra một búng máu tươi, mũi chân run run, A Đại hiểu ý hắn. Chân trái cử động là rẽ trái, chân phải cử động là rẽ phải, từ nhỏ A Đại đã cõng thiếu gia đi dọc con đường chính của trấn này.
Nhưng Ngô thiếu gia không có ý này, hắn bảo A Đại nâng hắn lên, khiến hắn có thể đưa tay tháo tấm bát quái bằng gỗ trên tấm biển kia. Vừa tháo tấm bát quái xuống, Tô Bội Như đã phi người lao vào.
Ngô thiếu gia nhìn cô, ho ra một búng máu, mỉm cười nói với cô: "Cô tới rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT