Thanh đao này đúng là Cố Thanh Trúc chuẩn bị vì Kỳ Huyên. Sau khi nàng thấy Kỳ Huyên xông vào phòng mình, tuy rằng đã lắp thêm khóa cửa sổ nhưng vẫn không thể an tâm rằng Kỳ Huyên sẽ vì thế mà bỏ cuộc, vì vậy mà nàng đã chuẩn bị một thanh đao ngắn để trong tủ đầu giường.

Kỳ Huyên đảo mắt nhìn Cố Thanh Trúc và thanh đao hai lần, dường như bị tổn thương:

“Thanh Trúc, đây là lần đầu tiên nàng chĩa đao vào ta.”

Kỳ Huyên chậm rãi lại gần, không chút sợ hãi thanh đao trước mặt. Cố Thanh Trúc theo phản xạ cầm thanh đao bước lùi về phía sau: “Ngươi đừng lại gần đây, nếu còn tiến tới ta sẽ ra tay thật đó.”

Sự đe dọa của Cố Thanh Trúc cũng không thể khiến Kỳ Huyên dừng bước. Cố Thanh Trúc đã không còn đường lui, buộc phải ngã ngồi lên tủ đầu giường. Cảm thấy tình hình không ổn, nàng dứt khoát đứng dậy, quyết đoán đâm đao về phía trước nhưng lại bị Kỳ Huyên dùng tay tóm lấy lưỡi đao, sau đó thanh đao cũng bị chàng dùng tay không cướp lấy. Kỳ Huyên cúi đầu nhìn bàn tay mình đang chảy máu, giơ thanh đao lên, nói:

“Thứ này nếu lôi ra trước mặt kẻ lợi hại hơn nàng thì người thiệt chính là nàng đó.”

Nói xong, chàng hướng chuôi đao về phía Cố Thanh Trúc, trả lại cho nàng thanh đao vừa cướp được. Cố Thanh Trúc không đưa tay ra, Kỳ Huyên liền áp sát tới, khiến Cố Thanh Trúc một lần nữa bị ép ngã ngồi xuống chiếc tủ thấp. Dáng người cao lớn của chàng hơi khom xuống, hai mắt Cố Thanh Trúc mở to trừng trừng. Kỳ Huyên đặt thanh đao lên tủ bên cạnh nàng, sau đó đứng thẳng dậy, tiện tay cầm lấy một chiếc khăn tay ở đầu giường Cố Thanh Trúc, ngồi xuống bên mép giường, dùng chiếc khăn kia băng bó bàn tay bị thương của mình.

Sau khi băng xong, thấy Cố Thanh Trúc đang nhíu mày nhìn mình, chàng liền cười, an ủi nàng:

“Đừng nhìn ta như vậy. Chỉ là một vết thương nhỏ, không sao đâu.”

Ánh mắt Cố Thanh Trúc lập tức thay đổi. Nàng nhớ tới những vết thương mà Kỳ Huyên phải chịu trên chiến trường trong những năm đó, đương nhiên nghiêm trọng hơn so với lần này nhiều. Sở dĩ chàng có thể kiến công lập nghiệp trong vòng năm năm, đem Võ An Hầu phủ đã suy tàn vực dậy một lần nữa đồng thời leo đến đỉnh cao vinh quang hoàn toàn là do dùng tính mạng của mình từng bước từng bước một đổi lấy. Một lần khi chàng bị thương rất nặng từng mỉm cười nói với nàng rằng vết thương càng nghiêm trọng thì công trạng càng lớn.

Nhưng những thương tích đó đều do kẻ thù trên chiến trường gây nên, còn ngày hôm nay lại do nàng.

“Kỳ Huyên, thật xin lỗi. Ta không nên chĩa đao kiếm về phía chàng.”

Thấy Cố Thanh Trúc hối hận về việc làm của mình, Kỳ Huyên sửng sốt, sắc mặt lập tức thoải mái hơn: “Không sao đâu mà! Thực sự nàng không cần để trong lòng đâu. Đây là do ta đáng phải chịu, so với những gì nàng trải qua, những thứ này không đáng gì cả.”

“Chàng đáng lẽ nên đi làm những chuyện có ý nghĩa, cần gì phải hao phí thời gian với ta. Hai chúng ta đã dùng cả một đời để thử nghiệm, chịu cả một kiếp đau thương. Thực tế đã chứng minh chúng ta căn bản không thích hợp ở bên nhau. Trong lòng chàng có gia tộc, có quốc gia, có thiên hạ mà ta chỉ muốn trải qua cuộc sống bình thường. Sở dĩ ta lựa chọn theo nghề y cũng không phải vì ta không thể quên những tháng ngày cùng chàng ở Mạc Bắc mà là bởi trừ việc này ra ta không còn có thể làm gì đúng đắn nữa. Ta vẫn muốn tìm một việc có chút ý nghĩa để thực hiện, thế nên chàng đừng tiếp tục dây dưa cùng ta nữa, hãy dùng thời gian của chàng cho Hoàng thượng, còn có tỷ tỷ của chàng, phụ thân của chàng, mẫu thân của chàng, bọn họ đều cần chàng nhiều hơn ta. Ta với chàng đã là bát nước hất đi không thể đầy lại, là miếng gương vỡ không thể hàn gắn. Chàng hãy cứ như vậy đi, mang theo nỗi tiếc nuối mà sống tiếp, cái gì nên buông tay thì hãy buông tay đi.”

Kỳ Huyên vẫn còn cúi đầu thắt lại chiếc khăn trên tay, đối với những lời Cố Thanh Trúc vừa nói dường như không có cảm xúc gì. Ngay khi Cố Thanh Trúc cho rằng chàng sẽ không đáp lời, chàng mới nhẹ nhàng lên tiếng:

“Con người ta chậm hiểu đến mức nào, nàng cùng đã biết rõ. Ta bám dính lấy nàng không phải vì ta cảm thấy nàng cần ta mà là bởi ta cần nàng. Tỷ tỷ, phụ thân, mẫu thân đều là người thân của ta, Hoàng thương có ơn vua đối với ta, còn nàng lại là sinh mạng của ta. Trong kinh thành này, ta là kẻ khốn nạn. Ban đầu đúng là ta chỉ muốn bù đắp cho nàng, nhưng sau đó ta nhận ra tình cảm của ta đối với nàng không chỉ đơn thuần là muốn bù đắp. Ta muốn ở bên nàng thật lâu thật lâu, trong lòng ta không để chứa đựng thêm ai khác.”

Cố Thanh Trúc nhìn hình ảnh chàng suy sụp lúc này, dường như dòng thời gian chảy ngược về thời điểm họ ở Mạc Bắc. Khi đó hai người thường ngồi trên đồng cỏ bên đống lửa, nhìn nhau không nói một lời. Ở Mạc Bắc ngắm sao trời là một chuyện rất dễ dàng, thi thoảng chàng cũng nói những điều tương tự với nàng nhưng khi đó trái tim Cố Thanh Trúc đã chết từ lâu, dù có nghe thấy gì cũng không lọt vào tai.

“Nhưng ta không muốn ở bên chàng, chàng chỉ luôn mang đến cho ta sự tuyệt vọng.” Cố Thanh Trúc ngồi trên chiếc tủ thấp, tựa mình vào khung giường, chìm đắm trong nỗi đau thương.

Kỳ Huyên ngồi dịch lại gần, nắm lấy tay Cố Thanh Trúc: “Ta bảo đảm sau này sẽ không có tuyệt vọng.”

Cố Thanh Trúc cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, từ từ nói: “Chàng có thể nói nhẹ nhàng như vậy là bởi chàng chưa từng trải qua cảm giác thực sự tuyệt vọng.”

Giọng nói Cố Thanh Trúc như vỡ vụn, có phần mê ảo khiến Kỳ Huyên sợ hãi. Bàn tay nàng đặt lên bụng mình, không nói một lời, nước mắt cứ thể tuôn rơi, đọng lại trên mu bàn tay của hai người. Nàng thốt ra một câu làm Kỳ Huyên tan nát cõi lòng:

“Đứa trẻ trong bụng ta, ngay cả đôi mắt cũng chưa từng mở mà đã ra đi rồi. Chàng có biết ta đã chờ mong bé đến với chúng ta như thế nào không? Ta đã từng ảo tưởng rằng nếu chúng ta có một đứa con thì liệu mối quan hệ giữa chúng ta có thể tốt hơn chút nào không. Thế nhưng chính chàng đã chặt đứt cơ hội này. Cảm giác đau đến chết lặng đó không thể chỉ dùng một câu nói của chàng mà bù đắp được, không thể chỉ dùng một lời xin lỗi mà xóa sạch. Chàng chưa từng trải qua cảm giác tuyệt vọng thì dựa vào đâu mà bảo đảm chứ?”

Kỳ Huyên nhìn giọt nước mắt trên mu bàn tay, không dám ngẩng đầu nhìn nét mặt của Cố Thanh Trúc lúc này, chỉ thấy bàn tay đang bị chàng nắm lấy từng chút từng chút một rời khỏi lòng bàn tay chàng, cho đến khi bàn tay chàng trống không. Cố Thanh Trúc đứng lên khỏi chiếc tủ đầu giường, đi đến trước tấm bình phong, lạnh lùng quyết tuyệt nói:

“Ngươi đi đi. Sau này đứng tới đây nữa. Ta và ngươi đời này kiếp này, tuyệt đối không thể.”

Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ. Cố Thanh Trúc lặng lẽ rơi lệ.

Kỳ Huyên đứng lên khỏi mép giường, cúi đầu, dáng vẻ lạc lõng cô độc. Chàng đi tới sau lưng Cố Thanh Trúc, đứng yên một hồi lâu nhưng lại không có dũng khí ôm lấy nàng. Kể từ khoảnh khắc nàng nhắc tới đứa bé kia, Kỳ Huyên đã hoàn toàn mất đi tư cách ôm lấy Thanh Trúc.

Cánh tay vươn ra do dự sau lưng nàng một hồi lâu cuối cùng cũng buông xuống.

Cửa sổ phía Tây mở ra đón cơn gió mạnh ùa vào, làm ánh nến trong phòng không ngừng lay động. Kỳ Huyên cúi đầu, thất hồn lạc phách đi về phía cửa sổ phía Tây, quay đầu nhìn bóng lưng đang cúi đầu khóc thầm sau tấm bình phong, trái tim như bị thứ gì đó siết mạnh, đầu óc quay cuồng.

Sau khi Kỳ Huyên rời đi, Cố Thanh Trúc đi ra khỏi tấm bình phong, đứng một hồi lâu trước cửa sổ phía Tây, để gió lau khô nước mắt vương trên mặt, cho đến khi đôi mắt cạn khô, nàng mới đưa tay đóng cửa sổ lại.

Từ nay về sau, nàng sẽ không bao giờ cần khóa cửa sổ nữa. Vì nàng biết, Kỳ Huyên sẽ không tới nữa.

Chuyện về đứa trẻ là nỗi tiếc nuối mà cả hai người bọn họ đều không thể đối mặt. Đã từng có một sinh mệnh bé nhỏ thuộc về họ, lớn lên trong bụng Cố Thanh Trúc nhưng chỉ vì sự tùy hứng cùng ngu dại của hai người mà mất đi cơ hội được sinh ra. Khi Cố Thanh Trúc nằm trong vũng máu, đầu óc trống rỗng, nàng thậm chí còn có suy nghĩ muốn đi cùng đứa trẻ.

Nàng nằm trên giường chịu đau đớn suốt một ngày một đêm, đau như bị xẻo từng miếng thịt nhưng vẫn không bằng phân nửa nỗi đau trong lòng. Ký ức có thể dần phai nhạt nhưng cảm giác đau khổ khi ấy lại vĩnh viễn khó quên.

Là tại nàng tự mình chuốc lấy những đòn roi từ tay Kỳ Huyên đưa đứa bé vào chỗ chết. Là tại nàng tùy hứng muốn mang đứa bé tới để hàn gắn mối quan hệ đang rạn nứt của hai người họ. Thế nhưng đứa con không phải một thứ công cụ, nó không thể bù đắp nổi sự thiếu hụt tình cảm giữa hai người. Thế nên đứa bé đi rồi, họ còn chưa kịp gặp mặt một lần nhưng nó đã đi rồi.

Là lỗi của nàng, là nàng đã không bảo vệ được con của mình.

Đây cũng là lý do vì sao nàng không thể ở bên Kỳ Huyên một lần nữa. Nàng không thể tái phạm sai lầm, không thể một lần nữa chịu nỗi thống khổ kia.

Bên ngoài cuồng phong gào thét, giữa tháng nhiên đột nhiên nổi cơn mưa rền gió dữ. Từng giọt mưa táp lên cửa sổ rào rào. Cố Thanh Trúc ngồi lại bên mép giường, ánh mắt nhìn vào thanh đao nhiễm máu trên tủ đầu giường, đem nó lau sạch sẽ rồi đặt lại vào trong hộc tủ. Trong lòng nàng hiểu rõ tử nay về sau, nàng sẽ không bao giờ cần dùng đến thanh đao này nữa.

Nàng không thể đối mặt với đứa nhỏ đã ra đi, Kỳ Huyên cũng khó có thể tha thứ cho sai lầm của mình.

Hai người bọn họ, kiếp trước đã hết duyên, kiếp này lại vô duyên.

Mưa to như trút nước từ trên trời xuống.

Sau khi rời khỏi Cố gia, Kỳ Huyên liền đi lang thang trên phố. Cuồng phong gào thét, mưa to tầm tã, chàng vẫn thất hồn lạc phách không nhận thấy. Những người xung quanh đều vì muốn tránh mưa mà dùng đồ vật che trên đầu chạy thật nhanh. Một số cửa tiệm chậm rãi thu dọn đè lồng, ngọn nến trong đè lồng đã bị nước mưa dụi tắt. Chỉ trong chốc lát trên đường phố đã không còn bóng người.

Chỉ còn lại Kỳ Huyên bước chân nặng hơn chì, gian nan tiến về phía trước.

Chuyện đứa bé chính là lằn ranh ngăn cách khó vượt qua giữa chàng cùng Thanh Trúc, sâu đậm tới mức hoàn toàn có khả năng chặt đứt mối quan hệ giữa hai người.

Khi chàng ở trong nhà lao, nghe quản gia thuật lại sau khi chàng rời khỏi, Thanh Trúc đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, chàng chỉ hận không thể đâm đầu vào tường chết ngay trong phòng giam. Chàng biết Thanh Trúc vẫn luôn hy vọng bọn họ có thể có một đứa con nhưng chàng chưa từng muốn cho nàng, bởi chàng khinh thường Thanh Trúc, cảm thấy nàng là một người phụ nữ hư hỏng.

Chính chàng đã xuống với nàng, diệt sạch những hy vọng còn sót lại của nàng, khiến nàng phải trải qua cuộc sống trong địa ngục thật lâu thật lâu. Chàng ở trong phòng giam, rất muốn tới bên giường nàng chờ đợi, muốn đến trước mặt nàng sám hối, muốn an ủi trái tim lạnh băng của nàng. Thế nhưng ngay cả những chuyện đơn giản nhất như vậy chàng cũng không làm được, chàng là loại đàn ông gì chứ.

Kể từ khoảnh khắc đó, Kỳ Huyên mới nhận ra mình ti tiện tới mức nào. Chàng vẫn luôn cho rằng Thanh Trúc là đứa con gái tồi tệ, không ngờ rằng chàng mới chính là kẻ tồi tệ nhất trên đời, là người đàn ông tệ bạc nhất. Chàng lợi dùng tình yêu Thanh Trúc dành cho chàng, coi đây là lưỡi dao sắc bén, hết lần này đến lần khác tổn thương nàng, thế nhưng khi đó chàng căn bản không hề biết, nếu Thanh Trúc không có tình cảm với chàng, nếu nàng thực sự là một người con gái tệ bạc như chàng nghĩ, nàng chắc chắn sẽ chẳng vì chàng mà chịu tổn thương.

Người có thể làm mình tổn thương chỉ có thể là người mà mình để tâm, là chuyện mà mình để ý.

Thanh Trúc để tâm tới chàng bao nhiêu thì phải chịu tổn thương vì chàng bấy nhiêu.

Nàng không muốn quay về với chàng, cũng phải thôi, làm gì có ai nguyện lòng muốn trở về bên người đàn ông từng làm mình chịu thương tích đầy mình đâu. Nếu đã biết rõ phía trước là vực thẳm, biết rõ phía trước là hố lửa thì làm gì có ai nguyện lòng đi tiếp chứ.

Chàng đã tự cho mình là đúng, cảm thấy chỉ cần dùng chân tình nhiệt thành của kiếp này là có thể đủ để đưa Thanh Trúc quay về bên mình, cảm thấy chỉ cần mình mở miệng, Thanh Trúc sẽ lại như trước đây, cam tâm tình nguyện ở bên chàng.

Chàng thật là khốn nạn, khốn nạn đến vô cùng. Từ đầu tới cuối chàng chưa từng suy nghĩ cho cảm nhận của Thanh Trúc mà chỉ nghĩ cho bản thân mình, thực sự quá ích kỷ.

Cửa lớn Võ An Hầu phủ mở ra, người gác cổng chạy ra ngoài xem. Khi nãy qua ổ cửa nhỏ hắn nhìn thấy một người đang đứng trong cơn mưa như trút, hình như đó là thế tử nhà mình. Hắn không dám chắc, nhưng giờ cửa đã mở, sao còn có thể không chắc chắn.

Lý Mậu Trinh nghe tin liền chạy ra, bung dù đi đến bên cạnh Kỳ Huyên, che mưa cho chàng, kéo chàng đi vào trong phủ:

“Thế tử, người làm gì vậy? Mưa lớn thế này, trời lại lạnh, người không thể cứ thế đứng trong mưa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play