Edited by Bà Còm in Wattpad


Sắp đến giờ cơm, Dương ma ma cầm một danh sách đến viện cho Tạ Hộ xem qua, đây là danh mục quà tặng ngày mai lại mặt sẽ mang về Tạ gia. Tạ Hộ ở phòng khách tiếp chuyện Dương ma ma, nhìn lướt qua danh sách cảm thấy không thành vấn đề liền trả lại cho bà ta. Sau đó nghe Dương ma ma thuận tiện hỏi: “Của hồi môn Thiếu phu nhân mang đến hai ngày nay cũng đang được kiểm kê nhập sổ sách, phỏng chừng sau hai ngày hẳn là có thể làm xong. Đến lúc đó Thiếu phu nhân muốn xử lý như thế nào?”

Tạ Hộ nhìn thoáng qua Dương ma ma, nheo mắt nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi: “Công việc quản gia trong phủ luôn được sắp xếp như thế nào?”

“Quyền quản gia chính luôn ở trong tay Lão thái quân. Nhưng mấy năm gần đây Lão thái quân không được khỏe, bèn đem việc vặt trong phủ giao cho Nhị phu nhân cùng Tam phu nhân xử lý. Theo lý thuyết, những việc này đều nên để Đại phòng tức phụ cùng gánh vác với Lão Thái quân, bất quá Đại phu nhân đi sớm, việc quản gia trong phủ mới giao cho Nhị phu nhân và Tam phu nhân cùng nhau giải quyết. Từ trước đến nay đại phòng không cưới kế thê nên cũng bỏ qua, hiện giờ đã có Thiếu phu nhân nhập môn. Buổi sáng hôm nay nô tỳ còn nghe Nhị phu nhân nhắc nhở Lão thái quân, nói có phải nên đem quyền quản gia giao lại cho đại phòng để Thiếu phu nhân chủ trì. Lão Thái quân chưa đưa ra quyết định gì, nhưng nếu dựa theo quy củ thì làm như vậy cũng đúng.”

Dương ma ma nói những lời này thật đâm vào tai Tạ Hộ, nàng chỉ vừa vào cửa mới có một ngày mà những người này đã gấp không chờ nổi muốn phòng thủ. Tạ Hộ hơi mỉm cười nói: “Dương ma ma hãy trở về bẩm báo với Lão phu nhân, cứ nói tuổi ta mới bao lớn, làm thế nào có thể cùng nhau gánh vác công việc quản gia. Từ trước vẫn là Lão thái quân chủ trì, Nhị phu nhân cùng Tam phu nhân hỗ trợ một tay, hiện giờ dĩ nhiên vẫn nên chiếu theo như thế mà làm. Ta cũng không dám đồng ý lung tung, sợ sẽ có lúc gây ra đại họa."

Nghe Tạ Hộ nói xong, Dương ma ma mới gật đầu: “Thiếu phu nhân nói cũng không phải không có lý, nô tỳ liền đi hồi bẩm Lão thái quân.”

Tạ Hộ kêu Hoa Ý và Trúc Tình đi tiễn Dương ma ma.

“Bà Dương ma ma này thật là, bà ta đã nói như vậy, cô nương chúng ta sao có thể mở miệng đoạt lại quyền quản gia? Căn bản là đoán chừng cô nương chúng ta dễ nói chuyện.” Hoa Ý là một thùng thuốc súng, từ trước đến nay có cái gì nói thẳng ra cái nấy.

Tạ Hộ đứng bên cạnh tấm bình phong gấm Thục thêu rừng trúc xanh ở phía bên phải của phòng khách nhìn thoáng qua Hoa Ý, sau đó đưa mắt ra hiệu cho Trúc Tình, kêu nàng ta gọi Ngọc Tiêu Ngọc Cẩm cùng tiến vào, chủ tớ năm người đóng cửa nói chuyện.

Tạ Hộ ngồi trên nhuyễn tháp, hít sâu một hơi rồi nói: “Lúc trước ở trong phủ, thật ra ta không bao giờ ước thúc các ngươi, bất quá hiện giờ đã không còn giống như xưa. Quốc Công phủ không thể so với Hầu phủ, mọi chỗ đều phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Hôm nay các ngươi cũng thấy được, hiện giờ vị trí của chúng ta tương đối nhạy cảm -- đích mẫu đại phòng mất sớm, Quốc Công phủ hiện do Nhị phòng và Tam phòng đương gia, dưới mắt họ chúng ta đều là người ngoài. Cho nên chúng ta càng phải biết giữ mình, không thể để người khác tìm cái sai để áp chế chơi chết chúng ta.”

Trúc Tình gật đầu nghiêm túc đáp: “Cô nương yên tâm, chúng nô tỳ nhất định sẽ cẩn thận trong mọi phương diện."

Tạ Hộ nhìn Hoa Ý nói: “Đặc biệt là ngươi, Hoa Ý, quản cái miệng của ngươi cho tốt. Lời nói giống như vừa rồi chớ nên thoát ra khỏi miệng. Lát nữa ngươi ra hành lang quỳ nửa canh giờ để có thể khắc ghi vào đầu.”

Hoa Ý há miệng thở dốc, rốt cuộc cũng biết mình sai rồi, không dám nói gì với Tạ Hộ.

Trúc Tình tiến đến gần nhỏ giọng hỏi Tạ Hộ: “Cô nương, của hồi môn thật sự phải nhập kho chung của phủ sao? Đây cũng không phải là số lượng nhỏ.”

“Quốc Công phủ không phân gia, ta gả vào thì của hồi môn hẳn nên nhập kho chung. Đợi khi Dương ma ma đưa danh sách liệt kê tới, các ngươi thẩm tra đối chiếu một chút với sổ sách riêng của chúng ta là được.”

Đang nói chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Tạ Hộ kêu Trúc Tình đi mở cửa, thấy Triệu Tam Bảo vội vàng chạy vào, cúi đầu khom lưng vái chào Tạ Hộ, giọng điệu láu cá: “Thiếu phu nhân mạnh khỏe! Tiểu nhân tên Triệu Tam Bảo, là người hầu của công tử.  Sau này ngài có chuyện gì cứ việc phân phó cho tiểu nhân. Tiểu nhân nguyện 'lên núi cao vào chảo dầu', không tiếc cả mạng sống cũng chắc chắn làm tốt chuyện Thiếu phu nhân sai khiến.”

Tạ Hộ ngán ngẩm nhìn Triệu Tam Bảo nịnh nọt trước mắt, nhớ tới đời trước bộ dáng hoành hành ngang ngược trong cung của hắn, đột nhiên cảm thấy khóe miệng có chút rút gân. Trúc Tình thấy Tạ Hộ không nói chuyện, tưởng nàng ghét bỏ Triệu Tam Bảo đường đột, bèn đứng ra hỏi thay Tạ Hộ: “Triệu gia tới không biết là vì chuyện gì?”

Triệu Tam Bảo nhìn thoáng qua Trúc Tình, sau đó liền nhăn mặt nhăn mày than: “Ai da, Trúc Tình cô nương đừng kêu như vậy, tiểu nhân không đảm đương nổi đâu. Lúc nãy công tử hỏi đến phu nhân nên tiểu nhân mới tới truyền lời mà thôi.”

Tạ Hộ ngẩn người. Khi nàng rời khỏi tiểu thư phòng thì chủ tử đang luyện chữ, lúc chủ tử luyện chữ không thích người khác quấy rầy, vừa lúc Dương ma ma tới tìm nàng nên nàng mới thoát thân tới phòng khách. Chủ tử vừa mới luyện chữ một lát lại muốn tìm nàng, chẳng lẽ là có chuyện gì cần?

Tạ Hộ liếc mắt về phía Hoa Ý,  thấy nha đầu kia cũng không dám chần chờ, dẩu môi đi tới hành lang quỳ xuống, cũng không có mặt mũi ngẩng đầu lên. Mới cùng cô nương gả vào ngày hôm sau mà đã bị phạt, cô nương cũng quá 'bất cận nhân tình'.

Trúc Tình nhìn nàng ta lắc đầu, hành lễ với Tạ Hộ: “Phu nhân, nô tỳ đi nhìn xem phòng bếp chuẩn bị đồ ăn xong chưa.”

Tạ Hộ gật đầu để Trúc Tình đi, còn mình thì đi theo Triệu Tam Bảo đến thư phòng nhỏ. Dọc đường đi Triệu Tam Bảo cố gắng lôi kéo lấy lòng Tạ Hộ, nói chuyện chọc cười, Tạ Hộ cũng không tiếc mỉm cười vài lần. Tạ Hộ biết người này da mặt dày có thể so với tường thành, đời trước ngoại trừ lòng trung thành mà không ai có thể hoài nghi hắn không có, còn những mặt khác đấy à, toàn bộ tóm gọn trong mấy chữ "nhất lưu manh, nhị láu cá". Ở trước mặt chủ tử hắn vĩnh viễn là con khỉ bán nghệ, chủ tử thích nghe cái gì thì hắn liền nói cái đó, so với con khỉ thành tinh còn khôn khéo hơn.

Tạ Hộ đôi khi cũng buồn bực, chủ tử là người đứng đắn như vậy mà sao có thể bao dung  cho một Triệu Tam Bảo không biết xấu hổ thành Đại nội Tổng quản đây chứ? Sau đó Tạ Hộ thầm kết luận, chủ tử kỳ thật cũng không phải đứng đắn như vậy, chỉ thích làm bộ đứng đắn mà thôi, nói trắng ra là dùng hai chữ -- -- cà chớn!

Đôi khi nàng chỉ cần dùng đúng phương pháp và đúng thời điểm học theo sự vô lại của Triệu Tam Bảo, chủ tử thật ra cũng không có cách gì quở trách, bất quá mức độ và thời cơ phải nắm giữ thực chuẩn. Đời trước ở Ngự tiền, cũng chỉ có nàng và Triệu Tam Bảo là không đụng vào nghịch lân, những người khác thì sao, chưa nói ba ngày đổi vài người, rất ít ai có thể làm vượt quá một năm, hoặc là bị trả về nội phủ sung quân, hoặc là phạm sai bị đánh chết.

“Cho nên nói, tiểu nhân là người Hà Gian. Năm ấy mất mùa, nếu không phải nhờ chủ tử hảo tâm thu lưu tiểu nhân, tiểu nhân hiện giờ đã thành một cái xác chết đói, chết thảm thương. Cho nên tiểu nhân đã thề, đời này kiếp này đều phải đi theo hầu hạ chủ tử. Hiện giờ ngài là nữ chủ tử của tiểu nhân, sau này tiểu nhân cũng phải tận sức hầu hạ ngài. Nếu hầu hạ tốt, ngài nhớ hãy đề bạt tiểu nhân nhé.”

Triệu Tam Bảo nói một tràng làm Tạ Hộ đầu đầy hắc tuyến, nhưng Ngọc Tiêu Ngọc Cẩm nghe vậy đều buồn cười, cúi đầu không dám cười ra tiếng. Tạ Hộ quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Tam Bảo, không biết sao đột nhiên có một câu cứ quanh quẩn trong đầu -- Không ngờ Triệu Tam Bảo ngươi cũng có ngày hôm nay!

Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy sảng khoái, vẻ mặt nhìn Triệu Tam Bảo trở nên ôn hòa hơn. Tạ Hộ vốn dĩ xinh đẹp, châu tròn ngọc sáng, ngày thường khi không cười giống như một bức tượng điêu khắc bằng ngọc, vừa tinh tế vừa tỏa hào quang, hiện giờ nàng cười liền càng khó lường, nhìn như muôn vàn đóa hoa nở rộ. Triệu Tam Bảo đâu bao giờ gặp qua mỹ nhân như vậy, bèn cứ vừa đi vừa nhìn một cách ngây ngốc, đến lúc đụng phải cây cột mới phục hồi tinh thần.

Mấy cô nương rốt cuộc nhịn không được bật cười to. Triệu Tam Bảo đụng phải cây cột, dưới chân trượt một cái bèn lăn lông lốc xuống bậc thang trước cửa phòng, làm cho cả viện nổi lên một trận cười nghiêng ngả.


Thẩm Hấp nghe thấy tiếng cười bèn ra xem. Nhiếp Nhung canh giữ ở cạnh cửa, nhìn Triệu Tam Bảo bị mất mặt cũng vẫn có thể mặt không đổi sắc, vững như Thái sơn. Thẩm Hấp vừa ra tới liền thấy Tạ Hộ ôm bụng thoải mái cười to, thật là ứng với câu 'Lục cung phấn đại vô nhan sắc', giọng cười trong trẻo, gương mặt đẹp tựa ánh trăng, thật là một ‘Duyên hoa tiêu tẫn kiến thiên chân’. Đây là lần đầu tiên Thẩm Hấp nhìn thấy một Tạ Hộ cười đến nỗi không chút cố kỵ như vậy, thật quá tuyệt vời, tuyệt vời tới mức khiến người không đành lòng phá ngang.
(Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh
 Lục cung phấn đại vô nhan sắc
Đây là câu thơ trong bài Trường Hận ca của Bạch Cư Dị nghĩa là "Nàng liếc mắt lại mỉm một nụ cười, trăm vẻ đẹp phát sinh, (khiến cho) các phi tần trong sáu cung đều như không có nhan sắc". Tản Ðà dịch thơ:
Một cười trăm vẻ thiên nhiên
Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son.)
(Kinh châu bất động ngưng lưỡng mi
 Duyên hoa tiêu tẫn kiến thiên chân
Câu thơ được tạm dịch là:
Lau đi son phấn đời thường.
Đơn sơ sắc nước hương trời tinh khôi.)

Vẫn là Ngọc Tiêu phản ứng nhanh, thấy công tử đang đứng ở cạnh cửa nhìn cô nương nhà mình, Ngọc Tiêu vội vàng kéo kéo tay áo Tạ Hộ ra hiệu. Tạ Hộ quay đầu lại, vừa lúc gặp phải ánh mắt ngóng nhìn của Thẩm Hấp.

Thẩm Hấp thu hồi tán thưởng trong mắt, trên mặt làm ra vẻ nghiêm túc kêu Tạ Hộ: “Tiến vào đi.”

“. . .”

Tạ Hộ mới xem náo nhiệt có một nửa lại bị chủ tử kêu vào, thật mất hứng.

Bất quá mất hứng thì mất hứng, chủ tử có chuyện sai bảo thì vẫn phải làm, Tạ Hộ tung tăng đi theo chủ tử vào thư phòng nhỏ. Thấy chủ tử lại đi về phía sau án thư, Tạ Hộ nhìn nhìn trên bàn kiểm tra, ánh mắt dừng lại ở nghiên mực đã dùng gần hết . . . Đây là mục đích chủ tử kêu nàng tiến vào.

Tạ Hộ tự động đi đến bên cạnh án thư, hơi xăn tay áo để lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn như ngọc, cầm lấy thanh mực, chọn chút chu sa, sau đó thực hiện động tác mài mực rất thành thạo. Thật ra Thẩm Hấp muốn kêu nàng vào phòng chỉ vì cảm thấy không có nàng ở bên người dường như là thiếu chút gì chứ không phải muốn sai nàng hầu hạ. Thẩm Hấp nâng bút chấm mực, vừa lúc thấy được nàng để lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn như ngọc Dương chi đang tỏa sáng, cổ tay mảnh khảnh đến nỗi chỉ sợ nắm chặt là sẽ gãy ngay. Nhớ tới đôi tay này đã từng chống trước ngực mình, ánh mắt Thẩm Hấp lại tối sầm, tia mắt khẽ lưu chuyển, bèn dừng bút kêu Tạ Hộ: “Nàng tới đây viết đi.”

Tạ Hộ ngẩng đầu khó hiểu, nàng đã mài mực xong, sao còn muốn nàng viết chữ nữa à?

“Thất thần làm gì? Nàng lại đây đi.”

“. . .”

Tạ Hộ buông thỏi mực xuống, 'thụ sủng nhược kinh' tiếp nhận khăn vải chủ tử tự tay đưa qua, cầm lấy lau sạch tay, sau đó thể theo sự chỉ dẫn của chủ tử đi tới phía sau án thư. Thẩm Hấp lui một bước nhỏ sang bên cạnh nhưng lại không hoàn toàn tránh ra, Tạ Hộ muốn viết chữ cũng chỉ có thể cùng chủ tử dựa sát vào nhau.

Thẩm Hấp đưa bút trong tay cho Tạ Hộ. Tạ Hộ cầm lấy cán bút, cảm thấy cán bút thật ấm áp, quẫn bách quay đầu nhìn Thẩm Hấp, muốn hỏi chủ tử nàng nên viết cái gì. Nhưng không ngờ mặt của chủ tử đang dán sát vào nàng, nàng vừa quay đầu thì môi không tránh khỏi vô tình lướt qua gò má của chử tử. Hai người đều giật mình, Tạ Hộ muốn lui về phía sau nhưng bị Thẩm Hấp chặt chẽ kiềm chế ở vòng eo, bá đạo ra lệnh: “Mau viết đi, nàng nhìn theo chữ của ta mà viết.”

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Tạ Hộ càng tăng thêm dụ hoặc, khiến vành tai của nàng không khỏi đỏ lên, tim đập gia tốc, tay cũng bắt đầu có chút phát run.

Thân mình của Thẩm Hấp cơ hồ dán vào người Tạ Hộ, thời tiết tháng tám vô cùng oi bức, chủ tử dán vào nàng như vậy cũng không sợ nóng. Bất quá Tạ Hộ không có can đảm kêu chủ tử rời xa một chút, đành phải suy nghĩ biện pháp gì để nói tránh đi: “Chữ của phu quân viết cực kỳ đẹp. Thiếp thân bất tài, từng học qua mô phỏng nét chữ. Nếu vậy hãy để thiếp thân mô phỏng nét chữ của phu quân được không?”

Thẩm Hấp kinh ngạc nhìn nàng hỏi: “Nàng biết mô phỏng nét chữ à? Chính là kiểu viết ra giống nhau như đúc đấy sao?”

Tạ Hộ gật đầu, Thẩm Hấp lại nghi ngờ đầy mặt: “Ta không tin, nàng khẳng định đang gạt ta.”

Cười một cách tự tin, Tạ Hộ nhướng mày hỏi: “Tin hay không cứ để thiếp thân viết xong chẳng phải phu quân sẽ biết? Bất quá, thiếp thân cả gan thỉnh phu quân tránh ra một chút, mô phỏng nét chữ phải hao tâm tốn sức tập trung cao độ hơn so với viết chữ nhiều.”

Thẩm Hấp nhìn Tạ Hộ, trong lòng vừa động, đột nhiên giữ tay Tạ Hộ lại, thân mình cũng không lùi ra, luôn ở tư thế hai người dán vào nhau, mập mờ một cách ái muội: “Nếu phu nhân muốn viết dĩ nhiên là có thể. Bất quá, chi bằng chúng ta đánh cược một phen, nếu cuối cùng phu nhân mô phỏng không giống, vậy thì phải bị phạt.”

Tạ Hộ nhìn khuôn mặt tuấn tú nghiêm trang của Thẩm Hấp, đôi mắt đen sáng bóng dường như lộ ra chút quỷ kế. Nhưng lời đã nói đến mức này, nàng lại không thể vô duyên vô cớ "rụt vòi", chỉ có thể ấp úng hỏi: “Phạt, phạt cái gì? Năm mươi lượng bạc được không ạ?”

Thẩm Hấp nhìn chằm chằm nàng, mặt hơi nóng lên: “Nếu nàng thua, chúng ta liền tiếp tục chuyện tối hôm qua, tốt chứ?”

“. . .”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play