Cố Chi sau khi về nhà, cảm thấy Triệu Hàm Thiến có vẻ sẽ đến tìm cô gây chuyện nữa. Dù sao cũng là cô gây chuyện trước, đương nhiên cô ta sẽ không phục rồi.
Mà có khi Triệu Hàm Thiến sẽ không thèm ra mặt nữa, mà phái ai đó tới thủ tiêu cô ngay trong đêm hôm vắng vẻ thì sao.
Cố Chi nghĩ đến đó, liền đi dặn dò đám bảo vệ phải nâng cao cảnh giác, lúc nào cũng phải túc trực cả ngày bảo vệ cô.
Đợi mãi một hồi, cuối cùng Triệu Hàm Thiến không có cử ai tới ám sát cô, mà là tới đưa thiệp mời.
Vẫn là hẹn ở quán cà phê Tước Lam hôm trước, nhưng mà lần này Cố Chi cố tình mặc một bộ âu phục. Cô rất ít khi mặc âu phục, lần này mặc là để phòng ngừa tình huống phát sinh, ví dụ như đang ngồi không thì bị hắt nước vào người chẳng hạn. Hơn nữa, chưa chắc lần này Hoắc Đình Sâm sẽ xuất hiện.
Triệu Hàm Thiến đứng dậy, lên tiếng chào Cố Chi: "Cố tiểu thư."
Cố Chi ngồi vào ghế đối diện cô ta: "Triệu tiểu thư."
Triệu Hàm Thiến vẫn một bộ dáng bề trên đó: "Hôm nay cố tình mời Cố tiểu thư ra đây là có việc này muốn nói với cô."
Cố Chi cảm thấy hẳn là Triệu Hàm Thiến biết cô khó chơi nên đến đưa thêm tiền: "Lần này là bao nhiêu tiền đây? Hai mươi vạn hả?"
Triệu Hàm Thiến: "............................."
Cô ta cắn chặt răng: "Cố tiểu thư hiểu lầm rồi, lần này tôi muốn gặp cô không phải để đưa thêm tiền."
Cố Chi: "Vậy chứ kêu tôi ra đây làm gì?"
Triệu Hàm Thiến đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Tôi cảm thấy Hoắc Đình Sâm và Cố tiểu thư đúng là trời sinh một cặp."
Cố Chi:???
Triệu Hàm Thiến nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Cố Chi, lạnh lùng nói tiếp: "Loại đàn ông như Hoắc Đình Sâm vẫn hợp với loại đàn bà như Cố tiểu thư đây không phải sao?"
Cố Chi đột nhiên có cảm giác bị người ta xỉa xói. Chửi Hoắc Đình Sâm thì cô không có ý kiến gì hết, nhưng mà Triệu Hàm Thiến đã chửi Hoắc Đình Sâm rồi thì thôi đi, mắc gì còn lôi cô vào nữa.
Hoắc Đình Sâm không thua gì con chó là đúng rồi, nhưng mà cô không có muốn cùng Hoắc Đình Sâm làm cẩu nam nữ đâu.
"Ý cô là sao?" Cố Chi xụ mặt hỏi.
Triệu Hàm Thiến nhấp một ngụm cà phê: "Hôm nay tôi muốn nói với Cố tiểu thư một tiếng, là tôi đã chia tay với Hoắc Đình Sâm rồi."
Cố Chi: "Hả?"
Trên mặt Triệu Hàm Thiến treo lên nụ cười kiểu mẫu: "Cố tiểu thư nghe không rõ ư? Loại đàn ông như Hoắc Đình Sâm, tôi đây không cần."
Cố Chi muốn nói cô đây cũng không thèm loại như Hoắc Đình Sâm đâu.
Nhưng mà cô không biết Triệu Hàm Thiến vì sao lại thay đổi thái độ nhanh như vậy. Chẳng phải lần trước một hai nhất định phải có được Hoắc Đình Sâm sao, làm cô tưởng Triệu tiểu thư này còn định nhào vào toàn sức chiến đấu với cô một trận cơ, bây giờ tự nhiên ra đây nói không cần Hoắc Đình Sâm nữa. Đã không còn cái chức vị hôn thê của Hoắc Đình Sâm nữa thì cô cũng chẳng buồn đối phó với Triệu Hàm Thiến làm gì nữa.
Cố Chi hỏi: "Vì sao?"
Triệu Hàm Thiến: "Tôi đã nói rồi đó."
"Loại đàn ông như Hoắc Đình Sâm thì chỉ có xứng nhất với loại đàn bà như Cố tiểu thư đây thôi."
Cố Chi ngờ ngợ rằng hẳn là Hoắc Đình Sâm đã làm chuyện gì với Triệu Hàm Thiến rồi, làm cho người lần trước vô cùng tự cao mà xưng là vị hôn thê lần này hận không thể xoá cái tên Hoắc Đình Sâm ra khỏi ký ức.
Triệu Hàm Thiến như cảm nhận được nghi ngờ của cô, cười lạnh một tiếng: "Đừng nghĩ nhiều làm gì. Tôi chỉ là về nhà suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy chút thủ đoạn nhỏ kia của Cố tiểu thư vậy mà có thể dễ dàng che mắt đàn ông, thật sự chẳng ra gì cả."
"Triệu gia dù gì cũng trọng thể diện, vị hôn phu của tôi ở bên ngoài dan díu với cô, tôi còn chưa tính sổ, vậy mà trước mặt tôi còn dám bao che cho cô, cô cảm thấy tôi sẽ còn muốn giữ người như thế ở bên cạnh sao?"
Cố Chi: ".................."
Cô tự nhiên cũng cảm thấy hơi chột dạ. Cô muốn nói rằng Hoắc Đình Sâm tuy tính hơi chó một chút nhưng không phải như cô ta nói, hành động ngu xuẩn như thế. Cô tuy là muốn trên cơ Triệu Hàm Thiến thật, nên mới giả vờ giành giật Hoắc Đình Sâm vậy thôi, chứ làm đến mức khiến cho hôn sự giữa hai người đổ vỡ thì cô không hề có ý đó.
Cố Chi phát hiện lần này mình chơi hơi lớn rồi, nhìn Triệu Hàm Thiến, dùng giọng điệu thương lượng: "Chi bằng cô với Hoắc Đình Sâm....hai người thử lại lần nữa?"
"Chuyện nhà hai người liên hôn đều đã đưa tin hết rồi, bây giờ nói huỷ liền huỷ cũng không tiện lắm."
Triệu Hàm Thiến: ".................."
"Cố tiểu thư." Cô ta hít sâu một hơi, ép bản thân cười một cái: "Cô cũng biết nói đùa ghê ha."
Cố Chi định nói là cô không có đùa.
Triệu Hàm Thiến đứng dậy, xoay đầu lại nhìn Cố Chi một cái: "Đúng rồi, chiêu lần trước của Cố tiểu thư không hề tồi, tôi sẽ vĩnh viễn nhớ rõ cô."
Triệu Hàm Thiến như một con khổng tước cao ngạo mà rời đi.
Cố Chi mặt mày nặng nề ngồi lại chỗ đó.
————
Dần dần, khắp các con hẻm ở Thượng Hải bắt đầu loan tin là Hoắc gia ở Thượng Hải và Triệu gia ở Nam Kinh có vẻ chuẩn bị huỷ hôn, hơn nữa còn là nói có sách mách có chứng.
Hai nhà thông báo đính hôn nhưng đợi mấy tháng rồi mà còn chưa làm lễ, người dân Thượng Hải vốn ngóng trông tin tức của cuộc hôn nhân này đến mỏi mệt, báo chí cũng chẳng buồn đưa tin nữa, cho nên mấy cái tin trên các tờ báo lá cải thế này chẳng có mấy ai để ý.
Ở Thượng Hải chỉ có một số người biết chuyện Hoắc Đình Sâm gần đây đã đi Nam Kinh.
Các tờ báo lá cải nói rằng Hoắc Đình Sâm đi Nam Kinh là để giải quyết chuyện liên hôn với Triệu gia cũng như đi công tác.
Tại công ty Thắng Lợi, sau khi đánh mạt chược xong, Cố Chi nghe Cổ Dụ Phàm nói cho cô hay tin đồn Hoắc Đình Sâm mới đi Nam Kinh, nghe xong có chút thất thần.
Cổ Dụ Phàm phát hiện Cố Chi đối với những tin tức liên quan đến Hoắc Đình Sâm thì có vẻ không có hứng thú lắm, đang định hỏi cô sắp tới có muốn thu âm bài hát mới không thì thư ký đột nhiên tới gõ cửa văn phòng.
Thư ký đi vào đem thêm một tập văn kiện đưa cho ông: "Giám đốc Cổ, điện báo mới nhận được."
Cổ Dụ Phàm tiếp nhận văn kiện, mở ra nhìn, nhìn một hồi sắc mặt càng kém, cuối cùng gấp văn kiện lại: "Cố Chi!"
Cố Chi đang ngồi thẫn thờ, đột nhiên bị kêu một tiếng nên giật mình, còn tưởng có chuyện gì xảy ra, nhìn dáo dác khắp nơi: "Hả? Sao thế? Có chuyện gì à?"
Cổ Dụ Phàm nhìn Cố Chi đang ngồi đối diện mình, mặt mày tươi cười, đem văn kiện đặt xuống trước mặt Cố Chi: "Tự cô nhìn chút coi có hiểu không?"
"Cái gì thế?" Cố Chi nghiêng đầu nhìn Cổ Dụ Phàm đặt trước mặt mình một tập văn kiện. Cô dùng toàn bộ trình độ học sinh lớp ba tiểu học của mình ra để đọc chữ "Minh Nguyệt Ca".
Cổ Dụ Phàm vẻ mặt sung sướng, chỉ vào mấy chữ còn lại trên tiêu đề: "Đúng rồi, đọc mấy chữ này tiếp."
Cố Chi ngẩng đầu liếc ông một cái, sau đó lại nhẩm nhẩm: "Điện gì đó, thử vai gì gì đó, rồi mời."
Cổ Dụ Phàm: "Mời thử vai điện ảnh!"
Cố Chi: "Điện ảnh?"
Cổ Dụ Phàm: "Chúc mừng."
Công ty điện ảnh Hoa Anh lớn nhất cả nước gần đây muốn khai máy một bộ phim tên "Minh Nguyệt Ca", bộ phim này đang tuyển nữ chính, Cố Chi nhận được thư mời đi thử vai.
Chuyện đoàn làm phim gửi thư mời thử vai cho Cố Chi có một nguyên nhân quan trọng, đó là công ty điện ảnh Hoa Anh mới bỏ ra một số tiền lớn, nhập về máy móc quay phim kỹ thuật hiện đại nhất, mua hàng mới đàng hoàng, cả nước chỉ có một bộ, có thể quay phim có âm thanh, chính thức hoà nhập với phim điện ảnh có tiếng trên thế giới.
Mà hình tượng nữ chính Minh Nguyệt vốn dĩ là một thiếu nữ yêu ca hát.
Các bộ phim trước giờ được quay đều là phim vô thanh, diễn viên đứng trước máy quay phim chỉ cần biểu diễn chứ không cần lời thoại, cho nên đám minh tinh điện ảnh kia giọng vùng nào cũng có, Quảng Đông đến Mân Nam, cứ vào phim trường là nghe được hết. Bây giờ lại xuất hiện một chiếc máy quay phim thu tiếng, đương nhiên việc chọn diễn viên sẽ có thêm điều kiện về giọng nói trở thành một trong các điều kiện tiên quyết.
Khác với các vai chính khác, không chỉ phải có giọng nói hay, mà nữ chính Minh Nguyệt này còn cần phải có một giọng hát truyền cảm nữa.
Nghe nói bên phía đoàn làm phim đã đánh rớt mấy diễn viên chỉ có một trong hai, hoặc là giọng nói hay, hoặc là giọng hát hay. Sau khi thấy trong giới minh tinh điện ảnh không có ai phù hợp, bây giờ mới hướng đến nhóm ca sĩ để tìm kiếm diễn viên.
Mà ở Thượng Hải này, người vừa xinh đẹp để làm diễn viên vừa hát hay để làm ca sĩ lại không có mấy người, Cố Chi là một trong số đó, nên đương nhiên nhận được thư mời đến thử vai.
Mà toàn bộ công ty Thắng Lợi cũng chỉ có một mình Cố Chi được mời, đến cả Trần Mỹ Điệp hoạt động lâu năm cũng không bằng.
Cổ Dụ Phàm cảm thấy xác suất Cố Chi được chọn rất cao. Cả cái Thượng Hải này có mấy người vừa đủ xinh đẹp để làm diễn viên mà vừa đủ kiều diễm để làm ca sĩ như Cố Chi chứ. Mà nhan sắc thôi chưa đủ, hát hay được như cô lại càng ít người hơn nữa.
Cố Chi nghe Cổ Dụ Phàm giải thích một hồi.
Trước đây cô cũng đã xem phim điện ảnh rồi, phần lớn là cùng xem với Hoắc Đình Sâm, chẳng qua đột nhiên bây giờ kêu cô đi thử vai, cô bị bất ngờ thôi.
Cố Chi lắc đầu.
Cửa hàng trang phục Dệt Dương của cô còn chưa xác định mẫu mã cho đợt hàng tiếp theo, cừa hàng trang sức Vĩnh Mỹ còn đang chuẩn bị khai trương chi nhánh mới.
Khác với cửa hàng trang sức Vĩnh Mỹ, cô muốn khiến cho trang phục Dệt Dương trở thành một thương hiệu, không chỉ đơn thuần là một cửa hàng quần áo, mà là trở thành một nhãn hiệu chân chính.
Cổ Dụ Phàm biết Cố Chi sẽ do dự, nên mới phân tích với cô: "Phần lớn các ngôi sao ca nhạc đều muốn bước chân vào giới diễn viên, cô còn do dự cái gì nữa. Nhân cơ hội tốt lần này, đi thử vai coi sao, nếu không được thì cũng đâu có mất gì. Tôi biết cô không có thiếu chút tiền thù lao đóng phim này, nhưng chẳng phải cô cũng muốn lưu giữ hình ảnh của mình trên màn ảnh mãi về sau sao? Phim điện ảnh thì kiểu gì chẳng thu hút nhiều phóng viên đến chụp hình hơn nữa."
Nghe ông ta nói một hồi, Cố Chi cũng cảm thấy hơi xiêu lòng.
Ai bảo cô là người yêu cái hư vinh làm chi, về sau già rồi, có thể đem phim điện ảnh hồi xưa mở cho mấy đứa cháu coi xem bà chúng nó ngày xưa đẹp đến cỡ nào."
Nhưng mà Cố Chi lại nghĩ đến một chuyện. Cố Dương ở trường mỗi lần đóng kịch đều có kịch bản hết, đây là quay phim, chắc chắn cũng sẽ có kịch bản.
Cô ngồi phồng má: "Nhưng mà tôi đâu có đọc được kịch bản, sao mà diễn được."
Cổ Dụ Phàm: "Cái này dễ lắm, có ai biết cô không biết chữ đâu. Nếu như được chọn, cô chỉ cần thuê người về đọc kịch bản cho cô là được rồi, cô cũng đâu có thiếu chút tiền đó. Cái người gia sư gì mấy bữa trước cô nói đâu, sao gần đây không thấy cô đi học nữa, bị đuổi rồi hả?"
Cố Chi nghĩ nghĩ một hồi, gật đầu.
Cổ Dụ Phàm nói thế thôi nhưng chủ yếu là muốn nhắc nhở cô, bây giờ cô cũng phải nhanh chóng đi tìm gia sư khác để tiếp tục việc học thôi.
Dù sao Hoắc Đình Sâm cũng đi Nam Kinh rồi, đâu có ở đây nữa, đâu thể làm gì được cô.
Cố Chi nghĩ đến chuyện Hoắc Đình Sâm đi Nam Kinh, cả người đột nhiên phấn chấn, thậm chí còn vô cùng chờ mong.
Cô lại có thể tìm các em trai về bao nuôi rồi!
~ Hoàn chương 36 ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT