Tần thị nghe Cố Tri Viễn trấn an thì yên tâm hơn, tóm lại mặc kệ Thẩm gia thế nào, nếu bọn họ muốn tới đây khinh khi nàng thì cũng phải xem mặt mũi của Bá gia chứ.
Ban đêm Trần thị đang đứng ở hành lang thì Ngô ma ma cầm áo choàng tới khoác thêm vào người bà, Trầ n thị thở dài, Ngô ma ma hỏi: "Lão phu nhân đang nghĩ gì vậy?"
Trần thị trầm ngâm: "Ta đang nghĩ, trong phủ chắc sắp xảy ra chuyện rồi."
Ngô ma ma kinh ngạc: "Chuyện lão phu nhân nói là chuyện gì? Nô tì vẫn luôn để ý công việc trong phủ, không dám giao cả cho tân phu nhân, không đến mức.."
"Không phải công việc trong phủ mà là, việc tiền bạc." Ngô ma ma là thị tì của Trần thị, đã hầu hạ bên cạnh mấy chục năm, Trần thị có chuyện gì cũng sẽ không nói dối bà.
"Tiền bạc.." Ngô ma ma suy nghĩ một hồi rồi hình như đoán được việc gì: "Lão phu nhân muốn nói chuyện Thẩm gia sao?"
Hôm nay quản gia nhà họ Thẩm đưa thực phẩm tươi sống vào phủ là Ngô ma ma đã thấy nghi rồi, nay nghe lão phu nhân nói xong thì lập tức hiểu ra.
Trần thị gật đầu, Ngô ma ma thở dài thật dài: "Lão phu nhân, nô tì vốn không nên nói điều này nhưng không thể không nói được. Tân phu nhân diễn cũng thật là giả quá, không có tiền cũng nói với lão phu nhân hay bá gia, bá gia thương nàng ta như vậy, nếu nàng mở miệng chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nhưng nhìn xem việc làm của nàng ta, tổ chức mừng thọ quá phô trương, ăn xài phung phí, thật ra không ít khách khứa đều có ý kiến chẳng qua họ không nói ra thôi, nếu tân phu nhân chỉ chi dùng vì tiệc mừng thọ thì cũng thôi đi, có thể xem như nàng ta có hiếu, ấy thế mà nàng ta còn dùng cho bản thân rồi con cái mình, nào là châu báu trang sức rồi lăng la tơ lụa chồng chất đưa vào vương phủ, có cái trả tiền rồi, có cái còn chưa trả, nô tỳ từng nói chuyện với Vương tẩu trong viện của tân phu nhân về chuyện này, bà ta nói không cần báo với phòng thu chi, tân phu nhân sẽ tự trả."
Ngô ma ma đã mở lời thì càng không dừng được.
"Người cũng hiểu mà, tân phu nhân lấy cái gì mà trả? Còn không phải dùng của hồi môn của Thẩm phu nhân sao. Học ca nhi đúng thật là hồ đồ lại đưa chìa khóa cho người ngoài, nói khó nghe, chính là đưa chuột vào hũ nếp, cõng rắn cắn gà nhà." Ngô ma ma không nể nang gì nói thẳng hết suy nghĩ của mình bấy lâu nay: "Quan trọng là, tân phu nhân không nên làm như vậy! Nô tì chưa từng đọc sách còn biết lễ nghĩa liêm sỉ, tân phu nhân được xưng là nữ trạng nguyên của bá phủ, không sách nào không biết ấy thế mà đạo lí làm người cơ bản cũng không hiểu. Người và bá gia cũng bị nàng ta che mắt nhiều năm, không biết nàng là người không biết xấu hổ như vậy."
Ngô ma ma càng nói càng hăng, nói cho tới khi bị Trần thị trừng mới nhận ra mình nói quá lời.
"Có một số việc ta ra mặt cũng không giải quyết được tận gốc, cũng không danh chính ngôn thuận. Vốn ta đang tính chờ trúc nhi và học ca nhi lớn hơn một chút thì mới để bọn nó giải quyết, nhưng bây giờ trúc nhi còn thông minh hơn so với ta tưởng tượng, ở thôn trang một năm những chuyện cần hiểu nó đã hiểu hết rồi."
"Ý của lão phu nhân là, lần này Thẩm gia đến đây là có bàn tay của trúc nhi?" Ngô ma ma hơi ngạc nhiên.
Trần thị không nói chỉ gật đầu.
Ngô ma ma cuối cùng cũng hiểu việc lão phu nhân nói trong phủ "sắp xảy ra chuyện". Nếu là ý của trúc nhi thì Thẩm gia tới đây cũng không phải thiện ý gì.
"Kia.." Ngô ma ma hơi do dự: "Chúng ta làm sao bây giờ? Phải giúp đỡ trúc nhi và Thẩm gia hay giúp đỡ tân phu nhân ddayaa?"
Trần thị trầm ngâm: "Tất nhiên là phe kia rồi."
Ngô ma ma hiểu rõ.
Phe kia tất nhiên là trúc nhi và Thẩm gia rồi, việc tân phu nhân làm thật sự không tạo thành một phe được.
"Chỉ sợ chuyện này truyền ra ngoài sẽ làm danh tiếng phủ ta xấu đi."
Phu nhân mới chiếm đoạt của hồi môn của phu nhân cũ, tuy rằng tiếng xấu thuộc về tân phu nhân, nhưng nàng ta cũng là phu nhân của phủ Trung Bình Bá, việc này liên quan đến danh tiếng bá phủ.
"Hừ. Danh tiếng.. là do mình tạo ra, chứ không phải nhờ vào che đậy. Trước đây ta khuyên bá gia không nghe, kiên quyết phải phù chính người thiếp kia, nói nàng tri thư đạt lý, học rộng tài cao, có thể dạy nam nhân trong phủ thành những người uyên bác, ta cũng không hiểu, một người phụ nữ có đức hạnh như vậy thì làm sao dạy ra người đàn ông có năng lực được, bây giờ chuyện đã rồi, hắn nên tự mình gánh vác trách nhiệm."
Trần thị đương nhiên quan tâm thanh danh của phủ Trung Bình Bá nhưng cũng sẽ không vì vậy mà dung túng cho người ác làm việc ác.
* * *
Ba ngày sau, người cậu ở Thẩm gia tới kinh thành vào bá phủ.
Cố Tri Viễn biết tin thì nhăn mày: "Hắn tới làm cái gì?"
Người hầu không biết, Cố Tri Viễn đành buông cuốn sổ đang cầm đi tiền thính đón khách, hối hận trong lòng sao hôm nay không đi Hàn Lâm viện mà ở phủ tránh ồn ào, không nghĩ lại gặp phải một mối phiền toái lớn.
Người cậu Thẩm gia tên Thẩm Bác, là phú thương số một Giang Nam. Thẩm Bác là một người đàn ông trung niên hơi béo, có hai chòm râu đội mũ viên ngoại, bụng to nhìn tướng rất sang. Ngoài cửa đứng hai hộ viện to cao.
Cố Tri Viễn thấy Thẩm Bác thì mất tự nhiên, vừa bước vào ngạch cửa đã hô lên; "Đại ca tới."
Thẩm Bác xoay người nhìn Cố Tri Viễn từ trên xuống dưới, nhìn thì biết người này cũng chẳng coi trọng Cố Tri Viễn lắm, bởi vì Thẩm thị còn trẻ đã qua đời nên hai nhà cũng có khúc mắc, Thẩm Bác chắp tay ừ một tiếng. Cố Tri Viễn mời hắn vào, hàn huyên mấy câu rồi vào đề.
"Không biết ngọn gió nào đưa đại ca tới đây. Cửa hàng có việc hay sao ạ?"
Cố Tri Viễn nâng trà lên uống, giọng điệu không kiên nhẫn, đối với người Thẩm gia Cố Tri Viễn không mấy nhẫn nại. Lúc trước lấy Thẩm thị làm ông rất hối hận, tuy Thẩm thị giàu có xinh đẹp, ung dung hoa mỹ nhưng đầu óc chỉ biết làm ăn buôn bán, bàn tay chỉ biết gảy bàn tính tiền, hai người lấy nhau càng ngày càng không có tiếng nói chung, hắn nói với nàng ba sơn dạ vũ, nàng trả lời hắn một nhị hai tiền, căn bản không sao nói chuyện được.
Người Thẩm gia cũng y như Thẩm thị, ai nấy đều đầy mùi tiền, trong mắt chỉ biết tiền mà bên trong thì thô kệch, ba câu nói không câu nào rời bạc, nói không lại thì động dao động kiếm, không làm sao được.
Thẩm Bác làm ăn buôn bán vào nam ra bắc ai chưa từng gặp, nhưng con người giống cục cứt hầm cầu như Cố Tri Viễn đúng là ít thấy, không tiếp tục nói nhảm nữa, liền nói thẳng: "Cửa hàng chẳng có chuyện gì. Ta hôm nay tới đây là có chuyện làm."
Cố Tri Viễn thất thần: "Trên dưới bá phủ ta đều là người đọc sách nghèo rớt mồng tơi, miệng chỉ biết chi, hồ, giả, dã, đại ca tới đây thì có chuyện gì để làm chứ?"
"Của hồi môn." Thẩm Bác cũng không muốn vòng vo nữa, lại ai thán tiếp trong lòng, sao năm đó muội muội nhà mình lại xem trọng cái tên chẳng có bản lĩnh, tự cao tự đại mà còn ra vẻ thanh cao kia chứ.
Cố Tri Viễn nhíu mày: "Cái gì?"
Thẩm Bác đứng lên, nói rõ từng câu từng chữ: "Ta nói, ta tới đây đòi lại của hồi môn của muội muội ta. Nó tuy mất rồi nhưng bá gia ngươi đã cưới vợ khác, của hồi môn năm đó nó mang từ Thẩm gia sang có phải nên quay về Thẩm gia rồi không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT