Edit: Lạc Yên

"Cậu muốn đến "suối nguồn" của chúng tôi không?" Trong đôi mắt của Lăng Sầm là ý cười đầy vui vẻ chân thành, đuôi cá màu lam nhạt cũng thong thả lay động trong làn nước.

Oaks đóng vai Yuri trong bộ đồ lặn bán trong suốt trầm ngâm bơi bên cạnh cậu, một lát sau mới hơi rầu rĩ đáp: "Không, tôi không muốn." Rồi lại chần chờ vài giây như đắn đo điều gì, trong ánh mắt phía sau mặt nạ dưỡng khí đầy do dự, cậu nói thêm: "Kai, anh nên cảnh giác hơn." Không nên đối xử thiên chân với tất cả mọi người anh gặp được, con người trên đời này không phải ai cũng thiện lương, tốt bụng như dân cư dưới đáy biển.

"Cảnh giác?" Kai vẫn bơi về phía trước, trên môi vẫn là nụ cười thản nhiên nhưng đáy mắt lại lóe lên chút trào phúng lẫn tàn nhẫn, rồi nhanh chóng biến mất. Con người sống trên bờ quả là một sinh vật nực cười, cứ tự cho mình là giống loài cao cấp, đến lừa gạt cũng không chịu diễn cho tròn vai. Nếu không phải cuộc sống dưới đáy biển quá mức bình đạm, quá lâu không có chuyện gì thú vị diễn ra thì con dân của cậu đã sớm xé nát lũ người giả nhân giả nghĩa này rồi. Còn có thể cho bọn vượn này nhảy nhót diễn trò hay sao?

"Vâng, tôi biết rồi. Cậu thật là một người bạn tốt, cám ơn lời khuyên của cậu." Kai chân thành đáp, trong lòng lại nghĩ cậu tốt như vậy đến khi giết cậu tôi sẽ xuống tay nhanh hơn một chút, không khiến cậu chịu quá nhiều thống khổ.

Yuri lắc đầu, thở dài, lộ ra một chút lo lắng cùng cô đơn. Nơi này thật sự như là một câu chuyện đồng thoại với cảnh vật hư ảo, khói sóng mênh mông, mỗi gốc cây, mỗi kiến trúc đều mỹ lệ đến tận cùng. Mỗi cư dân nhân ngư nơi đây cũng xinh đẹp như bước ra từ trong truyền thuyết, chỉ là họ quá mức tốt bụng, lại ngây thơ, một khi tai nạn ập đến, không biết sẽ có khiến bao nhiêu người không biết gì mà chết đi, thậm chí có khi là cả chủng tộc này sẽ bị diệt sạch. Trong đội thám hiểm, hắn chỉ là một nhân viên tạp vụ bé nhỏ, không có quyền lên tiếng, vô tình mà biết được kế hoạch của cấp trên nhưng cũng không thể thay đổi được gì. Yuri cảm thấy thật sự đau thương khi lén nhìn về phía Kai.

Nhân ngư này ngồi bên cạnh hắn, đuôi cá không chút cảnh giác mà rũ xuống, mềm nhẹ lay động trong làn nước. Thậm chí thấy hắn không vui còn đề nghị muốn vì hắn mà xướng lên một khúc ca. Tiếng ca của nhân ngư mênh mông kỳ ảo như rót thẳng vào linh hồn, tựa như ánh mặt trời ấm áp xua đi sương mù giá rét, Yuri cảm thấy bi thương trong lòng như được gột rửa, chỉ còn lại an yên, thoải mái. Hóa ra tiếng ca còn có tác dụng an thần, Yuri âm thầm nghĩ.

Kai hơi cúi đầu rũ tóc, vẫn còn khe khẽ ngâm nga những lời ca cuối cùng, khóe môi là nụ cười tàn nhẫn, đây là bài hát trước khi hiến tế.

"Qua, thật tốt." Langston vừa lòng hô lớn.

Lăng Sầm kéo theo đuôi cá bơi về bờ, nhún người ngồi lên thành bể bơi, nhân viên công tác lập tức bước sang giúp cậu tháo đuôi cá.

Mấy đoạn diễn hôm nay đều quay trong nước, hậu kỳ sẽ thêm hiệu ứng để biết Kai đang hát chứ cậu đâu có hát được trong nước, khẽ mấp máy môi làm điệu bộ ngâm nga nước hồ đã tràn vào đầy miệng đây này. Nhiệm vụ của cậu chỉ là tạo dáng sao cho đẹp, biểu cảm tâm trạng qua ánh mắt, cử động nhỏ trên khuôn mặt, thậm chí phải để ý làm sao để tóc trôi nổi theo dòng nước một cách đẹp nhất, tuy rằng cái này cũng sẽ có hậu kỳ xử lý.

Oaks vừa lên bờ đã vội vã chạy sang xem phân đoạn vừa quay, muốn nhìn bản thân sau khi sửa mũi lại lần nữa có ảnh hưởng đến hình tượng khi lên phim hay không.

Lăng Sầm nhìn bóng dáng gấp gáp của hắn cũng tủm tỉm cười, thật sự nhìn có hơi... giả hơn lần trước, dù gì cũng cần thêm thời gian phục hồi về trạng thái tự nhiên. Giờ chỉ có thể trong cậy hết vào đôi tay "diệu thủ hồi xuân" của anh trai hậu kỳ.

Hailey tranh thủ thời gian bước đến đưa khăn tắm cho Lăng Sầm, vùa nói: "Lăng ca, chiều nay không có cảnh của anh, chúng ta đi quay quảng cáo được không, em đã hẹn với bên kia rồi."

Lăng Sầm định từ chối, nghe câu cuối của Hailey hơi nhướn mày: "Em đã hẹn người ta rồi còn hỏi anh làm gì?"

Hailey hơi ngượng ngùng đáp: "Này không phải là em sợ anh vừa xong việc lại trốn về khách sạn sao?" Lục thượng tướng không ở bên cạnh thì ông chủ của cô sẽ gọi video cho người ta, cứ rảnh ra là gọi, mỗi ngày đều gọi đến mấy tiếng đồng hồ. Có mấy công việc cứ lần lữa mãi, cứ nói sẽ bù sau nhưng không biết bao giờ.

"Được rồi, mấy giờ bắt đầu?" Lăng Sầm không cam lòng hỏi.

"Một giờ chiều có một buổi chụp hình đại ngôn, năm giờ một cái khác, buổi tối có một bữa tiệc, nhưng em biết anh không muốn đi nên đã từ chối, thay vào đó chúng ta sẽ quay một quảng cáo" Hailey nhìn đầu cuối đáp.

"...Sao lại nhiều như vậy?" Lăng Sầm tê liệt ngã xuống ghế ngồi trong phòng trang điểm, một câu cũng không muốn nói. Quá nhiều việc, quá ảnh hưởng đến thời gian giao lưu ít ỏi của cậu và chồng mình cùng bé con.

"Lăng ca... Thật sự chúng ta đã nhận rất ít. Mấu chốt là do anh không chịu đi quay chụp, dồn lại đến giờ."

"Thì... tại gần đây anh quá bận..." Lăng Sầm vẫn còn cố gắng ngụy biện.

Đây chính là dấu hiệu của sự lươn lẹo. Hailey thầm nghĩ nhưng không nói ra. Cô còn muốn gào lên với Lăng Sầm trả lại ông chủ cuồng công việc, một lòng cố gắng vì sự nghiệp trước đây đi, cái người đặt bạn đời lên trên tất cả này là ai, cô không quen, cô không biết, cô chắc chắn người này là bị đoạt xá.

Hailey chỉ hơi mím môi nhìn Lăng Sầm cũng không nói gì thêm. Thật ra cô biết trong lòng Lăng Sầm đều hiểu rõ, chỉ cần nhắc nhở như vậy cậu sẽ tự biết cách tìm ra điểm cân bằng cho công việc và cuộc sống.

Đại ngôn buổi chiều gồm một công ty đầu cuối, một thương hiệu châu báu cao cấp, cuối cùng là quảng cáo cho siêu xe thể thao huyền phù KW. Tuy với người bình thường quay chụp đại ngôn, hay quay mấy phút quảng cáo cũng phải mất nguyên một ngày mới có thể hoàn thành. Nhưng với Lăng Sầm mà nói là "ngựa quen đường cũ", trước đây cậu là minh tinh lưu lượng, đóng phim là nghề phụ, nghề chính là quay các loại quảng cáo, chụp hình các thể loại. Sức co dãn của cậu rất tốt trong các khung hình, phong cách độc đáo, còn biết cách làm sao để đạt được hiệu quả quảng cáo tối ưu nhất cho sản phẩm. Dù sao cũng dễ hơn thể hiện tình cảm mãnh liệt, hay tình cảm tinh tế trên phim ảnh nhiều.

Trừ bỏ quảng cáo của KW, quá trình quay chụp cho hai nhãn hàng buổi chiều nhanh chóng hoàn thành.

"Anh muốn ăn gì, em đặt cho anh?" Hailey lướt đầu cuối dò hỏi.

"...Anh không đặc biệt muốn ăn gì, em xem rồi mua đi." Lăng Sầm lơ đãng đáp. Hôm nay giao tiếp với mấy người bên phía nhãn hàng Hailey làm rất tốt, đủ quyết đoán nhưng vẫn khéo léo đưa đẩy, đã không còn là cô trợ lý bé nhỏ cái gì cũng không biết ngày nào nữa rồi.

[Anh ngủ chưa?] Lăng Sầm tranh thủ nhắn tin cho Lục Kiêu.

Không có trả lời, Lăng Sầm hơi mất mát tắt đầu cuối. Bên này là buổi chiều, bên Lục Kiêu đã là đêm khuya, có thể anh đã đi ngủ rồi, không thể trả lời cậu. Đúng lúc này đầu cuối rung lên, là Lục Kiêu gọi đến.

"Chồng ơi..." Lăng Sầm vội chỉnh góc độ đầu cuối rồi rúc vào một góc bắt đầu trò chuyện.

"Hôm nay em rất bận hả?" Lục Kiêu nhìn thấy Lăng Sầm còn đang ngồi trong xe bảo mẫu, đau lòng nhẹ giọng hỏi.

Lăng Sầm nói với anh cậu chỉ nhận đóng phim. Xem ra cậu còn nhiều công việc khác, nếu anh sớm biết sẽ không để Lăng Sầm bôn ba về nhà mỗi lần nghỉ.

"Cũng không có gì." Lăng Sầm vui vẻ đáp, "Buổi chiều em chụp vài tấm hình, rồi quay vài đoạn quảng cáo, anh biết em làm mấy việc này rất đơn giản, một chút nữa là xong hết rồi."

"Ừm..." Lục Kiêu trầm giọng đáp. Có một số chuyện khi thành thói quen, thay đổi sẽ hơi khó thích nghi. Mấy nay cả ngày Lăng Sầm đều ở bên cạnh anh, giờ cậu đi làm việc, mỗi đêm nằm một mình trên giường anh khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn. Cũng may nhờ có hương liệu Lăng Sầm để lại cho anh, hương hoa hồng quẩn quanh cũng an ủi phần nào cảm xúc. "Hôm nay ta không có đi làm."

Lăng Sầm nghi hoặc hỏi: "Sao vậy anh? Anh có việc gì khác hả?" Chồng cậu cậu biết, thái độ công việc vô cùng nghiêm túc, chỉ cần có quân lệnh, anh đều sẽ nghiêm chỉnh chấp hành. Đừng nói xin nghỉ, chậm trễ công việc còn chưa từng có đâu. Cho nên Lăng Sầm rất là tò mò việc gì có thể khiến chồng mình nghỉ một buổi không đi làm.

Lục Kiêu nhấn nhấn ấn đường, hơi mệt mỏi nói: "Buổi sáng ta đến cục thuế, em biết đó, thu nhập của ta không nhiều, chủ yếu là thu nhập của em..."

Lương của anh ở quân bộ cũng chỉ có 20 vạn tinh tệ một năm, tài sản chủ yếu là đến từ các sản nghiệp riêng cha mẹ cho, cùng với quỹ ủy thác của gia tộc. Nếu nhìn tiền lương thì chỉ cần Lăng Sầm đóng một quảng cáo, thu nhập cũng hơn một năm của anh.

Lăng Sầm dạ một tiếng, tiếp tục lắng nghe.

"Ta giúp em chọn gói hỗ trợ 7 năm, mỗi năm được giảm 30% tiền thuế." Lục Kiêu vừa nói vừa gửi hồ sơ qua đầu cuối cho Lăng Sầm xem.

Lăng Sầm xem cũng không xem, chỉ lưu lại, tin tưởng đáp: "Dạ... Nghe anh." Lấy năng lực quản lý tài sản của chồng cậu, cậu còn thấy đáng tin hơn bản thân mình.

Lục Kiêu lắc đầu cười.

Chỉ tính thù lao đóng bộ [Khởi nguyên] cũng đã là mấy chục triệu tinh tệ, nếu phim bạo lại kiếm được nhiều hơn. Nhưng chế độ Liên Bang đánh thuế thu nhập giới giải trí rất cao, với thu nhập cao như Lăng Sầm thì đã lên đến mức 80%. Giờ nhờ có trợ cấp sinh sản mà được giảm rất nhiều. Nếu hai người sinh bé con thứ hai thì sẽ được giảm càng nhiều hơn. Ở Liên Bang trốn thuế là một tội lớn, sẽ phải đi tù, nộp bù tất nhiên phải nộp, mà dù nộp hơn cũng không được miễn đi tù. Cho nên nhân dân không có ai dám vi phạm.

"Thu nhập của phòng làm việc của em cũng tính trong phạm vi được miễn giảm, em nhớ nói với người đại diện của em, để cô ấy khai báo cho đúng vào cuối quý này." Lục Kiêu cẩn thận dặn dò.

"Dạ vâng." Lăng Sầm vui vẻ đáp, cậu rất thích được anh quan tâm mấy việc lặt vặt đầy phiền toái này. Người mà chịu bỏ thời gian công sức quan tâm từng việc nhỏ trong cuộc sống của bạn chứng tỏ người ta yêu thương bạn biết chừng nào.

Lục Kiêu trầm mặc một lát, hơi do dự nói: "Hôm nay, dì em có phái người lại đây, gặp luật sư của chúng ta bàn bạc một số chuyện."

"Hả? Chuyện gì?" Cậu với Bạch Quân Thanh thì có việc gì mà cần phải có luật sư nói chuyện chứ?

"Nàng lập cho Hoa Hồng Nhỏ một quỹ ủy thác, gồm tiền và bất động sản."

"Anh không cự tuyệt hả?" Lăng Sầm hơi khó xử hỏi.

Lục Kiêu cũng lộ ra bất đắc dĩ, từ góc độ của mình, anh cũng không muốn để Hoa Hồng Nhỏ nhận quỹ ủy thác này.

Sau này, xác suất cao là Hoa Hồng Nhỏ cũng sẽ tiến vào quân bộ. Nếu có nhiều tài sản riêng liên quan đến Liên Bang Ike có khả năng ảnh hưởng lớn đến việc xét duyệt. Nhưng Bạch Quân Thanh dường như cũng đã suy xét đến những vấn đề này, việc chuyển giao tài sản được làm rất sạch sẽ, lưu chuyển qua mười mấy người trung gian, bằng rất nhiều con đường, rồi nhập vào một phần tài sản của Lục gia của đủ mọi ngành nghề, sau đó thành tài sản ủy thác riêng cho Hoa Hồng Nhỏ. Dù người ngoài có tra cũng không thể nào mà tra đến được Bạch gia. Càng không thể biết được mối quan hệ giữa Bạch gia và Lục gia. Cho nên cuối cùng Lục lão tướng quân cũng quyết định cho Hoa Hồng Nhỏ nhận phần tâm ý này.

Chưa kể theo chính sách hiện nay, hai bên Liên Bang đều đang muốn hòa hảo quan hệ nhiều hơn, bắt đầu đi từ hợp tác kinh tế.

Lăng Sầm nghe Lục Kiêu giải thích cũng chỉ có thể thở dài, chỉ cần không tạo ra uy hiếp gì cho Lục gia, nhận thêm một phần tài sản cũng không sao.

"Tổng tài sản khoảng bao nhiêu? Anh có tính qua chưa?"

Lục Kiêu đã tháo mặt nạ, đang ngồi dựa lưng trên giường, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

"Em biết đó, lúc trước ta có xem qua tài sản thừa kế trên danh nghĩa mà em đã từ chối..." Lục Kiêu hơi ngừng nhìn video thấy Lăng Sầm gật gật đầu mới nói tiếp: "Phần tài sản này, nếu phải tính tổng giá trị, ước chừng tầm 1/3 khoản tài sản đó, thậm chí là nhiều hơn."

Lăng Sầm nghe vậy thì đơ ra, một lúc sau mới hoàn hồn nói: "Đây cũng không phải một khoản nhỏ, đội luật sư của dì đã đến rồi hả anh? Bà ấy có đến không? Bà ấy có yêu cầu gì không?" Tỷ như giúp đỡ mở đường cho Bạch gia ở Liên Bang hoặc đại loại giống vậy.

Lục Kiêu lắc đầu, trên mặt cũng viết đầy ba chữ bất đắc dĩ, đây đối với Lăng Sầm chính là một con số thiên văn, với gia tộc như Lục gia cũng là một phần tài chính đáng kể.

Trước đây Bạch Quân Thanh từng nói, nếu đến thời gian Lăng Sầm không ký nhận di sản, thì khoản tài sản này sẽ được đưa vào tài sản chung của Bạch gia, đến lúc đó, tuy bà là gia chủ của Bạch gia cũng không thể tùy tiện sử dụng. Nhưng hiện tại, Bạch Quân Thanh lại lần nữa trực tiếp chuyển giao một phần tài sản cho Hoa Hồng Nhỏ. Trước khi Hoa Hồng Nhỏ trưởng thành, hai người dù là ba ba cũng không thể thay Hoa Hồng Nhỏ từ chối.

Bạch Quân Thanh tiêu sái hoàn tất chuyện này, đến mặt cũng không lộ, lại cũng không có bất cứ yêu cầu gì.

"Luật sư của dì em chuyển lời, bà ấy hy vọng chúng ta sống hạnh phúc với nhau..." Lục Kiêu lại hơi lúng túng nói tiếp: "Bà ấy còn nói, nếu chúng ta có thể sinh thêm mấy bé con nữa thì càng tốt, nàng đều sẽ có quà cho các bé, vô cùng vui lòng."

Lục Kiêu hơi xấu hổ sờ sờ chóp mũi, nói mấy lời này cứ như anh đang dụ dỗ Lăng Sầm sinh con cho mình nhưng đây là những lời Bạch Quân Thanh thật sự cố ý nhờ người chuyển lời, anh không thể giấu giếm, hơn nữa những lời này có thâm ý.

"...Bà ấy có ý gì...?" Lăng Sầm lẩm bẩm, cậu thật ra rõ ràng những lời này có ý gì. Nếu Lăng Sầm tiếp tục sinh bé con, phần tài sản danh nghĩa này sẽ lại tiếp tục được đưa đến, có muốn từ chối cũng phải đợi đến khi bé con trưởng thành, Lăng Sầm sẽ có thêm 20 năm để từ từ suy xét có muốn nhận phần bồi thường này không. Đương nhiên, cũng có thể để cho bé con tự mình lựa chọn.

Lăng Sầm thở dài, tuy rằng Bạch Quân Thanh không muốn nhìn thấy mình vì dòng máu Lăng Bình chảy trong người nhưng nghĩ đến mẹ mình, bà lại muốn quan tâm, thậm chí bù đắp, bà ấy chắc cũng khổ sở vì sự mâu thuẫn này, thật sự không dễ dàng gì.

Một phần tài sản này đối với Bạch gia không quá lớn nhưng đối với Lăng Sầm, nếu là của cậu để lại cho Hoa Hồng Nhỏ, Hoa Hồng Nhỏ sẽ không phải thua kém bạn bè, so với ba ba của bạn bè, ba của bé là mình cũng không quá kém.

Tiểu kịch trường:

Lăng Sầm: Hoa Hồng Nhỏ đừng ghét ba ba con.

Lục lão đại: Vốn là không mà

Hoa Hồng Nhỏ: Tui có thiệt là nhiều tinh tệ nha QAQ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play