Chạy được xấp xỉ 2km mồ hôi của tôi đã đổ như mưa, còn bác sĩ Ngụy ngoại trừ da dẻ hơi ửng đỏ ra thì hơi thở vẫn chưa có chút bất ổn nào.
“Nóng chết tôi rồi! Tôi đi mua nước đây, anh có muốn uống không?”
Bác sĩ Ngụy lắc đầu, “Tạm thời tôi chưa khát.”
Cạnh máy bán nước tự động có điều hòa, tôi tu một phát hết nửa chai nước, kéo cổ áo đứng hóng gió của điều hòa.
Cổ áo bỗng nhiên bị kéo căng ra đằng sau, là bị bác sĩ lôi đi, kéo đến một chỗ cách xa điều hòa vài mét mới chịu buông ra.
“Vừa mới vận động mạnh xong, lỗ chân lông đang nở ra, không nên đứng quá gần điều hòa, dễ bị cảm lạnh.”
Tôi thực sự hoài nghi vị này gắn mắt sau lưng.
Bác sĩ Ngụy đưa cho tôi một cái khăn lông để lau mồ hôi, “Khăn sạch đấy, tôi chưa dùng đâu.”
“Cảm ơn anh.” Khăn lông của anh ấy có mùi thơm nhẹ, tôi sợ làm bẩn mất nên chỉ lau mấy cái tượng trưng trên trán.
Anh ấy nhận lại khăn rồi lau mồ hôi trên cổ mình, chỉ về phía khu nghỉ ngơi VVIP có mấy cái giường nhỏ ở đằng xa, “Sang kia đi, để tôi xoa bóp cho cậu một lúc, nếu không ngày mai cậu sẽ đau đến hoài nghi nhân sinh.”
Tôi ngập tràn vui mừng nghe theo lời anh ấy.
Tôi và người bình thường giống nhau, giờ phút này đương nhiên sẽ tưởng tượng mấy pha quay chậm trong lúc cả hai đang kéo gần khoảng cách, nóng bỏng và duy mĩ.
Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trên đầu nổi lên mấy cái bong bóng trái tim màu hồng.
Chẳng phải trên tivi đều diễn như vậy sao?
Nhưng chung quy bác sĩ Ngụy vẫn là nhân vật đặc biệt, không đơn giản, tôi vừa nằm sấp xuống, anh ấy đã dùng ngón tay ấn lên mấy cái huyệt vị trên đùi tôi, tay nghề ngang ngửa với nhân viên massage chuyên nghiệp trong phòng tắm hơi, làm tôi đau đến nhe răng trợn mắt, nước mắt sinh lý vô thức ứa ra.
“Chỗ này có đau không?”
“Hu hu hu… có!”
“Vậy là dạ dày cậu không khỏe lắm, chỗ này thì sao?”
“Hu hu…” Tôi gật lấy gật để, “Anh nhẹ tay chút!”
“Xem ra cơ thể cậu chỗ nào cũng yếu.”
Tôi có cảm giác mình như một con nai bất lực mặc cho hổ báo xâu xé. Tôi bị anh ấy chê bai ghét bỏ một chặp từ đầu đến chân, cuối cùng suy yếu gắng gượng bò dậy.
Lần này đổi sang tư thế khác, anh ấy bảo tôi ngồi thẳng, hai chân dạng ngang sang hai bên, anh ấy ở sau lưng tôi, đè từ từ hai bên vai ép về phía trước.
“Aaaaa…” Tôi thét lên chói tai.
“Vị trí đùi trong có cảm giác không?”
Tôi gào lên: “Tầm này rồi còn có thể là cảm giác gì nữa?!”
“Ý tôi là cơ bắp, cơ bắp có cảm giác bị kéo căng không?”
“Hức.” Mặt tôi đỏ bừng, chống hai tay xuống nệm, “Có, có!”
Nghe được câu trả lời, người sau lưng tiếp tục đè xuống, không ngừng ép tôi về phía trước, tôi có cảm giác cơ bắp đang bị xé toạc, đau thấu tim gan, mắt đầy sao xẹt, hai bên chân run lẩy bẩy.
“Tôi không chịu nổi nữa rồi!”
“Kiên trì thêm 10 giây nữa.”
Ngụy Nam Lâm giải thích với tôi, giãn cơ sau khi vận động để phòng ngừa cơ bắp bị cứng lại, sẽ không bị tắc nghẽn mạch máu, nếu không làm thì cơ thể sẽ bị thiếu oxi, vận động sẽ không có tác dụng nữa mà còn gây tổn hại cơ thể.
Quá phiền phức!
Tôi không bao giờ muốn vận động nữa!
Chỉ! Muốn! Về! Nhà! Thôi!
“Được rồi, đi tắm qua đi.”
Tôi xốc lại tinh thần, lấy đồ đi tắm. Phòng tắm chung kiểu bán mở, tổng cộng có mười cái vòi hoa sen, mỗi cái ngăn cách nhau bởi một tấm kính.
Kính trong suốt toàn bộ, nói cách khác…
“Cậu cứ nhìn chằm chằm tôi làm gì?” Ngụy Nam Lâm vừa tắm vừa hỏi.
Mặt tôi nóng lên: “Nào có! Đúng lúc tôi xoay người sang thôi!”
“Dư quang nói cho tôi biết cậu đã nhìn tôi suốt mười giây rồi.”
“Khoa học đã chứng minh, ngắm soái ca có thể kéo dài tuổi thọ.”
Ngụy Nam Lâm nghiêng đầu, “Vậy có phải tôi nên nhìn cậu nhiều thêm một chút?”
Ây za (*/ω\*)
Tôi không còn mặt mũi tiếp lời nữa.
Bác sĩ Ngụy tắm xong trước, lúc tôi thay đồ xong đi ra ngoài thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang nghỉ ngơi ở sofa.
Khu nghỉ ngơi có đủ các kiểu dáng ngồi khác nhau, có người còn nằm ườn ra, cũng có người bắt chéo chân chơi điện thoại, chỉ có bác sĩ Ngụy ngồi thẳng lưng đoan chính, không biết là đang tập trung nghiên cứu cái gì.
Tóc của anh ấy đã sấy khô được một nửa, đang ngồi quay lưng về phía tôi, lỗ tai bị hơi nóng hun thành màu hồng nhàn nhạt.
Đến gần tôi mới phát hiện anh ấy đang nhìn chằm chằm một chậu cây trên cửa sổ, chai nước ban nãy tôi mua bây giờ chỉ còn một ít dính đáy.
Tôi dùng khăn lau nước trong lỗ tai, đi tới hỏi: “Anh tưới nước cho nó à?”
Bác sĩ Ngụy lắc đầu, “Không.”
Bây giờ tôi mới kịp phản ứng, vậy là chúng tôi xem như đã… gián tiếp hôn môi rồi đúng không?
*** Hết chương 10
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT