Giờ tý* đêm khuya, Việt Thanh Phong vừa mới ngủ thiếp đi đột nhiên bị tiếng cửa sổ hơi rung động đánh thức.
(* giờ tý: 23h – 1h sáng)

Vốn định gọi Thu Cúc dậy, nhưng nghĩ mình nhất thời cũng không buồn ngủ, Việt Thanh Phong liền đơn giản đứng dậy, tự mình cầm đèn đi tới cửa sổ.

Một tay cầm đèn, một tay vươn ra hướng về cánh cửa sổ bị hé mở. Đột nhiên thoáng chốc phảng phất ngửi thấy một thứ mùi hương kỳ quái trong không khí , Việt Thanh Phong khựng lại một chút, sau đó làm như không có việc gì đóng chặt cánh cửa sổ trước mặt.

Cúi đầu nhìn đốm đốm tro tàn trên đền đá trơn bóng, Việt Thanh Phong vội vàng bước nhanh đến chiếc giá gỗ phía trên đầu giường.

Ngọn nến trên giá nến bằng đồng xanh trong tay đung đưa lay động, dưới ánh nến, ngay cả bóng mình cũng mang theo một phần dữ tợn. Trong lòng căng thẳng, đặt nến lên đầu giường, Việt Thanh Phong vội vã luồn tay xuống dưới gối tìm kiếm.

Chuỷ thủ vừa tới tay, Việt Thanh Phong liền lập tức xoay người.

Ánh nến trên đầu giường chợt nhoáng, trong căn phòng đột nhiên có thêm khí tức của một người. Ngẩng đầu nhìn hắc y nam tử che mặt đứng cách đó không xa, Việt Thanh Phong không dám tin gằn từng tiếng, "Chung — Khiêm — Đức!". Kiếp trước làm phu thê bao nhiêu năm, nếu nàng còn không nhận ra hắn thì thật đúng là sống uổng.

Bởi vì kinh ngạc lẫn sợ hãi, thanh âm Việt Thanh Phong nghe vào tai có chút bất đồng ngày xưa.

Không biết mình lộ ra sơ hở nơi nào, Chung Khiêm Đức bị vạch trần thân phận bình tĩnh nhìn Việt Thanh Phong chỉ mặc trên người một lớp đơn y hồng sắc, nhất thời không có động tác gì.

"Vì sao? Là Hoàng Thượng?" Trong đầu trăm chuyển ngàn hồi nghĩ trước nghĩ sau, suy nghĩ nhiều lắm, biết hắn tuy không phải chính nhân quân tử, nhưng còn chưa ti bỉ đến mức nửa đêm xông vào phòng nữ quan. Huống chi đến lúc này, ở nơi này, trừ nhận mệnh của Vũ đế mà làm thì Việt Thanh Phong cũng không dám đưa ra suy đoán gì nữa.

Nhẹ nhàng thở dài, Chung Khiêm Đức đi từng bước tới gần.

Thân thể trở nên vô lực, hô hấp nặng nề, thở hổn hển. Việt Thanh Phong vô lực lui về phía sau, yếu ớt ngồi trên giường.

"Chuôi chuỷ thủ này không hợp với nàng." Khẽ thở dài, Chung Khiêm Đức chậm rãi tiến lên bắt được tay phải Việt Thanh Phong.

Tay phải cầm chuỷ thủ bị hắn nâng lên một chút, trong lòng sốt ruột biết mình đã không còn bao nhiêu khí lực, Việt Thanh Phong lập tức buông tay, sau đó tay trái thuận thế bắt được thanh chuỷ thủ rơi xuống phía dưới, rồi lật tay đâm về phía eo Chung Khiêm Đức.

Hít sâu một hơi, Chung Khiêm Đức vội vàng ngả người lùi ra sau. Hắc y trước bụng bị cắt một lỗ hổng thật dài. Hắn nhìn Việt Thanh Phong đã không còn sức lực, ngã trên giường. Xoay người nhặt chuỷ thủ trên mặt đất, sau đó hắn lại đi tới gần nàng.

"Chung Khiêm Đức! Rốt cuộc vì sao Hoàng Thượng làm thế?" Giãy dụa gọi tên hắn, Việt Thanh Phong bất động thanh sắc với tay tới ngọn nến bằng đồng xanh vừa rồi nàng đặt trên đầu giường. Nhưng tay vừa chạm tới chân nến, Chung Khiêm Đức liền trực tiếp cúi người áp lên thân thể nàng, mà cánh tay đang bắt lấy giá nến cũng bị hắn đè trên giường muốn động cũng không thể động.

"Chung Khiêm Đức, ta đối xử với ngươi không tệ, ngươi báo đáp ta như vậy sao?" Phí công giãy dụa mấy lần, Việt Thanh Phong liền chuyển qua chất vấn.

Đem hơn nửa thân mình đè trên người Việt Thanh Phong, nhìn nữ tử mặc hồng y, ba ngàn tóc đen phi tán dưới thân, Chung Khiêm Đức lại thở dài.

"Chung Khiêm Đức! Rốt cuộc Hoàng Thượng muốn làm gì?" Biết hắn chỉ thích mềm không thích cứng, Việt Thanh Phong cố ý đè thấp thanh âm, đau khổ hỏi.

Đem hai tay Việt Thanh Phong đặt trên đỉnh đầu nàng, Chung Khiêm Đức im lặng thật lâu mới khẽ đáp, "Hoàng Thượng tặng nàng cho Quốc cữu Chu Niết Nhàn, tối nay lệnh ta bí mật đem nàng qua đó."

Thanh âm Chung Khiêm Đức nhẹ nhàng chậm rãi lãnh tĩnh, nhưng đối với Việt Thanh Phong mà nói, những lời này nghe như thể pháo nổ bên tai.

Hốc mắ đỏ bừng, Việt Thanh Phong không dám tin nói, "Như thế nào có khả năng, ta —"

Nàng muốn nói nàng thế nào cũng tính là có chút ân huệ với Vũ đế, nàng muốn nói nàng và muội muội của hắn tình đầu ý hợp, mà hắn còn đồng ý thành toàn cho hai người bọn họ. Nhưng cuối cùng, nàng lại cái gì cũng không nói nên lời.

Có lẽ là hiểu ý nàng, Chung Khiêm Đức cúi đầu bất đắc dĩ, "Nha đầu ngốc, cho dù nàng có quan trọng đến đâu cũng không thể so được với Chu hậu. Mà Quốc cữu là đệ đệ ruột của Hoàng hậu, hắn muốn nàng, nàng liền trốn không thoát. Hơn nữa nàng sẽ thật sự không ngốc đến nỗi nghĩ đế vương gia sẽ có thân tình huynh muội chân chính đấy chứ. Lại nói, chỉ bằng vào việc Trưởng Công chúa tay cầm trọng binh, nàng liền vĩnh viễn là một cây gai độc mắc ở yết hầu Vũ đế, diệt trừ nàng ta hay đả kích nàng ta cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."

Sắc mặt thoạt cái trắng bệch, bình tĩnh nhìn nam tử tựa trên người mình, Việt Thanh Phong cúi đầu, "Ta không biết đệ đệ của Hoàng hậu, Hoàng Thượng hắn sẽ làm gì Xảo Hân? Ta —"

Việt Thanh Phong bắt đầu run rẩy. Chung Khiêm Đức đột ngột mặt không chút thay đổi khe khẽ nói, "Thanh Phong để cho ta ôm một chút được không? Ta sợ về sau không còn cơ hội nữa."

Suốt một đêm lòng sợ hãi kinh hoảng, Việt Thanh Phong khi nghe được những lời này rốt cục rơi lệ.

Một tay dùng sức chế trụ hai tay Việt Thanh Phong, một tay hơi ôm bên hông nữ nhân mình thích, Chung Khiêm Đức thấp giọng buồn bã cảm thán, "Nếu ngày trước nàng chấp nhận gả cho ta, thì nay làm sao lại rơi vào tình cảnh như vậy."

"Nhưng ngươi tuỳ thời đều có thể bỏ rơi ta, tựa như hiện tại ngươi muốn đem ta đi đó thôi." Việt Thanh Phong cúi đầu cụp mi, dáng vẻ hiếm hoi yếu đuối bất lực.

Thầm thở dài, Chung Khiêm Đức buông Việt Thanh Phong ra đứng dậy. Đợi đến lúc hắn muốn đứng dậy, Việt Thanh Phong lại đột nhiên kéo ống tay áo của hắn.

"Cầu ngươi một việc được không?" Không khóc nữa, Việt Thanh Phong hai mắt đỏ hồng cố nén nước mắt bất thình lình mở miệng.

Chung Khiêm Đức nhìn đôi môi trắng bệch của nàng, đương nhiên lắc đầu.

"Trước ngực của ta có một khối ngọc bội, đó là đồ mà mẫu thân đã tạ thế của ta lưu lại. Là tín vật của Việt gia chúng ta. Ta cầu ngươi nghĩ biện pháp giao nó tới tay tổ phụ của ta. Nếu lo lắng ta có âm mưu quỷ kế gì, ngươi thậm chí có thể lựa chọn mấy năm nữa mới lại giao cho hắn."

Chung Khiêm Đức nhìn Việt Thanh Phong nằm trên giường, không gật đầu cũng không lắc đầu.

"Ta sẽ cảm kích ngươi cả đời!" Việt Thanh Phong nhìn hắn vẫn tiếp tục nói, sau đó chậm rãi giãy dụa, muốn lấy mảnh ngọc bội kia ra.

Cúi đầu vươn ngón trỏ tay trái, Chung Khiếm Đức theo cổ Việt Thanh Phong kéo sợi tơ màu đỏ có mảnh ngọc bội dùng sợi tơ màu đồng bao chặt lấy ra. Sau đó hắn giơ lên trước mặt Việt Thanh Phong, nhẹ giọng hỏi, "Là thứ này? Sao lại bao kín như thế?"

Đầu óc nặng nề, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, Việt Thanh Phong hạ giọng, tỏ vẻ bất đắc dĩ giải thích, "Tổ phụ tổ mẫu đã dặn ta nhất định không được dễ dàng lấy nó ra. Ta vẫn muốn tự tay trao nó cho Trưởng Công chúa, vì sợ — sợ bọn họ phát hiện lại trách cứ ta, cho nên ta liền dùng tơ quấn kín nó lại. Vốn định ngày mai sẽ giao cho nàng, nhưng nếu ta thật sự không thể cùng nàng bên nhau, đưa thứ gì đó cho nàng không phải chỉ càng tăng thêm phiền não sao?"

Chung Khiêm Đức nhìn Việt Thanh Phong, thần sắc trong mắt mờ ảo không rõ, mà Việt Thanh Phong lại cúi đầu nói một tiếng "cảm ơn" rồi liền hôn mê bất tỉnh.

Ghé môi sát đến bên cổ Việt Thanh Phong, nhớ tới mệnh lệnh của Vũ đế, nhớ lại lời đồn về Quốc cữu, trong mắt Chung Khiêm Đức loé lên một tia do dự không nỡ, nhưng hắn lập tức cúi người cắn đứt sợi tơ màu đỏ trên cổ Việt Thanh Phong.

Việt Thanh Phong một thân hồng sắc khinh sam, ba ngàn tóc đen buông lơi giờ phút này thoạt nhìn điềm tĩnh lại vô hại dị thường.

Bình tĩnh nhìn người mình thích, mãi đến giờ phút này Chung Khiêm Đức mới phát hiện, thì ra hội hoa đăng năm Kiến Nguyên thứ tư ấy, nhất thời xúc động rồi đủ loại tính kế, qua hai năm thời gian canh cánh trong lòng không thể tiêu tan đã sớm thật sự biến thành sự thực, như cây trâm cắm sâu trong lồng ngực không thể rút ra.

Ép buộc chính mình lại lộ ra nụ cười vân đạm phong khinh như thể không có gì xảy ra, cầm miếng ngọc bội tinh xảo kia nhét trước ngực, chỗ gần trái tim. Chung Khiêm Đức cúi người ôm người trên giường thật chặt, bế lên rồi trực tiếp gạt đổ ngọn nến vừa rồi Việt Thanh Phong cầm trên tay.

Bức rèm thổ cẩm bạch sắc trên đầu giường lập tức bén lửa. Nhìn ngọn lửa càng lúc càng lớn, Chung Khiêm Đức liền bế Việt Thanh Phong trên giường đi ra ngoài.

"Đại nhân thế nào đi lâu vậy?" Trong đêm tối, thị vệ bên ngoài thấy hắn đi ra liền vội vàng tiến lên nghênh đón.

Lơ đãng liếc hắn một cái, Chung Khiêm Đức trực tiếp hỏi, "Xe ngựa ở đâu?"

"Ở bên ngoài! Đại nhân để ta đi?" Tên thuộc hạ lại tiến lên.

Chung Khiêm Đức lắc đầu muốn ngăn lại, nhưng hắn đột nhiên dừng bước, tên thuộc hạ của hắn cũng vội lại gần tiếp Việt Thanh Phong trong lòng hắn.

"Đại nhân, ta sẽ an toàn đưa nàng đến đó. Chuyện kế tiếp liền phải nhìn đại nhân."

Khẽ khép đôi mắt, lấy chiếc mặt nạ màu đen vẫn mang trên mặt xuống, Chung Khiêm Đức cười, "Đi sớm về sớm, đừng để ai phát hiện."

Tên thuộc hạ vội vàng gật đầu, Chung Khiêm Đức xoay người, nhìn căn phòng của Việt Thanh Phong ngày càng sáng đằng kia.

***

Năm Kiến Nguyên thứ sáu, tháng tư ngày 26, Chiêm Ngữ điện cách Huyền Vũ điện của hoàng cung gần nhất đột nhiên cháy lớn.

Nửa đêm thu được tin tức này, Chu Xảo Hân lập tức lại một lần nữa vội vàng vào cung.

"Sao lại thế này?" Nàng đâu?" Chu Xảo Hân đi như bay, Vân Tranh theo phía sau vội nói, "Lửa cháy từ trong Chiêm Ngữ điện ra, đã chết không ít người, cũng cứu được không ít cung nữ nữ quan, nhưng còn chưa phát hiện Việt đại nhân, cũng không tìm thấy Thu Cúc."

Chu Xảo Hân dẫn theo một đoàn thị vệ chạy như bay. Vân Tranh nhìn bóng lưng nàng, nhất thời cũng không biết rốt cục nàng thương tâm hay khổ sở, chỉ có thể tiếp tục đi theo.

Khi Chu Xảo Hân đến trước Chiêm Ngữ điện, toàn bộ toà điện đã bị huỷ hơn phân nửa. Nhìn một nửa bị sụp xuống, mà nửa bên kia thế lửa cũng mãnh liệt, Chu Xảo Hân mím chặt môi, nửa ngày cũng không lên tiếng.

Trước điện Chiêm Ngữ tạp âm náo loạn chói tai, tiếng kêu rên vang lên tận trời, đám cung nữ thái giám lẫn thị về đều vội vội vàng vàng lấy nước cứu hoả.

Toàn bộ cung nữ và nữ quan được cứu ra đều tập trung một chỗ, còn người đã chết hoặc thi thể nhìn không ra thân phận được thị vệ tập trung qua một bên, bị người lấy chiếu che lại.

Chu Xảo Hân đứng cách đó không xa vẫn không động đậy, thấy nàng từ xa, Chung Khiêm Đức mặc trang phục thị vệ tướng quân lập tức tiến lên quỳ xuống, "Vi thần tham kiến Trưởng Công chúa, Công chúa thiên tuế!"

"Nàng đâu?" Thần sắc loé lên tia khác thường, Chu Xảo Hân thế nhưng trực tiếp tiến lên tự mình nâng Chung Khiêm Đức dậy, nhẹ giọng hỏi, "Việt Thanh Phong đâu?"

Thần sắc có chút đau thương, Chung Khiêm Đức đáp, "Toàn Chiêm Ngữ điện chỗ bị cháy nghiêm trọng nhất chính là phòng của Việt đại nhân, mà đến giờ cũng vẫn chưa tìm được Việt đại nhân, chỉ sợ —"

"Lửa bắt đầu thế nào? Lúc cháy thị vệ ở đâu? Các ngươi vì sao lâu như vậy còn chưa dập tắt được nó?"

"Lửa hẳn cháy từ trong ra, thị vệ ngoài cửa giờ phút này đều đi cứu hoả, thuộc hạ đợi lát nữa sẽ hỏi bọn họ cho rõ. Về phần vì sao lửa còn chưa được dập tắt, còn thỉnh Công chúa tha lỗi, ta thật sự đã cố hết sức."

Trả lời xong câu hỏi của Chu Xảo Hân, Chung Khiêm Đức liền lập tức thỉnh rời đi.

Chung Khiêm Đức đi rồi, Chu Xảo Hân liền đưa tay đặt trên ngực mình. Vừa rồi lúc Chung Khiêm Đức tới gần, mảnh ngọc bội trong áo nàng bắt đầu từ nhẹ nhàng lay động đến tựa hồ gần như muốn lao ra ngoài lúc này rốt cục đình chỉ chấn động.

Gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Chung Khiêm Đức, trong phút chốc Chu Xảo Hân nảy lên xúc động muốn tự mình lao lên xé nát toàn bộ xương cốt của hắn.

"Công Chúa?" Thấy ánh mắt của nàng không bình thường, Vân Tranh vội vàng ghé sát lại lo lắng hô.

"Miếng Tử bội ta đưa cho tỷ tỷ!" Nhìn hắn, Chu Xảo Hân đặt tay lên miếng ngọc bội của mình, nhẹ giọng đáp.

Mặt thoắt cái một trận xanh một trận tím, Vân Tranh không dám tin hô, "Công Chúa, đó không phải miếng ngọc bội bình thường, đó là binh phù của Người!"

"Thiên niên băng ngọc, bên trong dấu nam châm ngàn năm. Trong đó từ tính của Mẫu bội hơn Tử bội gấp trăm lần, chỉ cần hai miếng đó tới gần nhau thì Mẫu bội trên người ta sẽ có phản ứng, mà vừa rồi nó phản ứng rất mãnh liệt!" Chu Xảo Hân mặt không chút thay đổi nói, nghe được lời này của nàng, Vân Tranh lập tức sửng sốt lặng người.

Trong hoàng cung khi tất cả mọi người còn tất tả đi cứu hoả, Vân Hành mặc một thân đê đẳng thị vệ lại đi từ phía khác trực tiếp đi tới trước mặt Vệ quốc Trưởng Công chúa.

Nhìn hắn ngày càng gần, Chu Xảo Hân rốt cục lần đầu tiên lộ ra thần sắc khẩn trương.

Bước nhanh tới trước, Vân Hành quỳ xuống ngẩng đầu nhỏ giọng tâu, "Công Chúa, Hoàng Thượng đem Việt đại nhân đưa cho Quốc cữu Chu Niết Nhàn. Nay Việt đại nhân ở ngay tại Phược Vân các chỗ phủ Quốc cữu."

Ánh mắt lập tức băng lãnh vô cùng, cúi đầu nhìn Vân Hành đang quỳ, Chu Xảo Hân liền quay đi.

"Công Chúa?" Vân Tranh vội vàng đuổi theo, Vân Hành và đám thị vệ cũng theo sát.

"Truyền tin cho Cửu môn Đề đốc Vũ Chính Vũ, nói tối nay mặc kệ phát sinh sự tình gì đi nữa thì toàn bộ bọn họ cũng đều giả chết cho ta. Nếu ta phát hiện hắn thật sự không cho Chu Xảo Hân ta mặt mũi, kia ba trăm tộc nhân nhất mạch Giang Tây – Vũ gia nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng đừng trách Chu Xảo Hân ta không cho hắn thể diện."

"Thỉnh Công Chúa cân nhắc! Ta và Vân Hành sẽ đem Việt đại nhân an toàn trở về đây." Vân Tranh vội vàng cam đoan.

Chu Xảo Hân lại làm như không nghe thấy. Khi rốt cuộc ra khỏi hoàng cung, nàng lại đột nhiên nghiêng đầu nhìn Vân Tranh, Vân Hành thản nhiên phân phó, "Đi gọi La Hằng trở về, bảo hắn nhanh lên."

"Công Chúa!" Vân Tranh lại lao lên hô.

Chu Xảo Hân chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương của mình đột nhiên nhảy lên một cái, liếc thấy chiếc roi màu xám trong tay mã phu đứng trước xe ngựa của mình, nàng rảo bước tiến lên trực tiếp đoạt lấy, sau đó xoay người liền không nói trước vung lên.

"Ba" một tiếng vang lên trong đêm đen nghe hết sức doạ người.

Trên mặt tê rần, Vân Tranh sửng sốt, hớt hải quỳ xuống.

"Còn chết ở đây làm cái gì?" Chu Xảo Hân quát lên, Vân Hành nhìn nhìn ca ca của mình, rồi vội vàng dẫn theo vài tên thủ hạ cưỡi ngựa chạy đi.

"Công Chúa, xin bớt giận!"

Thị vệ đi theo đều vội quỳ xuống cầu tình, Vân Tranh lại chỉ thẳng tắp quỳ, cũng không nhúc nhích.

Mấy roi hung hăng đổ xuống, nửa ngày sau cơn tức giận trong lòng Chu Xảo Hân mới rốt cục tiêu tan một ít.

Cầm roi ngựa trong tay ném lên người Vân Tranh mặt vẫn không chút thay đổi, Chu Xảo Hân đạp mã phu đang quỳ ngã xuống đất rồi đi thẳng lên xe, sau đó chậm rãi nhẹ giọng nói, "Vân Tranh lại đây đánh xe, bản cung muốn trước giờ sửu* đến phủ Quốc cữu!"
(Giờ sửu: 1 giờ sáng – 3 giờ sáng)

"Rõ —" Cũng không dám nói gì nữa, cố chịu đựng cảm giác bỏng rát trên mặt, Vân Tranh vội vàng nhặt roi ngựa rồi trèo lên xe.

Chờ đoàn người Chu Xảo Hân đều rời đi rồi, thị vệ đứng trước cửa cách đó khá xa lập tức chạy vào hoàng cung.

"Đại nhân, thị vệ canh cửa không dám tới gần quá, chính là nhìn thấy Công Chúa vừa rồi đánh thiếp thân thị vệ của mình mấy roi, sau đó liền vội vàng rời đi như thể có việc gì gấp. Có muốn thuộc hạ phái người theo sau nhìn xem Công Chúa muốn làm gì không?"

Nhìn thuộc hạ của mình, nhớ lại một năm trước mình chỉ lén kêu vài tên thị vệ nhìn chằm chằm hành tung của Công Chúa, kết quả khiến cho Vũ đế nổi cơn thịnh nộ, Chung Khiêm Đức suy nghĩ cẩn thận nói, "Để ta đi cầu kiến Hoàng Thượng, bẩm báo dị thường của Trưởng Công chúa cho Người. Về phần có cần làm vậy không vẫn cứ để tự Hoàng Thượng quyết định đi."

Hết chương 31

---------------------------------------
Bách Linh: Thuộc tính phúc hắc của Công Chúa sắp được mở ~ Mấy chap này dài quá đi...
Về 10 chap cẩu huyết sắp tới, mình sẽ chuẩn bị rổ, chắc sẽ thu được đủ gạch xây nhà :3 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play