"Trương Phong" giữ chặt cửa, cửa sắt kẹp vào cánh tay bị thương của Hạng Vân Độc, vết thương vừa được khâu lại lập tức nứt toác, máu thấm ra ướt sũng cả băng gạc.
"Trương Phong" ngửi được mùi máu lại càng kích động, mặt gã lại lộ ra loại biểu cảm người không ra người ma chẳng ra ma.
Hạng Vân Độc cắn chặt răng, cố nén đau, A Kiều còn ở bên trong, anh nhất định không thể để cửa đóng lại được!
Giọng nói đứt quãng của Khương Thần vẫn vọng ra từ chiếc điện thoại di động rơi trên mặt đất: "Anh Hạng... Mọi người đang tuần tra ở khắp các bến xe, ga tàu, Lão Giang sắp tức phát điên rồi... Anh Hạng?"
Hạng Vân Độc không nói tiếng nào, anh cắn chặt răng, sợ mình mà mở miệng thì sức lực cũng theo đó thoát ra hết.
Anh dùng hết tất cả sức lực nhưng hoàn toàn không thể chống chọi được với "Trương Phong", đành phải hy sinh một cánh tay kẹp ở cửa mới giữ cho cửa không khép lại được, "Trương Phong" thật sự khỏe tới mức không giống người.
Khương Thần phát hiện có gì đó không ổn, lập tức gác máy, huy động người đến nhà Hạng Vân Độc. Trương Phong không chạy trốn khỏi thành phố mà là đi trả thù!
Hạng Vân Độc không biết có A Kiều có bị thương rồi hay không, cô chẳng phát ra một chút âm thanh nào, Khương Thần đang tới rồi nhưng anh vẫn sợ không kịp, có lẽ cô bị thương rồi cũng nên.
Cánh tay bị thương đau tới mức mất cảm giác, băng gạc ướt sũng, máu chảy đầy trên mặt đất.
"Trương Phong" nhe răng cười với Hạng Vân Độc, càng kẹp chặt cửa, máu chảy càng nhiều, gã há miệng ra, lộ ra vẻ thèm thuồng, từ từ ngoác miệng, dùng một tư thế không giống người lao tới.
Gã thè lưỡi liếm lên lớp băng gạc, mặt lập tức lộ ra vẻ say mê. Gã thậm chí còn ngẩng đầu lên nhìn Hạng Vân Độc, ánh mắt tựa như đang nhìn một miếng thịt.
Hạng Vân Độc biết gã định làm gì nhưng anh không lùi bước, cũng không động đậy, trơ mắt nhìn "Trương Phong" há miệng, vẹo cổ, hàm răng sắp cắm phập vào thịt tới nơi.
Chính vào thời khắc cổ và cơ thể gã thả lỏng, chuẩn bị hưởng thụ miếng thịt này, Hạng Vân Độc đạp cửa, cửa đập thẳng vào người "Trương Phong".
"Trương Phong" rất khỏe nhưng cơ thể lại mềm oặt, bị Hạng Vân Độc đá mạnh cửa vào người, làm đổ bàn trà. Tuy vậy gã lại lảo đảo đứng dậy như thể căn bản không có cảm giác đau.
Trạng thái này đã từng xuất hiện ở căn nhà xảy ra án mạng vào ban ngày, Hạng Vân Độc gào to tên gã: "Vương Hạo!"
Người chồng trong vụ án giết cả nhà ở căn nhà số 1804, số 45 đường Linh Đốn.
Thế mà "Trương Phong" lại khựng lại thật, gã ngơ ngơ ngác ngác đứng đó, có phản ứng với cái tên này, kẻ bị Lão Hàn bắt đi mới là Trương Phong thật!
"Fuck." Hạng Vân Độc chửi tục một câu, anh đỡ cánh tay mình đi vào phòng khách, A Kiều đã dựa vào cạnh tường, mệt lả nhưng con lệ quỷ bám vào người kia vẫn chưa làm cô bị thương, cô vẫn bình an vô sự.
Hạng Vân Độc thở phào nhẹ nhõm, dùng cánh tay lành lặn đỡ cô: "Em còn sức không? Đi được không?" Phải để cô đi trốn trước.
Đúng lúc này, mảnh huyết ngọc mà A Kiều luôn đeo trên cổ dần dần biến sắc. Ban đầu vốn là một miếng bạch ngọc vân đỏ, nhưng giờ đã đỏ rực cả lên, chẳng khác gì một miếng hồng ngọc, tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Ánh sáng kia làm con lệ quỷ đang bám lên người Trương Phong phải lùi lại mấy bước.
Huyết ngọc dường như có ý thức của chính mình, còn thoát ra khỏi sợi dây đỏ đeo cổ, bay lên không trung. Tuy đây chỉ là một mảnh đá nhưng Hạng Vân Độc lại cảm thấy nó hình như có mạng sống, giờ phút này đang hết sức tức giận.
Trên huyết ngọc có cấm chế nhưng cấm chế kia là không được làm tổn thương đến con người, Trương Phong là kẻ nửa người nửa ma, Vương Hạo còn là lệ quỷ nên động tác của Sở Phục chẳng bị ngăn cản chút nào.
Dường như "Trương Phong" đã bị một bàn tay vô hình túm chặt, người như bị đóng đinh trên tường, tứ chi thi thoảng lại lúc lắc, cứ như thể gã không phải là một con người, chỉ là một cục bột mềm nhũn.
Tiếp theo đó, Hạng Vân Độc nhìn thấy cánh tay vô hình kia kéo thẳng linh hồn của Vương Hạo ra khỏi cơ thể của Trương Phong.
Trương Phong mềm oặt rơi xuống đất, cánh tay kia cũng không quan tâm tới cơ thể đó nữa, một trái một phải kéo hồn phách của Vương Hạo ra, muốn xé gã làm đôi.
Sở Phục giận dữ. Nàng ta vốn là Vu tộc, có thể giao tiếp với quỷ thần. Sau khi chết thảm, oán niệm vẫn chưa tan, phải chịu tra tấn giày vò ngày đêm ở cõi U Minh. Lên dương thế, thần hồn của nàng ta được miếng ngọc cổ và cành liễu trấn an, Sở Phục dần tìm lại được thần thức, bắt đầu tu luyện lại được thuật pháp khi còn sống.
Cùng lắm là nàng ta mới ngồi thiền có một lúc thôi mà cái thứ bỉ ổi này lại dám động tới nương nương.
Huyết ngọc sáng lòa, linh hồn Vương Hạo phát ra tiếng rít đau đớn. Khi nãy gã bám vào người Trương Phong, vô cùng hung tợn, điên cuồng lao vào định cắn nuốt máu thịt của Hạng Vân Độc, giờ phút này lại chẳng khác gì một con kiến bị dí dưới ngón tay.
Chỉ cần nhẹ nhàng đè xuống thôi là có thể nghiến nát gã đến mức hồn phi phách tán.
A Kiều thấy Sở Phục nổi trận lôi đình, định xé nát hồn phách gã mới lớn tiếng ngăn cản: "Đừng giết gã!"
Sở Phục tập tức nghe lệnh, buông lỏng đôi tay sắp xé rách hồn phách của Vương Hạo ra: "Nương nương định xử trí ra sao? Hay là xé nó thành từng mảnh nhỏ rồi ném ra ngoài?"
Cái thứ này nàng ta cũng thấy tanh hôi, không thèm ăn, chi bằng ném cho cô hồn dã quỷ.
A Kiều vừa tới U Minh đã vào thành Phong Đô, những con ma cô từng gặp toàn là ma bình thường nhưng Sở Phục phiêu dạt khắp nơi, từng nhìn thấy nhiều hình phạt dã man. Nàng ta lại xuất thân từ Vu tộc cổ xưa, có rất nhiều cách để tra tấn từ người đến linh hồn.
Vì chuyện hôm nay, A Kiều có thể để nàng ta làm như thế nhưng hiện giờ chưa thể giết gã được, cô đã nhìn thấy rõ ràng hồn phách trong cơ thể Trương Phong không phải là Trương Phong mà là con lệ quỷ kia, Hàn Cương bắt sai hồn rồi! Áp tải hồn Trương Phong về địa phủ rồi!
Còn con lệ quỷ này lại nhân dịp Trương Phong bị đánh ngất trên mặt đất, thần hồn mờ mịt để chiếm lấy thân thể của Trương Phong. Nếu chẳng phải gã tới đây tìm Hạng Vân Độc thì không biết sẽ còn có chuyện gì xảy ra nữa.
Hai con ma mẹ con nhà kia ắt cũng biết chuyện nên mới hóa thành hai luồng sương đen, nhìn thì có vẻ như đang níu lấy chồng, cha mình đi vào cõi U Minh nhưng thực ra là đang ép buộc gã để cho hồn của lệ quỷ có thể ở trong cơ thể của Trương Phong một cách lâu dài.
"Ai da!" A Kiều nôn nóng, hỏi Hạng Vân Độc, "Thế phải làm sao đây? Hàn Cương bắt nhầm ma rồi!"
Lúc này cô mới thấy gần như nửa người của Hạng Vân Độc đã ướt sũng máu, môi tái nhợt. Tố chất cơ thể của anh có tốt thế nào đi chăng nữa, đánh với người không thua nhưng đánh hai trận với ma thì thể lực cũng đã bị rút cạn, chỉ còn có thể cố gắng chống đỡ chờ mọi người tới đảm bảo A Kiều được an toàn.
A Kiều giang tay ôm lấy anh, để anh dựa vào người mình. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ thấy ai chảy nhiều máu như thế. Nếu Hạng Vân Độc mà chết thì cô phải làm thế nào bây giờ.
"Hạng Vân Độc, anh đừng chết!"
Mắt cô cay xè, cảm thấy muốn khóc nhưng nước mắt lại không chảy ra được.
Cung Luật dẫn cả đội xông vào, phá cửa ra đã thấy Trương Phong ngã sõng sượt trên mặt đất, từ cửa đến phòng khách toàn vết máu, Hạng Vân Độc gục bên cạnh tường, quần áo ướt sũng máu.
Họ vội vàng gọi xe cứu thương. A Kiều không chịu rời anh một bước, cùng lên xe cứu thương tới bệnh viện.
Cả hai lần, Hạng Vân Độc đều bắt được người này, cục trưởng Giang của phân cục tới thăm anh, ngay ở phòng bệnh đã tức giận lườm đám cấp dưới một lượt. Có mỗi một tên phạm nhân còn để hắn chạy thoát, đi trả thù cảnh sát!
Lão Giang tức giận đến độ mắng từng người một. Biết Hạng Vân Độc không có người thân nào khác ở trong nước, cô gái đang đứng bên cạnh anh là em anh, ông ta ân cần vỗ nhẹ A Kiều: "Đừng lo, anh trai cháu không sao đâu."
Cô bé này chắc đã rất sợ hãi, cần phải để một nữ cảnh sát ở lại với cô rồi bảo người khác đi mua đồ ăn đồ uống gì đó mang tới, ông ta bảo nữ cảnh sát: "Tống Phương, cô chăm sóc cô bé này một chút."
Nữ cảnh sát này chính là người đã ở bên cạnh A Kiều lúc chiều, chị vuốt tóc A Kiều: "Đừng sợ, em cần gì thì cứ nói với chị, nếu không thì chút nữa em về nhà với chị, chị ngủ cùng em."
A Kiều lắc đầu, tuy người chị có mùi hương rất dễ chịu nhưng A Kiều vẫn không chịu rời khỏi Hạng Vân Độc nửa bước, nhất định phải chờ anh tỉnh lại, khuyên thế nào cũng không chịu đi.
Tống Phương biết hai anh em họ thân thiết, lần này đội trưởng Hạng bị thương nặng như thế mà còn cố hết sức bảo vệ cho em gái, A Kiều còn chẳng bị xước xát gì, đành để cô lại phòng bệnh: "Em muốn ăn gì không? Chị đi mua."
Đúng là A Kiều đói thật, cô chưa có thứ cảm giác đói như thế này bao giờ: "Em đói lắm, ăn gì cũng được hết."
Cô còn chưa dứt lời, Khương Thần đã đi vào, cậu mua cả một xô gà cho gia đình. Mùi gà rán vừa bay tới, A Kiều đã nhìn cậu chằm chằm, cậu đưa cả xô cho A Kiều: "Ăn đi, thiếu thì bảo anh."
Vụ Trương Phong còn chưa được xử lý xong nhưng Khương Thần lo cho Hạng Vân Độc và A Kiều nên chạy tới bệnh viện thăm họ, nói với Tống Phương: "Thế mà gã này còn giả điên chứ, lần này mặc kệ gã điên thật hay điên vờ, mẹ nó cho ăn súng hết."
Cậu tức điên người nhưng ngay sau đó lại vui vẻ: "Chị không biết đâu, lần này Lão Giang cũng chẳng thèm nể mặt tổng cục nữa, gọi điện thoại thẳng cho cục trưởng Vương, bảo người mà ông ta phái tới không làm được việc, vốn ở đâu thì về đó đi."
Nói rồi cậu bật ngón cái: "Lão Giang đúng là thế này này!"
Tống Phương thấy ở đây có người trông rồi bèn đi mua cho A Kiều một bộ quần áo khác để thay, quần áo trên người cô toàn máu với bụi, còn phải mua thêm chiếc khăn để cô rửa mặt.
Hạng Vân Độc còn phải nằm viện, phải mua mấy đồ dùng hằng ngày nữa. Cô bảo Khương Thần: "Em ở đây, chị quay lại ngay."
"Được mà, cứ để em." Khương Thần đồng ý luôn. Thấy A Kiều không nói gì, cậu bắt đầu tìm chuyện để nói với cô, cậu đoán lần này cô bé chắc sợ lắm, có ai phải đối mặt với tội phạm giết người hai lần trong một ngày mà không sợ hãi cơ chứ.
"Lần này chắc chắn gã không chạy thoát được đâu, cục sẽ tăng cường cảnh giác."
A Kiều liếc nhìn Khương Thần một cái, đương nhiên là không chạy thoát được rồi. Nếu gã chạy thoát thì Sở Phục biết ngay.
Loáng một cái, cô đã ăn sạch cả cánh gà lẫn đùi gà. Cô đói đến mức ăn cả một xô vẫn thấy chưa đủ no. Khương Thần thấy cô ăn ngon miệng nên gửi tin nhắn cho Tống Phương để lúc về chị mua thêm một xô cho gia đình nữa.
Giờ cậu lại cảm thấy thiếu nữ này thật gan dạ, bèn hỏi cô, "Ơ, em không sợ thật à?"
A Kiều không thèm để ý tới cậu, chỉ nhìn chằm chằm Hạng Vân Độc, đếm từng giọt nước nhỏ trong ống truyền dịch của anh, cứ như thể không hề nghe thấy tiếng Khương Thần nói chuyện, chẳng đáp lại câu nào.
Cô dùng thần thức nói chuyện với Sở Phục, nếu linh hồn không ở trong thân thể thì thân thể cùng lắm chịu đựng được tới canh ba (23h đêm - 1h sáng) là chết rồi, kể cả có đưa Trương Phong về thì gã cũng chẳng sống nổi.
Bởi vậy, A Kiều bảo Sở Phục giữ chặt hồn phách của con lệ quỷ kia, cứ nhét nó vào lại trong cơ thể Trương Phong trước đã, để duy trì sự sống cho cơ thể Trương Phong.
Chờ Hạng Vân Độc tỉnh hoặc chờ Hàn Cương tới tìm thì họ sẽ nghĩ cách đổi chỗ cho phồn phách của hai kẻ này, kẻ nào cần bị phạt ở đâu thì phạt ở chỗ đó.
Trong miếng ngọc, Sở Phục xin lỗi A Kiều rối rít, kể với cô về chuyện nàng ta đã có thể tĩnh tâm tu luyện pháp thuật. Ban đầu A Kiều tức giận lắm nhưng sau đó lại vui mừng, nếu vậy có nghĩa là Sở Phục có thể làm quỷ tu, không cần về U Minh, chịu nỗi khổ không thể luân hồi nữa.
A Kiều kể cho Sở Phục nghe chuyện pháp thuật khống chế gió của mình đột nhiên mạnh lên gấp mấy lần, trên cổ tay nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô có một bó tóc Mạnh Bà mà chỉ mình cô có thể nhìn thấy: "Không ngờ bó tóc Mạnh Bà này lại có sức mạnh đến thế."
Vừa rồi rõ ràng là "Trương Phong" đã giữ chặt cổ tay cô, A Kiều kêu lên sợ hãi, bó tóc Mạnh Bà trên tay lập tức thể hiện sức mạnh, khiến "Trương Phong" không thể không thả tay ra, sau đó gã mới chuyển sang đối phó với Hạng Vân Độc.
Chỉ có điều A Kiều hiện giờ yếu ớt mảnh mai, không thể khống chế nổi sức mạnh bộc phát lần này. Nếu như cô mạnh mẽ hơn một chút, tóc Mạnh Bà nhất định sẽ càng có thể bộc lộ sức mạnh lớn hơn nữa.
Cô vươn cổ tay trắng muốt mảnh khảnh của mình ra, cô nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn, vậy mới có thể bảo vệ cho nhà vàng được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT