Ngày đầu tiên A Kiều đi học, từ sáng sớm, thị nữ tượng gốm đã gọi cô dậy.
A Kiều ngủ say đến mức mặt cũng đỏ hồng cả lên, hai mí mắt căng thế nào cũng không mở ra được, mơ mơ màng màng duỗi tay mặc quần áo. Chẳng hiểu sao học sinh trên nhân gia còn dậy sớm hơn cả ma thế không biết?
Lúc còn ở Hoàng Tuyền, cô muốn ngủ bao lâu thì ngủ, đến ngủ cả tháng trên giường ngọc cũng chẳng có ma nào gọi cô dậy.
"Nếu nương nương không muốn đi thì chúng ta không đi học nữa." Sở Phục ngủ liền mấy ngày, cực kỳ tỉnh táo, năng lượng tràn đầy, lên tiếng khuyên cô.
A Kiều mắt nhắm mắt mở vung tay lên: "Phải đi!"
Lúc còn sống cô chưa bao giờ được đi học, đến lúc thành ma rồi lại được đi học, cũng hay mà.
Từ ngày đầu tiên đến ở nhà họ Hạng, A Kiều đã lấy thị nữ tượng gốm từ trong túi ra, còn sai bọn họ trải chăn trải đệm. Lúc này, một thị nữ đang chải đầu cho cô, một thị nữ khác đang xoa bóp vai, mặc quần áo cho cô.
Tới lúc A Kiều xuống tầng, vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài, Hạng Vân Độc đã đi mua đồ ăn sáng về, sữa đậu nành lạnh, cơm nắm chà bông trứng muối, còn lấy thêm cho cô một cây xúc xích.
Mắt A Kiều vẫn còn díp tịt vào nhau, hai tay đã cầm miếng cơm nắm lên gặm, Hạng Vân Độc giúp cô cắm ống hút, đưa đến bên miệng, cô cúi đầu hút một ngụm.
Hạng Vân Độc cảm thấy cô bé này thật đáng thương, nhiều ngày như vậy rồi mà người nhà cô cũng chẳng gọi điện thoại tới, hôm nay đi học mà cũng chẳng ai đoái hoài.
"Hôm nay là ngày đầu tiên đi học của em, cũng là ngày đầu tiên tôi quay lại chỗ làm, tối nay chúng ta phải chúc mừng một chút mới được."
Cũng là để chúc mừng chuyện của Lão Hàn đã sáng tỏ.
Từ Vĩ nhất quyết không chịu thừa nhận gã đã xâm hại tình dục con gái riêng của vợ là Linh Linh. Phân cục đã phái một nữ cảnh sát đi tới nơi Linh Linh từng sinh sống, gặp gỡ hàng xóm và thầy cô giáo của cô bé, hỏi vài câu để xác định được sự thay đổi của cô bé sau khi bị xâm hại.
Khương Thần bảo: "Thằng cha này tưởng thoát được chắc." Phán quyết cuối cùng sẽ ra sao, hiện giờ vẫn chưa biết chắc được, nhưng với những tội danh như vậy, tử hình cũng không phải là không thể.
Ngày đầu tiên Hạng Vân Độc trở về cục cảnh sát, anh đã lường trước được lần này bản thân anh sẽ trở thành cấp dưới của đối thủ cũ. Trong mắt Cung Luật, anh vốn dĩ là người bừa bãi, không chịu tuân theo quy tắc. Gặp nhau lần này, anh phải nhún nhường một chút vậy.
A Kiều gặm cơm nắm, mắt tròn xoe, chúc mừng một chút có nghĩa là được ăn ngon rồi, mắt cô cong lên, gật đầu: "Em muốn ăn thịt."
Mì chay ngon thì ngon thật nhưng nói cho cùng cũng vẫn là chay, cô thích ăn thịt hơn.
"Được, tan học tôi đón em, chúng ta đi ăn thịt nướng."
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, Hạng Vân Độc đưa cô tới trường, sợ cô lạ nước lạ cái lại đi lạc.
Anh đưa cho cô một tấm thẻ chỉ dẫn chi tiết đường về nhà, không phải ngày nào anh cũng có thể đưa đón cô được, về sau cô sẽ phải tự đi tự về: "Nếu như em không tìm thấy đường về nhà thì gọi cho tôi, nếu tôi không bắt máy thì em gọi vào số của Khương Thần."
Số điện thoại đã ở trong di động của cô. Nhìn cái vẻ ngây thơ này của cô, Hạng Vân Độc có cảm giác mình còn trẻ mà đã phải lo lắng vì có con gái: "Nếu như em ra ngoài chơi với bạn thì cũng phải nhắn tin nói cho tôi một câu."
A Kiều ngồi ở ghế sau, nghe một hồi lại ngáp một cái.
Xe chạy tới ngã tư thì không đi tiếp được nữa, trước cổng trường Trung học số một toàn là phụ huynh đưa con tới trường, Hạng Vân Độc thả A Kiều xuống đây. Trước khi mở cửa xe còn dặn dò cô một câu: "Ở trường em đừng nói mấy chuyện kia đấy."
A Kiều ngủ chưa đẫy giấc, đầu óc không tỉnh táo, nghĩ ngợi một hồi mới hiểu được ý anh là bảo cô đừng nói chuyện mình có thể nhìn thấy ma. Cô mím môi, gật đầu, tạm thời đồng ý.
Hạng Vân Độc sợ cô không vui, giải thích: "Người bình thường nghe được những chuyện này thể nào cũng sẽ sợ hãi." Đến Khương Thần còn không thể chấp nhận nổi, nói gì một đám trẻ con, anh sợ A Kiều bị mọi người cô lập.
A Kiều mở cửa, định xuống xe, Hạng Vân Độc ngồi ở ghế trước bỗng quay lại nhét vào tay cô chiếc túi có màu sắc sặc sỡ. A Kiều cầm trong tay đã biết đó là một túi chocolate nhân mềm, viên nào viên nấy tròn vo, giấy gói kẹo màu hồng, màu tím sáng lấp lánh.
A Kiều nhìn thấy thế là vui ngay, lấy một chiếc ra, đặt trong lòng bàn tay, viên kẹo tròn xoe. Cô duỗi tay: "Cho anh một cái này."
Hạng Vân Độc đưa tay nhận viên kẹo chocolate, đặt trong lòng bàn tay nhìn thoáng qua rồi đánh tay lái về hướng cục cảnh sát.
Ở cổng trường, A Kiều nhìn thấy Quan Hiểu.
Quan Hiểu bước ra từ một chiếc xe hơi sang trọng, đeo cặp sách, cúi đầu, đi chầm chậm, nhưng đám sương đen mờ mờ bao quanh cô bé đã không còn nữa.
A Kiều đưa mắt nhìn về phía sau Quan Hiểu. Đằng sau Quan Hiểu là quỷ sai mới, Hàn Cương. Hàn Cương vừa mới nhậm chức đã đưa con gái đi học, mấy thứ tà niệm ác niệm kia làm sao lại dám đi theo con gái của quỷ sai đại nhân nữa.
A Kiều hơi do dự, không biết có nên chào hỏi vị quỷ sai mới nhậm chức này hay không. Ai ngờ Lão Hàn đã nhìn xuyên qua đám đông, gật đầu chào hỏi cô trước. Anh ta không nhìn thấy phù hoàn dương trên người A Kiều nhưng anh ta biết nhờ có sự giúp đỡ của A Kiều anh ta mới có thể được giải oan, vậy nên phải bày tỏ sự cảm ơn với cô.
Trường Trung học số một được xây dựng rất hoành tráng, giữa các tòa nhà trồng rất nhiều cây và hoa. Vào mùa này, hoa tường vi nở khắp tường, hương thơm ngào ngạt.
Hôm nay là ngày đầu tiên học sinh quay lại trường học, dù có rất ít người mặc đồng phục nhưng A Kiều vẫn nổi bật giữa đám đông, rất khó có thể không bị người khác chú ý. Nhưng từ hồi còn sống, cô đã là tâm điểm chú ý của mọi người, đương nhiên không sợ cảnh người khác nhìn mình chằm chằm.
Ngoại trừ nhìn người trong trường, A Kiều cũng nhìn cả ma trong trường nữa. Xem ra khai giảng là một sự kiện lớn, không chỉ có cả đám học sinh ùn ùn kéo vào khu dạy học mà mấy con ma trong đó cũng vui vẻ phấn khích.
Một con ma già cầm miếng gỗ hình tam giác, nhìn đám học sinh xung quanh, mặt đầy vẻ buồn bực, ông ta nhìn chằm chằm vào mấy học sinh trông có vẻ lêu lổng.
Một con ma mặt tròn lại ôm một chồng sách, cười tủm tỉm nhìn bọn họ, miệng lải nhải: "Phải học tập vì sự phát triển của quốc gia đấy nghe chưa!"
A Kiều rẽ vào một góc liền nhìn thấy ảnh của hai người họ treo trên tường, đó là hai trong những người sáng lập ra ngôi trường này.
Trường Trung học số một chia lớp dựa theo thành tích. A Kiều là học sinh chuyển trường, bị phân vào lớp số 10 của năm thứ hai [1], mỗi khối lớp lại có một lớp như vậy, một phần là học sinh năng khiếu, có thể tham gia vào các hoạt động văn nghệ, thể thao; một phần là các học sinh mà gia đình có đóng góp cho trường như sửa phòng họp, mua thiết bị, đại loại đây chính là lớp quan hệ.
[1] Nguyên văn là cao nhị. Chắc ai cũng biết rồi nhưng nhắc lại cho chắc, cấp ba của TQ (cao trung) cũng có 3 khối lớp, gọi là cao nhất, cao nhị, cao tam, mình để là năm thứ nhất, năm thứ hai, năm thứ ba.
Cô đi vào phòng học, chọn vị trí cạnh cửa sổ ở hàng cuối cùng. Bên trong cũng đã có vài học sinh rải rác ngồi trong lớp, thấy A Kiều ngồi xuống, bọn họ túm tụm lại với nhau bàn tán.
So với những con ma khác A Kiều chẳng là gì nhưng giác quan vẫn nhạy bén hơn con người, cô nghe thấy một người trong số đó nói: "Đây là học sinh mới tới hả? Học sinh chuyển trường đúng không? Thế thì có khi vị trí hoa khôi lớp của Trịnh An Ni có khi không giữ được rồi nhỉ?"
"Tớ thấy có khi vị trí hoa hậu giảng đường còn phải đổi người nữa ấy chứ." Không nói đến chuyện xinh đẹp thế nào, chỉ riêng cái khí thế không coi ai ra gì kia đã đủ gây thách thức rồi.
Vừa dứt lời, một cô gái đã bước vào lớp, hai người nọ lập tức dừng ngay câu chuyện, chào hỏi cô nàng. Nhìn thấy chiếc váy trên người cô nàng, hai người đã ngẩn ra, chiếc váy này giống hệt với chiếc A Kiều đang mặc hôm nay.
Không chỉ có váy giống nhau như đúc, đến cả cặp sách cũng giống nhau như đúc. Trịnh An Ni đang định khoe mình có váy mới, cặp sách mới, đã thấy tất cả mọi người trông như bị sét đánh, đến cả hai đứa bạn thân bình thường vẫn hay phụ họa cho cô nàng cũng im thin thít. Nhìn theo ánh mắt bọn họ, cô nàng trông thấy cô gái đang ngồi trong góc, hai người họ đụng hàng rồi.
Đụng hàng không đáng sợ, ai xấu người đó xấu hổ.
Nếu như Trịnh An Ni xấu xí, cô nàng đã chẳng thể nào trở thành hoa khôi của lớp. Khối lớp nào cũng thế, hoa khôi của lớp quan hệ lúc nào cũng có đủ tư cách để tranh vị trí hoa hậu giảng đường.
A Kiều vốn dĩ đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ cửa sổ này,nghiêng sang một góc chính là nóc của Hồng Lâu, vẫn cứ là mười con ma, không hề thay đổi, liên tục nhảy xuống. Có thể là đã nhảy quá nhiều lần nên nhàm chán, có mấy con còn bày ra những tư thế khác, ví dụ như xoay 360 độ trên không.
A Kiều đang ngắm say sưa, Trịnh An Ni đã đi tới cạnh cô, gõ bàn máy cái: "Mới tới à?"
Vừa tới đã thấy ba lô mà A Kiều sử dụng cũng giống hệt ba lô của cô nàng. Đây là chiếc ba lô mà cô nàng mới mua được trong kì nghỉ hè ở Mỹ, limited edition. Cô nàng cố ý vô tình đề cập đến trong group chat của lớp, khiến Thẩm Lệ Na tức nổ mắt mà không nói nổi câu nào, không ngờ ngay ngày đầu tiên đi học đã đụng hàng ba lô.
Kể ra chuyện này cũng không thể trách A Kiều được. Ở sân bay, Hồ Dao đã sao chép đúng hành lý của Trịnh An Ni.
Dù là người hay là ma thì A Kiều vẫn không thay đổi, người khác lịch sự, tử tế với cô, cô sẽ lịch sự, tử tế với họ; nếu người khác đối xử không tốt với cô, cô sẽ còn hung dữ hơn cả họ. Trịnh An Ni đã thể hiện ác ý, A Kiều quay đầu sang, nhướn mày, lườm cô nàng một cái.
Trịnh An Ni há miệng mà không nói nên lời, có một cảm giác bị đè bẹp về mọi mặt, cả về nhan sắc lẫn khí chất.
Năm ngoái, Trịnh An Ni là hoa khôi của năm thứ nhất, năm nay vốn hẳn sẽ tiếp tục như thế, rồi sẽ tranh vị trí hoa hậu giảng đường, không ngờ tự nhiên có một học sinh chuyển trường từ trên trời rơi xuống.
A Kiều bực bội: "Làm sao?"
Người trong lớp cũng không ngờ cô bạn mới đến này lại có tính cách tệ như vậy, còn tệ hơn cả Trịnh An Ni, nhưng Trịnh An Ni không dễ bắt nạt, có khi còn sẽ lôi cả băng nhóm của cô nàng ra chiến đấu. Tất cả mọi người đều chỉ đứng nhìn chứ không ai muốn can thiệp.
Sắc mặt Trịnh An Ni lập tức tối sầm lại, "A" lên một tiếng: "Mày giỏi lắm."
A Kiều nhếch miệng. Trong huyết ngọc, Sở Phục cũng cảm nhận được sự bực bội của cô, "Cái thứ hỗn láo này, nương nương bớt giận, để ta cho ả biết thế nào là lợi hại!"
Tuy bọn họ không thể làm tổn thương người sống nhưng hù dọa một chút cũng chẳng sao. Sở Phục ở trong huyết ngọc, được tẩm bổ bằng hương nến mấy ngày nay, lại không bị ảnh hưởng bởi oán khí ở Hoàng Tuyền nên đã mạnh hơn trước rất nhiều, muốn hù dọa một cô bé không biết trời cao đất dày căn bản cũng chẳng có gì khó khăn.
A Kiều cảm thấy người này bị dở hơi, quay đầu sang chỗ khác, không thèm để ý đến cô nàng nữa. Cả lớp lặng ngắt như tờ, sắc mặt Trịnh An Ni cũng thay đổi, lông mày nhướn lên, vừa định nói gì đã có người kêu lên: "Cô giáo đến rồi."
Chủ nhiệm lớp số 10 là giáo viên mới, mọi người đều chẳng coi cô giáo này ra gì, uể oải chạy về chỗ ngồi, nhìn cô giáo trẻ tự giới thiệu.
Chủ nhiệm lớp mới họ Vương, mặt tròn tròn, cười tủm tỉm. Sau khi tự giới thiệu, cô giáo Vương nói một hồi về chuyện năm thứ hai trung học này quan trọng như thế nào, mong các bạn học sinh phải nghiêm túc học tập, cuối cùng giới thiệu A Kiều: "Lớp chúng ta có một bạn mới đến, mời bạn học mới tự giới thiệu về mình. Sau này cả lớp phải hòa thuận, đoàn kết với nhau. Có bạn nào xung phong dẫn bạn học mới đi một vòng trong trường để làm quen không?"
Trịnh An Ni chủ động giơ tay, cười ngọt ngào: "Thưa cô, em xung phong, em sẽ đưa bạn học mới đi nhận đồng phục."
Cô giáo Vương xúc động, cảm thấy tuy học sinh lớp này học không giỏi nhưng các em đều rất nhiệt tình.
A Kiều chẳng có gì sợ hãi, cô là một con ma lâu năm, nếu như đến một con bé như thế này mà cô còn phải sợ thì còn gì là thể diện nữa. Giờ ra chơi, cô đi theo Trịnh An Ni ra khỏi khỏi phòng học.
Đúng là Trịnh An Nhi đưa cô đi dạo một vòng thật, cô nàng chỉ cho A Kiều từ nhà ăn đến thư viện, phòng thể dục.
Nghe bảo đúng mười một rưỡi nhà ăn mới bắt đầu phục vụ bữa trưa, A Kiều thở dài, còn lâu như thế mới được ăn cơm.
Sau đó, cô nàng đưa A Kiều đi nhận đồng phục. Đồng phục của trường Trung học số một rất đẹp, được may theo kiểu Tây, đến mùa đông có hai bộ áo măng tô dài ngắn khác nhau, cộng thêm khăn quàng cổ đồng bộ. Chỉ cần người mặc đủ xinh đẹp thì nhìn chẳng khác nào bước ra từ phim thần tượng.
Đồng phục mùa hè có ba loại: phía trên là áo sơ mi trắng, phía dưới là váy xếp ly, cổ áo thắt nơ, mỗi khối lớp lại có màu sắc nơ khác nhau, ngoài ra còn có một bộ váy liền và một bộ đồ thể dục.
Người quản lý kho quần áo đo vòng eo cho A Kiều xong, đã đưa cho cô một cái váy cỡ XS thì thôi, lại còn nói thêm: "Em mang về sửa lại đi, không có cỡ nhỏ hơn đâu."
Trịnh An Ni không thể nào tin nổi, đưa tay sờ lên eo mình, rồi lại nhìn ngực A Kiều, dáng người này thật không thực tế, con bé này có phẫu thuật cắt xương sườn không thế?
Suốt dọc đường đi, cô nàng tỏ ra rất lịch sự với A Kiều, nhưng A Kiều vẫn phớt lờ cô nàng. Cuối cùng, Trịnh An Ni đưa cô vào một nhà vệ sinh nữ ở trong góc sâu nhất của tầng một.
Phòng vệ sinh ở tầng một ở gần phòng thí nghiệm, bình thường không có người tới đây, cô nàng đẩy A Kiều tới trước gương, cười hì hì với hình chiếu trong gương của cô, thì thầm: "Mày còn chưa biết đúng không, chỗ này bị ma ám đấy!"
Cô nàng vừa dứt lời, cánh cửa phía sau đã đóng sầm lại.
Mắt A Kiều sáng lên. Cô xem nhiều phim kinh dị như thế, cuối cùng cũng có tác dụng rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT