Khi nói được một nửa thì bị Dương Diễm che miệng lại.
“Noãn Tâm, cái đồ ngốc! Cậu xem tấm danh thiếp rồi hẵng nói có được không? Trời ạ... Thực sự là đạo diễn Khương đấy! Mẹ ơi... Các cậu mau nhìn xem, thực sự là đạo diễn Khương đấy! Một đạo diễn có tiếng trong nước!”
“Những bộ phim làm ra không có bộ nào là không ăn khách cả!”
"Thực sự là anh ta đó! Mẹ ơi, Noãn Tâm, cậu trúng số rồi đấy cậu biết không? Ngay cả là một cô hầu gái nhỏ trong phim của ông lớn này, cũng là nhân vật quan trọng thuộc loại như một nữ thích khách, gián điệp!”
"Cậu đã được chỉ định trong mười bộ... Ôi mẹ ơi! Ghen tị khiến tỷ trở nên xấu xí!”.
“Ghen tị khiến tớ trở nên điên loạn!”
"Ghen tị khiến tớ muốn đánh người! Noãn Tâm, cậu đây là đang đi vận may mắn gì đấy!”
Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: “Tớ cũng không biết. Khi gặp mặt trước đây, tớ còn nói năng lỗ mãng với anh ta và thái độ cực kỳ không tốt... Bởi vì tớ nhìn anh ta giống như kẻ xấu vậy. Tớ không ngờ rằng, lại ném cho tớ một tấm danh thiếp khi gặp lại nhau!”.
“Đây rốt cuộc là sự may mắn gì thể... Sớm biết được vị đạo diễn này có tính khí như vậy thì vừa nãy tớ nên tát cho anh ta một bạt tai để anh ta nhớ lấy tớ!”.
Mọi người: "..” Không sợ bị cấm sao!
Đó là một đạo diễn nổi tiếng quốc tế đấy! Chuyên quay phim Tết!
Không cần hai ngày thì Tô Noãn Tâm đã bị đạo diễn nổi tiếng nhắm lấy, tin tức cô đóng vai cô nha hoàn trong mười bộ phim đã được lan truyền khắp trường đại học Sân khấu Điện Ảnh.
Lúc này, bất kể Tô Noãn Tâm đi đến đâu đều sẽ bị ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị và thù hận nhìn chằm chằm...
Thậm chí sau khi Lâm Xuân Mạn biết được chuyện này thì đã ném cô không dưới mười lần ở trong ký túc xá.
Hầu như lần nào cũng túm lấy cổ của cô và điên cuồng nói: “Đồ Noãn Tâm thối, tớ bây giờ sẽ giết chết cậu! Có thể thay cậu đi diễn vai cô hầu gái trong phim của đạo diễn Khương không?”
Dương Diễm đả kích cô ấy: “Không thể. Đạo diễn Khương người ta không bao gờ tìm một diễn viên phẫu thuật thẩm mỹ cả!”
“Phụt.” Lâm Xuân Mạn suýt chút hộc máu.
“Vậy cậu đi, cậu đến giết cậu ấy đi! Cậu không có phẫu thuật thẩm mỹ!”
"Tớ đến nỗi như vậy sao... Noãn Tâm càng tốt thì tớ càng vui!”
“Dương Diễm, vẫn là cậu tốt với tớ nhất! Ngày mai tớ đến đoàn phim gặp vị đạo diễn này, dẫn cậu theo cùng nhé! Nói không chừng cũng có thể nhận được một vai diễn đấy!”
“Không! Tớ sẽ không cướp tài nguyên của cậu! Đây là sự may mắn của cậu!”
“Thực sự không sao mà... Chúng ta bằng bản lĩnh của riêng mình mà! Xuân Mạn, nếu cậu không ngại bị đạo diễn Khương chế bai thì cậu cũng đi nhé!
Nói không chừng, sẽ gặp phải phần diễn vừa đúng cần một diễn viên phẫu thuật thẩm mỹ thì sao?”
Lâm Xuân Mạn nhướng mày nói: “Nếu cậu không sợ bị tớ và Dương Diễm cướp lấy tài nguyên thì chúng tớ đương nhiên sẽ không ngại đi cùng cậu để thử vận may rồi”
“Vậy thì quyết định như vậy nhé!”
Ngày hôm sau, cả ba người thực sự đã xin nghỉ học và cùng nhau đến đoàn phim.
Trước đây Tô Noãn Tâm đã gọi điện nói chuyện và đạo diễn bảo cô trực tiếp đến đoàn phim là được. Đến khi tới đoàn phim, Tô Noãn Tâm lấy tấm danh thiếp ra và suôn sẻ đi đến bên cạnh đạo diễn Khương.
Và lần này, đạo diễn Khương đang quay phim, vô cùng chăm chú nhìn chằm chằm lấy máy quay, nhíu chặt mày lại.
Cuối cùng trực tiếp quát lên: “Dương Tiểu Nam, con người của anh đã chết rồi sao! Ngoại trừ trừng đôi mắt cá chết ra thì có thể có thứ gì khác không?
Cả ba người Tô Noãn Tâm nghe thấy, không khỏi há hốc mồm.
Trời ạ!
Dương Tiểu Nam!
Ánh để đấy!
Lại có thể bị mắng chửi khó nghe như vậy...
Mắt cá chết! Dương Tiểu Nam là một nam thần nổi tiếng ánh mắt có thứ gì đấy ở trong giới đó!
Đã từng đóng chung với Bạch Kỳ Sương, và sớm đã nổi tiếng khắp thế giới rồi.
Tô Noãn Tâm đột nhiên có một sự thôi thúc muốn bỏ đi... Người ta là ảnh đế mà cũng bị mắng như vậy, loại nhân vật nhỏ như cô không phải sẽ bị mắng chửi hàng ngày sau khi vào đoàn phim sao!
Sau khi Khương Trung Văn mắng chửi xong thì mới để ý thấy sau lưng có thêm vài người.
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT