Edit: Lạc Yên

Ở Lục trạch, Lăng Sầm lăn lộn trên sô pha, gác chân lên thành ghế chăm chú lật xem đầu cuối.

Lục Kiêu rửa mặt xong di chuyển xe lăn ra, thấy Lăng Sầm lăn qua lăn lại, biểu cảm trên mặt thì đổi tới đổi lui, khi thì vui sướng, khi thì rối rắm, khi thì nghiêm túc, thật hoạt bát đáng yêu. Lục Kiêu chỉ nhìn thôi cũng thấy vui vẻ, nhẹ giọng hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Lăng Sầm thấy Lục Kiêu tới gần thì lăn thêm một vòng, chừa chỗ cho Lục Kiêu dịch người sang sô pha thì đem hai chân gác lên đùi anh, nghiêm túc nói: “Chồng ơi, lúc trước em không cảm thấy mình gả vào hào môn…”

“Hiện tại thì sao?”

“Hiện tại hả? Em cảm thấy mình bắt đầu có thể tiêu tiền như nước, muốn gì làm đó nha!” Lăng Sầm ngồi dậy, nghiêng người ôm cổ Lục Kiêu, đu xà nẹo lên người anh, vừa cười vừa nói.

Lục Kiêu cũng cười theo. Trước đây anh thấy Lăng Sầm có vẻ không hứng thú, đến sản nghiệp của cậu cũng vứt cho anh quản lý nên không nói với cậu về sản nghiệp của hai người. Đêm qua, hai người về Đế Tinh vừa kịp mừng giao thừa, cha mẹ anh nhân cơ hội này đã đưa cho Lăng Sầm một bao lì xì to, anh không xem qua nhưng cũng đoán được chắc lại là một đám sản nghiệp của Lục gia.

“Này đều là của Lục gia hả anh?” Lăng Sầm đưa đầu cuối cá nhân qua cho Lục Kiêu xem. Hai chân rút lại, đổi thành gối đầu lên chân anh, cọ qua cọ lại tìm vị trí thoải mái.

Lục Kiêu nhận đầu cuối, cũng lật xem: “Không phải, mấy cái này không phải.”

Lăng Sầm chắc lưỡi: “Ủa, em tưởng của Lục gia, mấy này lợi nhuận thật tốt.”

Lục Kiêu không đáp, ngược lại cười nói: “Bây giờ em có thể hiểu được những báo cáo tài chính này rồi, xem ra mấy khóa học online cũng không tồi nha.”

Lăng Sầm vừa nghe nhắc đến việc học quản lý tài chính thì đầu óc quay mòng mòng. Phản xạ có điều kiện thấy đầu hơi đau. Mấy ngày không có Lục Kiêu ở bên, cứ kết thúc công việc trở về khách sạn Lăng Sầm sẽ tranh thủ lên mạng học một chút cơ bản về quản lý, rồi lại chăm chỉ đọc sách tới khuya. Trước đây cậu đi học cũng chưa từng chăm chỉ như vậy.

“Anh mà còn nhắc tới chuyện học hành với em vào ngày nghỉ, thì đêm nay mình chia giường ngủ đi.” Lăng Sầm lạnh mặt ngồi dậy.

“Ta không nhắc đến nữa.” Lục Kiêu kéo cậu ôm vào lòng, cười không ngừng. Anh biết đâu là ‘đuôi’ của Lăng Sầm, sở thích ác liệt muốn chọc cho cậu nổi giận một chút, thế là thử đạp nhẹ nhẹ, quả nhiên Lăng Sầm lập tức dựng lông.

Lăng Sầm không thèm để ý Lục Kiêu, trong đầu đang nghĩ về các sản nghiệp Lục lão phu nhân giao cho cậu xử lý, hiện tại vẫn coi như tạm ổn, nàng cũng một bên quan sát. Mấy sản nghiệp mới này nếu không phải của Lục gia thì chắc là tài sản riêng của nàng.

“Chồng ơi, anh có biết mẹ có bao nhiêu sản nghiệp riêng không?” Lăng Sầm nhịn không được vẫn là nằm dài lại vào lòng Lục Kiêu, thì thầm hỏi.

Lục Kiêu cũng thấy hơi lạ, không hiểu sao đột nhiên Lăng Sầm lại quan tâm đến sản nghiệp của mẹ anh.

“Mẹ trước khi gả đến Lục gia là người Lâm gia. Lâm gia có ban đầu kinh doanh dược phẩm, công nghệ gen, khai thác năng lượng cơ giáp, ở giới đồ cổ cũng rất có danh tiếng, sau chuyển sang cả quân giới…” So với Lục gia địa vị, thực lực đều tương xứng. Lục Kiêu ước tính sơ sơ, cho ra một con số.

Lăng Sầm nghe xong cảm thấy choáng váng, dù cậu có đạt được ảnh đế, đại diện cho vài chục thương hiệu cao cấp thì cả đời cũng không cách nào đạt được lượng tài sản như vậy.

“Làm sao vậy?” Lục Kiêu thấy Lăng Sầm đột nhiên phát ngốc, vuốt nhẹ tóc cậu dịu dàng hỏi.

Lăng Sầm rầu rĩ: “Em không có nhiều tiền như vậy.”

“Không có thì không có thôi.” Này thì có gì quan trọng đâu.

Lăng Sầm thở dài giải thích: “Em biết anh không để ý. Nhưng… em là tính toán về sau.”

Lục Kiêu khó hiểu cúi đầu nhìn cậu.

Lăng Sầm ngồi bật dậy, ôm đầu gối lắc qua lắc lại như con lật đật đáp: “Cha mẹ anh để lại sản nghiệp cho anh nhưng… con của chúng ta thì sao? Em không có gì để lại cho con chúng ta cả.”

“……” Đây là cái quan niệm kỳ quái gì? “Đừng suy nghĩ linh tinh nữa.” Chỉ cần có cơm ăn áo mặt là được, con cái vẫn nên tự dựa vào chính mình. Dù anh và Lăng Sầm có để lại cho nó một gia tài nhiều đến bao nhiêu mà tự bản thân nó không biết cố gắng, hoặc trở thành một kẻ phá gia như hai Alpha nhà Lăng Bình thì cũng sớm phá hết sạch. Còn nếu là một người biết cố gắng thì có thừa kế tài sản hay không thì có gì quan trọng.

Lăng Sầm nhíu mày: “Lúc trước em nói sẽ ở nhà cùng anh, giờ em cảm thấy như vậy không được.”

Lục Kiêu bị Lăng Sầm xoay vòng vòng, mông mông lung lung. Chưa kịp hỏi thì Lăng Sầm đã nói tiếp: “Về sau em sẽ chăm chỉ làm việc, chăm chỉ học hành, nỗ lực kiếm tiền…” Ánh mắt đầu tư của Lục Kiêu thật tốt, cậu sẽ kiếm tiền đem về cho anh đầu tư, tận lực để lại thật nhiều gia sản cho con hai người.

Lục Kiêu trầm mặc, cách thức tư duy của Lăng Sầm với anh hoàn toàn bất đồng, có lẽ do hoàn cảnh trưởng thành khiến cậu có rất nhiều tự ti, dù cậu không tự nhận biết nhưng anh vẫn cảm thấy đau lòng cho cậu.

“Em qua đây với ta.” Lục Kiêu nâng Lăng Sầm dậy, dịch người sang xe lăn.

“Anh chậm một chút, anh muốn làm gì?” Lăng Sầm vội đứng lên đỡ hờ anh.

“Về phòng mình đi.”

Lăng Sầm đáp lời, mang dép, đẩy Lục Kiêu về phòng ngủ, tới két sắt bên giường, Lục Kiêu dùng mã gen mở ra.

“Vốn định cho em một kinh hỉ nhưng giờ ta quyết định đưa cho em luôn.” Anh kéo ra một chiếc rương bằng kim loại, đưa cho Lăng Sầm. “Em mở ra xem đi.”

Lăng Sầm nghi hoặc, là quà anh tặng cậu, theo bản năng đưa một tay lên che mũi sợ có gì văng ra, một tay mở nắp rương. Sau mới ý thức được hành động kỳ lạ của mình, ngượng ngùng nhìn Lục Kiêu một cái. Cái này không phải lỗi lại cậu, là ấn tượng quá sâu, tay nhanh hơn não. Nắp rương mở ra, bên trong là một rương nhỏ hơn bằng gỗ đàn hương.

“Đây là cái gì?” Trong một cái rương lại có một cái rương, Lục Kiêu định chơi trò búp bê nga sao? Mở tiếp có lại là một cái rương nữa không?

Lục Kiêu không đáp, chỉ ý bảo cậu tiếp tục mở.

Lăng Sầm thuận theo mở ra, đầu tiên cậu thấy là một chuỗi vòng cổ trân châu, từng viên trân châu đen, tròn đầy bóng loáng. Lăng Sầm không quá am hiểu trang sức nhưng bao năm tham gia tiệc tối, tiệc đấu giá cũng nhận ra món trang sức này có giá trị xa xỉ, nhưng đây có ý nghĩa gì? Mờ mịt quay đầu nhìn Lục Kiêu. Anh cũng chỉ mỉm cười nhìn cậu không nói gì. Lăng Sầm đành tiếp tục cầm thêm đồ trong rương ra, tay vừa vói vào, đụng phải một chiếc vòng tay, đột nhiên ngừng lại, quay ngoắt đầu nhìn Lục Kiêu, đáy mắt đầy vẻ khiếp sợ. Ký ức dần rõ, mùi đàn hương nhàn nhạt, một giọt nước mắt vô thức rơi ra từ mắt cậu. Lăng Sầm vội quỳ xuống, từng cái một từ trong rương cầm ra.

“Em cứ từ từ.” Lục Kiêu thấy cậu kích động vội vàng, điều khiển xe lăn đến bên cạnh đặt tay lên vai Lăng Sầm nhỏ giọng nói.

Trên hàng mi của Lăng Sầm treo hờ hững giọt nước mắt, cậu khổ sở lắc đầu không nói nên lời, một lúc sau cầm lấy vòng tay đá quý, khàn khàn giọng, cúi đầu hỏi: “Làm sao anh làm được?” Đây là những di vật khi mẹ cậu qua đời để lại cho cậu, đã từng bị Lý Đình lấy đi, ả ta đã bán đi tất cả. Những món này phân tán khắp mọi nơi toàn Liên Bang, có thể một số phân tán đến tận Liên Bang Ike. Kiếp trước cậu cũng từng tìm nhưng một món cũng không tìm thấy. Mất đi chính là mất đi. Không thể tưởng được những trang sức này lại có thể xuất hiện trước mắt cậu một lần nữa.

Lục Kiêu vỗ nhẹ lên vai Lăng Sầm nói: “Hiện tại vẫn chưa lấy về đủ. Mẹ em để lại 335 món, ở đây chỉ mới có 210 món. Những món còn lại ta đều có tin tức người nắm giữ, vốn định khi lấy về đủ mới đưa cho em.” Đó mới chân chính kinh hỉ anh muốn tặng cậu.

Lăng Sầm chống tay xuống đất mượn lực ôm chầm lấy Lục Kiêu, nức nở nói: “Cám ơn anh… Cám ơn anh…” Cậu có vô vàn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ nói ra miệng được câu này.

Khi Lăng Sầm còn nhỏ, mẹ mất đi, không nơi nương tựa, chịu ức hiếp, đánh mắng, nhưng không có một ai giúp đỡ cậu, tất cả mọi người chỉ chê cười, xỉ nhục. Càng lớn tính cách càng cực đoan, nếu không có ai giúp thì cậu không cần người giúp, mọi thứ tự tay cậu sẽ lấy đến, dựa người không bằng dựa vào chính mình, không sợ mệt mỏi, không ngại lời nhục mạ, cậu sẽ biểu hiện vân đạm phong khinh, kiêu căng, lạnh nhạt, miễn sao đạt được thứ cậu muốn. Nhưng đó vẫn chỉ là bộ dáng bên ngoài, tận sâu bên trong cậu vẫn mong có một người chìa tay giúp đỡ cậu. Hiện tại, cậu chờ được rồi. Những ai ức hiếp cậu, chồng cậu sẽ trừng trị, những gì cậu mất đi, chồng cậu sẽ tìm về cho cậu.

Lục Kiêu vỗ về sau lưng Lăng Sầm trấn an: “Vẫn còn thiếu không ít, ta sẽ cho người tìm về cho em.”

Lăng Sầm ngẩng đầu nhìn Lục Kiêu, sau đó đứng dậy, tắt đi tay vịn hai bên xe lăn, khóa ngồi lên đùi anh, ôm lấy anh: “Đã tốt lắm rồi.” Một lát sau lại nói tiếp: “Dù anh chỉ tìm về một món, em cũng thật sự vui vẻ.” Đối với cậu những trang sức này quý giá không nằm ở giá trị mà ở ý nghĩa, dù Lục Kiêu không nói thì cậu vẫn biết để tìm được những thứ này chắc chắn Lục Kiêu phải bỏ rất nhiều tâm sức. Lăng Sầm hôn nhẹ lên mặt anh, những nụ hôn như mưa xuân, rải vụn khắp mặt anh, say đắm, chân thành.

Lục Kiêu thản nhiên để Lăng Sầm hôn, do dự nói thêm: “Những món này, rất nhiều món đều không phải trang sức thông thường.” Chất liệu hoàn mỹ, thủ công tinh tế, không phải là trang sức có thể mua ngoài thị trường. “Nếu đây là trang sức hồi môn của mẹ em, vậy người nhà của nàng đâu? Ta chưa bao giờ nghe em nhắc tới…”

Mấy thứ này bị Lý Đình bán ở Tố Nguyệt Tinh, một hành tinh nhỏ, giá bị ép thấp, người biết nhìn hàng cũng ít, qua tay vài lần mới trả về đúng giá trị thực.

Lăng Sầm thở dài: “Em cũng không biết.” Lúc nhỏ cậu không biết gì nên tất nhiên không nhận ra độ trân quý của những món trang sức này, giờ lăn lộn trong giới lâu, cậu cũng nhìn ra ít nhiều. Lăng Sầm nỗ lực nhớ lại: “Mẹ em chỉ nói mẹ phạm phải một sai lầm to lớn, sẽ không ai tha thứ cho mẹ… Mẹ chỉ dặn em cố gắng sống thật tốt, nếu sau này có biết điều gì, cũng không cần đi tìm người nhà của mẹ, càng không được đi cầu họ điều gì…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play