Tại văn phòng giám đốc công ty dệt, sau khi gọi điện xong, thư ký của ông chủ có dặn là ông chủ sẽ cân nhắc, có thể chiều nay sẽ đến gặp mặt nói chuyện.
Giám đốc Triệu xác nhận lại hai ba lần là mình không có gọi sai số, người nhận điện thoại là Trần Gia Minh, chuyển lời thay cho người thừa kế của Hoắc thị là Hoắc Đình Sâm, sau đó cúp điện thoại, cảm giác như mới rớt từ trên trời xuống.
Đến cả chưa gặp mà đã đồng ý thương lượng, Cố Chi cảm thấy ông chủ này rất dứt khoát, nhìn giám đốc Triệu mà hất cằm một cái.
Ông đó, chuẩn bị cạp đất mà ăn đi nha.
——
Địa điểm bàn chuyện làm ăn là nhà hàng Hoà Bình. Thời điểm Cố Chi đến nơi, cũng muốn xem thử rốt cuộc đây là loại ông chủ nào mà để cho nhân viên tuỳ tiện bắt nạt người khác như thế. Sau đó, cô lại nghĩ đến sản nghiệp Cố thị của mình đang ngày càng mở rộng, tiền đẻ ra tiền, nên bước đi vô cùng mạnh mẽ, đi theo nhân viên phục vụ đến phòng ăn đã đặt trước.
Lúc nhân viên mở cửa ra, điều đầu tiên Cố Chi nhìn thấy là phía sau đầu của hai người đàn ông.
Cô bỗng nhiên cảm thấy người ngồi ở vị trí chủ vị có một cái gáy khá xinh xắn, có hơi giống cái gáy của Hoắc Đình Sâm.
Sau đó, người đó quay đầu lại, Cố Chi liền nhận ra tên khốn kiếp nào đó.
Cố Chi nhìn thấy khuôn mặt không thể quen thuộc hơn của Trần Gia Minh đang tươi cười, cảm thấy khó hiểu.
Ủa tình huống gì đây?
Thế này là thế nào?
Cố Chi ngỡ ngàng mà nhìn hết một vòng xung quanh, xác định mình không có đi lộn chỗ.
Đừng nói là, cái chữ mà tên giám đốc Triệu kia viết cho cô trên giấy.... là chữ Hoắc ư?!
Là Hoắc trong Hoắc Đình Sâm á?
Cố Chi muốn đập đầu.
Chó má thật đó, lại vì không biết chữ mà chơi ngu nữa rồi!
Hèn chi bảo sao cái tên giám đốc kia ngay từ đầu đã kiêu ngạo như thế, hoá ra là sản nghiệp nhà họ Hoắc.
Có Hoắc Đình Sâm làm ông chủ, hèn chi đức hạnh của nhân viên cũng chả tốt đẹp gì.
Cố Chi không ngờ được một ngày nào đó bản thân có thể mua lại thứ gì từ trong tay Hoắc Đình Sâm, liền nhịn hết bao nhiêu cảm xúc dâng trào trong lòng. Hồi xưa thì mỗi khi nghĩ như thế, cô sẽ bỏ cuộc liền, nhưng bây giờ cô là ai chứ. Cố Chi bây giờ cũng đã thuộc loại có tiền giàu có rồi, còn là Phú bà thần bí nổi danh khắp Thượng Hải cơ mà. Hôm nay nói là đi bàn chuyện làm ăn, đối phương như thế nào lại thành bạn giường cũ Hoắc Đình Sâm vậy nè?
Thôi người ta cũng là kẻ có tiền, tới bàn chuyện làm ăn thôi mà.
Cố Chi ngồi vào chỗ đối diện Hoắc Đình Sâm, Trần Gia Minh thấy cô đi tới thì liền kéo ghế ra giúp cô. Cố Chi hít một hơi sâu, sau đó nhìn Hoắc Đình Sâm đang ngồi đợi sẵn.
Hoắc Đình Sâm từ lúc Cố Chi tiến vào đến giờ đều chưa hé nửa lời.
Cố Chi muốn vào thẳng vấn đề, bắt chước tướng ngồi của Hoắc Đình Sâm mà chào một tiếng: "Hoắc tổng."
Hoắc Đình Sâm nghe được hai chữ "Hoắc tổng" này thì liền hơi nhăn mày lại.
Cố Chi quyết định đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý định của mình, gật đầu một cái với Trần Gia Minh trước: "Là tôi muốn mua công ty của các người." sau đó lại nhìn Hoắc Đình Sâm, "Vậy chắc Hoắc tổng cũng biết rồi, tôi muốn mua lại một xí nghiệp của Hoắc thị, mua lại cả công nhân, nên ngài ra giá đi."
Cố Chi nói là nói thì nghe chắc nịch nhưng trong lòng cũng hơi mông lung. Vì ban đầu cô tưởng đây chỉ là một ông chủ bình thường thôi, muốn mua muốn bán gì cũng nhanh gọn. Ai mà ngờ đâu lại đụng trúng Hoắc Đình Sâm, là kẻ nắm giữ doanh nghiệp Hoắc thị hàng đầu Thượng Hải, thậm chí là cả nước cơ chứ. Cô cũng không chắc mình có đủ tiền để mua không nữa. Thôi đủ thì mua không thì thôi, tính toán dùng dằng chi cho mệt.
Hoắc Đình Sâm trên mặt không chút biểu cảm, Trần Gia Minh ở bên cạnh nghe xong cảm thấy muốn nổ não.
Mua cửa hàng trang sức xong rồi mua biệt thự xa hoa thì thôi đi, còn muốn mua cả Hoắc thị á? Rốt cuộc thì Cố Chi đấy lấy tự tin ở đâu ra chứ? Chẳng phải đây chỉ là một cô gái bình thường thôi sao?
Quả thật Hoắc thị có rất nhiều sản nghiệp lớn nhỏ, sợ là cô dùng cả hai bàn tay bàn chân đếm cũng không hết. Chuyện khác không nói, chỉ đơn giảm mấy cái quan trọng như đường xá giao thông cùng với vài tuyến đường sắt then chốt thôi, cả nước trên dưới, từ bắc vào nam cũng chưa có ai dám tuỳ tiện đòi mua lại Hoắc thị cả.
Quả nhiên không thể xem thường những người có vẻ ngu ngơ được.
Trần Gia Minh trong đầu chợt nhớ ra những gì mà Hoắc Đình Sâm nói ở văn phòng, đột nhiên có suy nghĩ khác.
Nhìn xem, thái độ của Hoắc Đình Sâm đã rất rõ ràng rồi, cũng không có ý gì muốn nối lại tình xưa với người cũ hết. Vậy mà giờ người ta cũng không hề nhắc đến chuyện quay lại, chỉ đơn giản nói là muốn mua lại công ty, nghe có vẻ hoang đường nhưng lại vô cùng hiệu quả, trực tiếp lừa được Hoắc Đình Sâm ra gặp trực tiếp.
Hiện tại, mặt đối mặt rồi thì cái gì cũng dễ dàng, chỉ cần ngồi thỏ thẻ vài câu xong làm rơi vài giọt nước mắt, Hoắc Đình Sâm kiểu gì cũng sẽ mềm lòng, xong lại tha thứ cho người phụ nữ này, ngoan ngoãn đem cô ta về làm vợ hai, lại tiếp tục cung phụng đủ kiểu. Nhiều khi sợ là kết hôn được 10 ngày thì hết 9 ngày là ngủ ở chỗ cô ta, bỏ lơ Triệu tiểu thư qua một bên.
Trần Gia Minh sau khi cảm thấy đã nghĩ thông suốt rồi thì liền tức giận. Bản thân anh ta đã lăn lộn thương trường nhiều năm, là cáo già thành tinh rồi mà cũng phải bội phục nước đi này của Cố Chi.
Người phụ nữ này liệu có phải là hồ ly tinh chuyển thế không chứ?
Hoắc Đình Sâm vẫn giữ một mặt không biểu cảm, còn Trần Gia Minh thì không biết đang nghĩ cái gì mà mặt mày vô cùng biến hoá. Cố Chi nhìn hai người như thế cảm thấy không biết nói sao, đành phải nói lại những gì vừa nói lần nữa: "Hoắc tổng, tôi thật sự nghiêm túc muốn mua lại xưởng dệt của ngài, ngài ra giá đi."
Đến cả tên cô cũng nghĩ rồi, về sau sẽ đổi tên từ Hoắc thị thành Cố thị, sau đó sẽ cho công nhân trong xưởng đổi theo họ Cố luôn.
Hoắc Đình Sâm lúc này mới có phản ứng, cười một tiếng, nhìn người trước mặt: "Mua lại xưởng dệt của tôi? Lại còn muốn giữ luôn cả nhân viên của Hoắc thị ư?"
Cố Chi biểu cảm vô cùng nghiêm túc mà gật đầu.
Hoắc Đình Sâm: "Có phải em đang muốn đem Hoắc thị sửa thành Cố thị? Sau đó là cho tôi, cùng toàn bộ nhân viên, đổi sang họ Cố?"
Cố Chi: ".................."
Tên chó Hoắc Đình Sâm sao đọc được suy nghĩ của cô thế nhỉ?
Cô nhìn thoáng qua Hoắc Đình Sâm, vẫn là một bộ dạng cao cao tại thượng không ai sánh nổi. Cố Chi nhìn một hồi cũng chỉ chép miệng.
Cứ bày ra dáng vẻ đó đi, chị đây cũng chả thèm mua.
Cố Chi: "Nếu Hoắc tổng không muốn, tôi cũng không níu kéo ngài, chỉ giữ những người còn lại thôi, được chưa?"
Hoắc Đình Sâm: ".................."
Anh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nghiến răng mà gằn từng chữ một: "Cố. Chi."
Cố Chi cứ ngồi yên đó không phản ứng gì.
Hoắc Đình Sâm: "Em ỷ mình có nhiều tiền đúng không? Hết mua cửa hàng trang sức rồi còn mua cả biệt thự nữa đúng không?"
Cố Chi vừa vặn bổ sung thêm: "Tôi còn mua cổ phần của một công ty đĩa nhạc nữa. Tôi còn đang chuẩn bị mua lại một tiệm may, vậy mà nhân viên của anh không biết lý lẽ đi nẫng tay trên của tôi."
Hoắc Đình Sâm nghe xong, cảm thấy hai bên trán hơi nhói: "Em lấy đâu ra chừng đó tiền? Là đem trang sức tiền bạc mà tôi cho em ra để mua hả? Hay là dùng tiền bán đồ trong căn hộ kia? Có chút tiền đó thôi mà cũng mua lại Hoắc thị ư?"
Cố Chi biểu cảm dần không còn vui vẻ nữa: "Ý của anh là gì?"
Hoắc Đình Sâm cũng không giả bộ kiên nhẫn nữa: "Quậy đủ rồi đó."
Cố Chi mặt mày nghiêm trọng: "Tôi cũng không có quậy phá gì anh."
Hoắc Đình Sâm thở dài một hơi: "Vậy bây giờ em đang dùng tiền của tôi để mua công ty của tôi ư?"
Cố Chi: "Tôi không có dùng tiền của anh."
Cố Chi lại nhớ đến mấy món đồ bị cô đem đi cầm: "Đồ vật đều bán rồi, không chuộc lại được. Anh cứ tính tiền rồi ra cái gì đi, tôi trả lại cho anh là được."
Hoắc Đình Sâm nhíu mày. Anh cảm thấy bản thân hôm nay cũng không muốn phải ép cô đến đường cùng: "Tôi không thiếu chút tiền đó, em đừng có bày trò nữa."
Anh cũng cảm thấy bản thân không cần phải dây dưa với người suýt-thì-trở-thành-vợ-lẽ-của-mình nữa. Bây giờ đường ai nấy đi, anh đi về nhà đính hôn, kết hôn, cuộc sống của cả hai mỗi người một hướng vậy: "Về sau không cần đến tìm tôi nữa."
Anh nói xong, đứng dậy toan rời đi.
Cố Chi bất ngờ một lúc thật lâu, thấy Hoắc Đình Sâm đang chuẩn bị đi khỏi rồi, liền lấy lại tinh thần, lập tức đứng lên.
"Anh từ từ đã!" Cố Chi xông ra trước mặt Hoắc Đình Sâm, giang hai tay ra ngăn anh lại.
Trần Gia Minh còn tưởng là Cố Chi muốn níu kéo, muốn đi lên kéo Cố Chi qua một bên: "Cố tiểu thư."
Cố Chi dùng sức đẩy Trần Gia Minh ra, ngẩng đầu hung hăng mà trừng mắt với Hoắc Đình Sâm: "Hoắc Đình Sâm, ý của anh là gì?"
Cô biết Hoắc Đình Sâm trước giờ vẫn xem thường cô, mãi mãi xem cô là một tinh nhân nhỏ bé nông cạn, suốt ngày chỉ chăm chăm lấy lòng anh để vào nhà họ Hoắc làm bà hai. Mà có khi, từ trước đến nay, Hoắc Đình Sâm còn chả buồn để ý đến cô nữa là.
Coi như bây giờ cô đã biết rõ trong mắt Hoắc Đình Sâm cô là người như thế nào. Anh cho rằng cô cả ngày chỉ biết "bày trò" với anh thôi, vì anh luôn nghĩ cô là người như vậy, là một người cứ dùng dằng mãi không dứt, là cô có lòng tham không đáy, không biết lý lẽ.
Hốc mắt của Cố Chi nóng lên. Cô hung hăng nghiến răng, dặn lòng nhất định không được khóc. Bị người khác xem thường thì có là gì chứ. Trên đời này, chỉ cần không tự xem thường bản thân, phải luôn đề bản thân lên đầu là đủ rồi.
Từ trước đến giờ, cô vẫn luôn cố gắng thật nhiều, chưa bao giờ khinh thường chính bản thân mình.
Cố Chi hắng giọng, dứt khoát nói: "Tôi đem hết những trang sức châu báu gì đó trả lại hết cho anh. Cả những món đồ trong nhà tôi đã bán đi, tôi cũng sẽ trả lại. Tất cả những gì anh cho tôi trong ba năm qua, tôi sẽ trả lại hết."
"Trước đây, đúng là tôi một lòng muốn làm vợ lẽ của anh, là vì tham tiền của anh, tôi cũng ý thức được bản thân chưa bao giờ nói một lời xin lỗi, là lỗi của tôi, nhưng không ngờ trong mắt anh tôi lại là một kẻ hèn hạ như vậy! Tôi chưa bao giờ tự mình đa tình mà mơ tưởng vị trí Hoắc phu nhân, tôi biết thân phận mình thế nào, cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến việc không hài lòng với Triệu tiểu thư kia. Cho nên, anh đối với tôi mà nói cũng không có quan trọng như anh nghĩ đâu."
"Không phải anh vẫn luôn tò mò tiền của tôi ở đâu ra đúng không?" Cố Chi siết chặt nắm tay, ngẩng đầu lên nhìn anh, "Để tôi nói cho anh hay, anh nghe cho kỹ đây. Tất cả mọi thứ đều là anh tự mình đa tình, anh cho rằng tôi mà thèm bày trò ra với anh á? Anh cho rằng tôi ti tiện vậy ư? Anh có nhớ lần trước báo chí đưa tin có người trúng một lúc một ngàn vạn vé số không?"
"Là tôi đã trúng một ngàn vạn đại dương đó, anh có nghe thấy chưa? Trong công ty băng đĩa tôi có cổ phần, cửa hàng trang sức của tôi bây giờ làm ăn rất phát đạt. Anh nghe rõ chưa? Tôi của ngày hôm nay đến đây là để bàn chuyện làm ăn với anh. Bây giờ, dù có là tiền của anh hay bản thân anh đi chăng nữa, tôi đây cũng không cần!"
Cố Chi rốt cuộc cũng đem hết chuyện mình trúng vé số nói ra, cả người cảm thấy quá đỗi nhẹ nhàng.
Cô nhìn Hoắc Đình Sâm cười một cái, sau đó xoay người lại, rời đi một mạch, chẳng thèm ngoái lại.
Hoắc Đình Sâm vẫn còn sững sờ đứng im một chỗ.
~ Hoàn chương 24 ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT