Bánh xe vẫn di chuyển đều đặn, thỉnh thoảng phát ra tiếng rít chói tai. Long Kỳ Thiên một thân quân phục vàng sẫm, bên ngoài khoác thêm tấm da thú màu đen, tóc tai rũ rượi gần như che hết phân nửa gương mặt, nhìn bộ dáng tù nhân của hắn càng thêm chật vật.
Mặc dù tay chân mềm nhũn vô lực, máu đỏ từ vết thương còn rất mới nhưng đôi mắt của hắn vẫn sáng như sao, hệt như một con sói tuyết hung mãnh, kể cả ngáp cũng toát lên vẻ uy phong lẫm lẫm.
Long Kỳ Thiên trầm mặt, suốt đường đi hắn không hề lên tiếng nhưng trong lòng lại rất hoang mang. Bánh xe vẫn phát ra âm thanh kẽo kẹt nhàm chán, ở nơi hoang vu vắng vẻ này lại càng làm cho không khí trở nên trầm lặng. Long Kỳ Thiên không dám lơ là dù chỉ trong giây lát, hắn biết huynh đệ của Long Vân Trại khả năng đang ẩn nấp đâu đây, tùy thời đều có thể xông ra giải cứu hắn.
Mặc dù hắn thật lòng yêu thích Thượng Quan Lưu Ý nhưng lại không cách nào tha thứ cho những hành động mà y đã làm với Long Vân Trại.
Tiếng vó ngựa chợt truyền vào tai, Long Kỳ Thiên hơi ngẩng đầu, Ô Vân Đạp Tuyết ở bên cạnh hắn bỗng nhiên giảm tốc độ, tựa như đang dạo chơi, ung dung nhàn nhã.
Long Kỳ Thiên lần nữa ngẩng cao đầu, chỉ thấy Thượng Quan Lưu Ý một thân bạch y hoa văn trang nhã, tư thế ngồi thẳng lưng, thân hình mảnh khảnh, mái tóc đen dài chỉ tùy tiện dùng một cây trâm màu lam để cố định, dung nhan lạnh lùng tuấn mỹ. Đôi mắt phượng hẹp dài, đồng tử màu hổ phách trong suốt sáng lấp lánh nhưng cũng vô cùng băng lãnh, tựa như nắng sớm rọi lên tuyết đầu mùa, cảm giác lạnh lẽo đủ khiến người ta co rúm.
Giờ khắc này, cặp mắt xinh đẹp kia đang nhìn thẳng vào Long Kỳ Thiên, ánh mắt giống như đang nhìn một thứ gì đó không hề đáng giá, hiện lên một tia lãnh tà.
Tên lính đánh xe tuy không bị ánh mắt lạnh lẽo đó nhìn tới nhưng cũng vô thức đánh run một cái, chỉ hận không thể bỏ cỗ xe mà chạy. Hắn đối với Thượng Quan Lưu Ý vừa kính lại vừa sợ, nhưng phần sợ có lẽ lấn áp nhiều hơn. Hắn thực sự rất sợ người nam nhân có dung mạo vô cùng xinh đẹp này.
Hầu như tất cả mọi người đều bỏ quên Mục Thanh, Mục Bạch đang đi sau lưng Thượng Quan Lưu Ý. Y chính là đi đến đâu cũng đều có thể thu hút toàn bộ sự chú ý của người khác.
Long Kỳ Thiên hé miệng muốn hỏi y cái gì đó, Thượng Quan Lưu Ý đột nhiên quất roi vào không trung, âm thanh xé gió vang lên, mọi người xung quanh đều nín thở, không gian vốn dĩ đã im ắng lại càng thêm trầm mặc. Hoa Hòa Thượng đi ở phía trước, giờ phút này vô cùng hoảng hốt, gương mặt bị bỏng của hắn cảm giác như sắp đứt lìa khỏi cổ.
"Cho hắn uống nước đi!" Thượng Quan Lưu Ý lạnh lùng nói.
Long Kỳ Thiên hơi sửng sốt một chút, thì ra lúc nãy khi hắn mở miệng giọng nói có hơi khàn khàn.
"Dạ dạ..." Tên lính đánh xe lập tức lấy ra một túi nước đổ cho Long Kỳ Thiên một ngụm. Hắn ta sợ đến mức tay chân run rẩy, không khống chế được lực đạo nên đổ cho Long Kỳ Thiên hơi nhiều làm nước sặc lên cả lỗ mũi.
Long Kỳ Thiên thầm kêu khổ, trong lòng nghĩ, uống nước mà cực hình như vậy thà để khát còn sướng hơn. Vì vậy ánh mắt vô cùng ai oán. Chỉ tiếc tên lính này sau khi cho hắn uống xong thì lập tức xoay người đi, cũng không để ý đến oán niệm của hắn. Toàn bộ biểu tình của hắn đều được Thượng Quan Lưu Ý ở bên cạnh thu vào mắt, y liền hừ lạnh một tiếng.
Long Kỳ Thiên ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Lưu Ý, có chút bất đắc dĩ cười khổ.
Nếu hai tay vẫn còn lành lặn, lúc này hắn nhất định sẽ lại sờ mũi.
Long Kỳ Thiên lầm bầm trong miệng: đúng là một nam nhân lòng dạ hẹp hòi.
Tật xấu trước đây của hắn lại tái phát, lời nói thầm nhưng thanh âm không hề nhỏ, Thượng Quan Lưu Ý nhất thời nghe được tức giận quát. "Ngươi nói cái gì?"
Long Kỳ Thiên lập tức ngậm miệng.
Vào lúc này đột nhiên có tiếng ngựa hí vang trời, một bóng người ngồi trên lưng ngựa, gương mặt lạnh lùng đằng đằng sát khí hướng Thượng Quan Lưu Ý lao đến như muốn lấy mạng y.
Đầu của Long Kỳ Thiên bị đập vào thành xe, ánh mắt khẩn trương nhìn một màn trước mặt.
Người đang phi ngựa đến một thân hắc y, vũ khí sử dụng là một thanh kiếm cổ màu xanh rêu, gương mặt bên trái có một vết sẹo dài nhìn vô cùng dữ tợn, tuy nhiên vết sẹo lại khiến cho gương mặt của hắn thêm phần oai nghiêm.
Người này là Tứ trại chủ của Long Vân Trại, tên gọi Tiêu Bình, cổ kiếm mà hắn đang cầm nặng ngàn cân, người bình thường khó có thể chống đỡ. Thượng Quan Lưu Ý ánh mắt phóng ra hàn quang lạnh lẽo, vung kiếm đánh trả, chỉ nghe "keng" một tiếng, hai thanh kiếm va mạnh vào nhau làm bắn ra tia lửa.
Long Kỳ Thiên cảm thấy lồng ngực co rút, quả thật vô cùng khẩn trương, hắn thở ra một hơi, cả hai đối với hắn đều là những người trọng yếu.
Thượng Quan Lưu Ý vận công, một chưởng đánh thẳng vào Tiêu Bình, nội lực thâm hậu khiến Tiêu Bình phải lùi lại phía sau vài bước. Thượng Quan Lưu Ý lập tức ra lệnh. "Bắt hắn lại!"
Hoa Hòa Thượng dẫn đầu, bảy tên ác nhân cùng triển khai thế trận. Đà Bối Lão khom người, đầu cúi xuống thấp, cục bướu từ trên lưng hắn phóng ra vô số những sợi tơ, phút chốc đã bao lấy cơ thể Tiêu Bình như một cái kén.
Lưng của Đà Bối Lão quả thật cũng có một chút hơi còng nhưng do trong y phục của hắn đặc biệt ẩn giấu hàng ngàn sợi tơ, tơ chỉ được xếp chồng chất sau lưng nên cục bướu nhìn có vẻ hơi to, từ đó mới có danh xưng là Đà Bối Lão.
Mắt thấy màn tơ quấn chặt lấy mình Tiêu Bình liền kiểng mũi chân xuất ra một chiêu "Du long tại thiên", thân thể bay vụt lên không trung, phá tan cái kén, hàng vạn kiếm khí phóng ra, tơ chỉ bị chém đứt tơi tả.
Cùng lúc đó, Tự Hạt Nhân vung tay áo, hàng trăm con sâu độc màu đỏ sậm hướng Tiêu Bình bay tới.
Thủ đoạn của đám ác nhân này quả thật vô cùng tàn độc, mỗi chiêu xuất ra đều kỳ quái. Tính khiết phích của Thượng Quan Lưu Ý chợt phát tác, lông mày nhíu chặt. Y một khắc cũng không muốn nhìn, vì vậy mới liếc mắt về chiếc xe tù đang chở Long Kỳ Thiên, nhìn thấy hắn lộ ra vẻ khẩn trương thì lên tiếng châm chọc. "Ngươi lo lắng cái gì? Là sợ hắn chết rồi sẽ không còn ai cứu được ngươi sao?"
Trán Long Kỳ Thiên hơi đỏ, khi nãy bị va vào thành xe lúc này có chút sưng lên, dường như đã bị rách da. Thượng Quan Lưu ý có chút sững sờ, lập tức liền muốn cười, khóe miệng khẽ nhếch, môi mím chặt.
Long Kỳ Thiên hơi ngây ngẩn một chút, ánh mắt phức tạp nhìn Thượng Quan Lưu Ý, sau đó thở dài một tiếng, lời nói mang theo vẻ khẩn cầu. "Đừng giết tứ thúc của ta!"
Thượng Quan Lưu Ý lạnh lùng trừng mắt nhìn Long Kỳ Thiên, trong lòng một trận buồn bực, tựa như mưa bão sắp sửa kéo đến, có xu thế nổi giận.
Long Kỳ Thiên lấy làm lạ nhìn Thượng Quan Lưu Ý, chỉ thấy lồng ngực của y hơi phập phồng một chút, ánh mắt băng hàn lạnh lẽo tựa hồ như muốn thổi bay không khí nóng nực oi bức ở sa mạc. Long Kỳ Thiên cảm thấy lạnh người. Hắn thật không biết mình lại làm gì khiến cho Thượng Quan Lưu Ý tức giận.
Thượng Quan Lưu Ý hừ lạnh một tiếng nói. "Ngươi dựa vào cái gì ra điều kiện với ta? Ngươi có tư cách gì?"
Long Kỳ Thiên hơi ngập ngừng, sau cùng mới nói. "Là ta cầu xin ngươi." Hắn quả thật kinh ngạc, tại sao Thượng Quan Lưu Ý lại cho rằng hắn đang ra điều kiện? Bản thân hắn còn có cái gì đáng giá để trao đổi? Chẳng lẽ... là đêm đó hắn đã dùng nội lực giúp y giải độc?
Sắc mặt Long Kỳ Thiên có hơi đỏ, nghĩ tới một đêm tiêu hồn đó, trong đầu hắn lại thoáng hiện lên mỹ cảnh, giống như bị lạc vào mê trận.
"Hừ."
Thượng Quan Lưu Ý hừ lạnh làm cho Long Kỳ Thiên ít nhiều trở nên thanh tỉnh, hắn khẩn trương ghé người vào thành xe nhìn hai bên giao đấu, thanh kiếm màu xanh của Tứ thúc hắn chính là thần binh lợi khí, uy lực không thể xem thường. Chỉ là Tứ thúc khi còn trẻ từng bị tổn thương kinh mạch, lúc này cũng chỉ sử dụng năm sáu phần công lực.
Đúng như hắn dự đoán, bảy tên ác nhân kia không phải là đối thủ của Tiêu Bình, đến khi hai thủ hạ Mục Thanh Mục Bạch bên cạnh Thượng Quan Lưu Ý ra tay, Tiêu Bình mới thực sự vận dụng hết công lực.
Tiêu Bình cảm thấy quái lạ, không nghĩ tới hai tên cận vệ bên cạnh Thượng Quan Lưu Ý lại có võ công lợi hại như vậy. Hắn không dám chậm trễ liền thổi còi ra hiệu.
Chỉ một thoáng, từ trên vách núi xuất hiện một toán đông nghịt người. Đám sơn tặc này đều là những người đã dày dặn kinh nghiệm, thành thục quăng dây, thả người xuống vách núi. Trong khoảnh khắc, ngựa hí vang trời, khung cảnh hỗn loạn, đám sơn tặc giương đao hò hét xông tới, mỗi một đao chém xuống liền lấy đi tính mạng của không ít quân lính.
Đám người này vốn đã quen với tác phong của thổ phỉ, đánh nhau cũng chẳng cần nguyên tắc, vừa hung hãn lại ra tay gọn gàng dứt khoát.
Vào lúc này Thượng Quan Lưu Ý đột nhiên giơ tay, ống tay áo ở giữa đám người nhìn vô cùng nổi bật. Gương mặt không biểu tình, không nhìn ra hỉ nộ nhưng lại vô cùng khí phách, đám binh sĩ không cần đợi Hoàng Khiếu Phong ra lệnh, Thượng Quan Lưu Ý bảo gì đều nghe theo, một điểm cũng không dám chậm trễ.
Long Kỳ Thiên nhất thời phát hiện ra có điều gì không thích hợp, hắn liền hướng về phía các huynh đệ hô to, muốn kêu bọn họ rút lui. Nhưng nhóm sơn tặc ở Long Vân Trại khí thế thế đang bừng bừng như vũ bão, hơn nữa đám binh lính triều đình này đều là những kẻ vô dụng còn bọn họ người đông thế mạnh, cả ngàn người hô hào inh ỏi, hoàn toàn không đem lời nói của Long Kỳ Thiên để vào tai.
Long Kỳ Thiên quay đầu, ánh mắt gắt gao nhìn Thượng Quan Lưu Ý,c ũng không quản cái cổ mình có bị đau hay không, hắn nhìn y, chỉ thấy trên mặt y hiện lên vẻ bình tĩnh không hoảng không vội, thần sắc so với lúc y tức giận càng khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo. Ô Vân Đạp Tuyết như có linh tính, bất an đạp đạp vó.
"Lên!" Thượng Quan Lưu Ý ra lệnh, giọng nói vang vọng, thanh âm trong trẻo lúc này lại chẳng khác nào lời của ma quỷ. Hai tốp quân lính từ hai vách núi trái phải ồ ạt xông ra, cũng không biết họ đã nấp ở đó từ khi nào mà đám người của Long Vân Trại không hề phát hiện.
Thì ra mấy ngày này, Thượng Quan Lưu Ý quanh quẩn ở trong sơn cốc cũng không phải không có mục đích, thứ nhất y muốn dò la địa hình, sau đó âm thầm bố trí cạm bẫy.
Trong chớp mắt, đất đá dưới chân kết thành vô số băng trùy đâm thẳng lên, những cột cát sắc nhọn xuyên vào da thịt, xung quanh nhất thời vang lên tiếng la hét kinh hãi, trong sơn cốc tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm.
Long Kỳ Thiên bị nhốt trong xe tù không thể làm gì được, chỉ biết trơ mắt ngồi nhìn hàng trăm huynh đệ lần lượt ngã xuống.
Hắn nghiêng đầu nhìn chằm chằm Thượng Quan Lưu Ý, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần chỉ thấy một vẻ lạnh lùng vô cảm.
Giọng nói thanh lãnh lại vang lên. "Bắt hết cho ta!"
Hàng vạn binh mã lập tức ùa tới bao vây nhóm sơn tặc.
Hết chương 23
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT