Nghe Việt Thanh Phong nói, Chu Xảo Hân rất nhanh liền trèo lên chiếc giường bằng gỗ La Hán tơ vàng. Chỉ thoáng chốc nàng đã cùng Việt Thanh Phong gối chung một chiếc gối, nằm cùng một giường, cùng đắp một cái chăn.

Bởi vì bất tri bất giác nhận ra mình và Chu Xảo Hân giờ phút này đều chỉ mặc một lớp áo đơn mỏng manh, cho nên Việt Thanh Phong theo bản năng căng cứng thân thể.

Cảm giác cơ thể dưới tay mình cứng ngắc như một tảng đá cứng rắn, Chu Xảo Hân cúi đầu, khoé môi chầm chậm vẽ lên một độ cong. Nàng đưa mặt áp sát cần cổ Việt Thanh Phong, hít một hơi thật sâu, rồi mới buồn bã nói, "Như thế này thật tốt, tỷ tỷ đã bao giờ từng có tâm nguyện gì nhất định phải đạt thành chưa?"

"Tâm nguyện?" Không biết vì sao nàng lại nói tới chuyện này, cố ý phớt lờ luồng nhiệt khí nhè nhẹ phả vào cổ, cố tình không nhìn những ngón tay của nàng đang ôm lấy mình, Việt Thanh Phong bình tĩnh nhìn tấm rèm bằng trân châu một đầu treo trên cột giường, vừa khéo buông rủ xuống che phủ hết giường, dùng thanh âm nhỏ nhất trả lời, "Có, hơn nữa hẳn cần ta dành một quãng thời gian rất dài, cũng rất nhiều mới có thể đạt được."

"Ta cũng có!" Thanh âm nàng pha lẫn nhàn nhạt thoả mãn cùng hưng phấn, Chu Xảo Hân hơi hơi nheo mắt, cười yếu ớt.

Việt Thanh Phong chậm rãi quay đầu nhìn nàng, đột nhiên Chu Xảo Hân không hề báo trước trực tiếp xoay người đè nàng dưới thân.

Việt Thanh Phong cả kinh, nơi nào trên cơ thể bị Chu Xảo Hân dán sát cũng nóng lên như lửa đốt. Nhưng Việt Thanh Phong chỉ có thể nỗ lực áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, cúi đầu cụp mắt.

Nhìn xuống đôi hàng mi cong cong của Việt Thanh Phong, hơi hơi dùng sức áp lên người nàng, Chu Xảo Hân thật cẩn thận sáp lại, khẽ nhướn mày, đầu mày cuối mắt lộ vẻ phong tình khác thường, "Biệt viện Vu sơn là do Phụ hoàng mẫu hậu đặc biệt ban cho ta, mọi hộ vệ binh lính nơi đây đều là người thuộc về lãnh địa của ta. Vu Điền, Hạ Bi, Thượng Quận, Thai Dương, toàn bộ là tinh anh tuyển tới, tất cả bọn họ đều chỉ nghe lệnh một mình ta. Hơn nữa nơi này cũng là nơi duy nhất ở Yển Thành chân chính thuộc về Chu Xảo Hân này."

Không biết rốt cục nàng muốn nói gì, Việt Thanh Phong cắn môi, rốt cục ngẩng đầu nhìn Chu Xảo Hân.

Nhìn nàng nằm dưới thân mình lộ ra dáng vẻ như thế, lòng đột nhiên thoáng rung động, Chu Xảo Hân ngây ra một lúc rồi đưa tay, giữ chặt hai tay Việt Thanh Phong đè xuống hai bên người, trực tiếp cúi xuống hôn nàng.

"A -" Mặc dù ban đầu mơ mơ hồ hồ đã chuẩn bị phần nào, nhưng khi Chu Xảo Hân đột nhiên đè hai tay nàng lại, Việt Thanh Phong nhìn hai người mười ngón đan xen vẫn bị doạ đến mức thất thần.

Việt Thanh Phong còn đang sững sờ, Chu Xảo Hân lại thả hai tay nàng ra, đổi lại ôm chặt lấy nàng.

Mới ôm nàng một chút liền nhận ra lồng ngực Việt Thanh Phong phập phồng không ngớt, chợt nhớ đến thương thế của nàng, Chu Xảo Hân liền lập tức dừng mọi động tác.

Thoáng tách ra một khoảng, tựa đầu lên vai trái Việt Thanh Phong, cười khổ một tiếng, Chu Xảo Hân nhẹ giọng nói, "Thính Vũ Hiên này là ta tự mình hạ lệnh cho đốc công xây dựng thật tốt, ta luôn nghĩ nếu có một ngày ta thật sự có người mình thích không nỡ rời xa, nhất định sẽ nghĩ biện pháp nhốt người đó lại, để nàng ngày ngày ở đây cùng ta. Dù một ngày cũng không để nàng rời khỏi tầm mắt ta, cũng không thể để nàng bước ra khỏi căn phòng này dù một bước."

Việt Thanh Phong nghe nàng nói vậy cũng hơi giật mình kinh ngạc, nhưng nghĩ đến kiếp trước thật sự mình từng bình an tới đây rồi rời đi, liền ôn nhu nói, "Đừng nói giỡn, Xảo Hân nàng vừa rồi thật sự doạ ta sợ."

Nơi đáy mắt vụt loé thần sắc mập mờ u tối không rõ, ngay khi Việt Thanh Phong vừa quay đầu nhìn nàng, Chu Xảo Hân liền vội vàng chuyển thân mình trở lại vị trí cũ, dán sát lại Việt Thanh Phong, nhỏ giọng nói, "Tỷ tỷ trước kia luôn thích làm theo ý mình, hôm nay thân thể không khỏe cũng không sớm nói cho Xảo Hân biết, hại ta lo lắng mãi, cho nên vừa rồi ra mới muốn hù doạ tỷ tỷ một chút, tỷ tỷ sẽ không thật sự bị doạ đấy chứ?"

Lắc đầu, lại có chút mệt rã rời, Việt Thanh Phong nhỏ giọng đáp, "Không sao, chỉ hơi bất ngờ thôi."

Bày ra dáng vẻ như yên tâm, Chu Xảo Hân nhu thuận nói, "Vậy là tốt rồi, tỷ tỷ cũng mệt, mau ngủ đi, chờ thân thể tỷ khá hơn ta sẽ dẫn tỷ đi đến một nơi."

"Ừ!" Nhẹ giọng đáp lời, thân thể Việt Thanh Phong vốn đã suy yếu, vừa rồi lại căng thẳng nên rất nhanh liền ngủ say bên cạnh Chu Xảo Hân.

Chờ đến khi tiếng hô hấp của nàng rốt cục vững vàng, Chu Xảo Hân mới ngẩng đầu nhìn lại căn phòng mình thích nhất, thật lâu thật lâu mới khe khẽ thì thầm, "Nói giỡn sao? Tỷ tỷ, cho tới giờ Xảo Hân cũng chưa từng nói giỡn."

Thật vất vả mới có thể thuyết phục bản thân nhất định phải quên chuyện người kia tự ý hành động, vừa tự khiến mình bị thương lại khiến Chu Xảo Hân nàng mất trí nhớ, nhưng nay người kia lại cậy mạnh, té xỉu trước mặt mình, làm hại mình lo lắng không yên. Trước tình hình như thế, nếu không phải nhìn vào tình cảm thắm thiết người kia dành cho mình, nếu không phải niệm tình thân thể Việt Thanh Phong mắc bệnh nhẹ, bằng không hôm nay mình sao có thể không những cùng nàng ấy ngủ chung một giường lại còn buông tha nàng như thế.

Thời gian này Chu Xảo Hân ở biệt viện Vu Sơn dị thường tích cực săn sóc, chiếu cố chuyện ăn uống ngủ nghỉ của Việt Thanh Phong, Vũ đế ở hoàng cung Đại Chu nơi Yển Thành rốt cục cũng thu được một số tin tức hữu dụng.

Sau suốt hai ngày điều tra, Chung Khiêm Đức mãi cũng tìm được một ít dấu vết để lại. Đợi Tiểu Lục Tử bị giam giữ chịu nghiêm hình tra tấn rốt cục chịu không nổi thú nhận hết thảy, Chung Khiêm Đức liền lập tức đến điện Huyền Vũ cầu kiến Vũ đế.

Lúc đó Vũ đế đang ở nội điện trấn an Chu hậu tâm tình không tốt, chờ đến khi đi ra đọc thư tín trong tay Chung Khiêm Đức cùng khẩu cung được báo lên, sắc mặt hắn lập tức tối sầm.

"Vệ quốc? Lữ Ngô Dũng?" Tựa tiếu phi tiếu cầm lá thư mà Quốc quân của Vệ quốc tự tay viết cho Lữ Ngô Dũng, rồi so sánh với thiếp thân nội giám dưới chướng Vũ đế, liên tưởng đến vị ngoại thần muốn đến cứu giá, lại mặt nhăn mày nhíu tỏ vẻ không quá bất ngờ kia.

Đứng dưới thềm điện nhìn vẻ mặt Vũ đế, Chung Khiêm Đức nhỏ giọng nói, "Vệ quốc thật sự khinh người quá đáng, một cái tiểu quốc nho nhỏ thế nhưng lại mua chuộc được đại thần, mưu toan lừa gạt Hoàng Thượng. Hành vi như thế thật sự đáng giận, Hoàng Thượng chúng ta không bằng thừa cơ hội này —" Chung Khiêm Đức vốn là Võ Trạng Nguyên, tuy ham quyền thế, nhưng giờ phút này cũng thật sự lo nghĩ vì quốc gia của mình nên mới cẩn thận đưa ra kiến nghị. Nhưng dù hắn đã từng chứng kiến tình cảnh Vũ đế giết người không chớp mắt, cứ nghĩ hẳn Hoàng Thượng sẽ không chấp nhận bị lừa gạt phạt bội nữa, Chu Thủ Cương một thân hắc phục ngồi trên bảo toạ trên đại điện lại chỉ cúi đầu nhìn thứ gì đó trên tay, nhẹ giọng vân đạm phong khinh nói: "Vệ quốc năm nay đại hạn, hơn nữa giặc Khiến Đan ở phương Bắc vẫn làm loạn tranh cướp không ngừng, căn bản là miệng cọp gan thỏ, không có khả năng xung đột vũ trang với Đại Chu ta. Hơn nữa Vệ quốc Thái tử Du mới đăng cơ, trước đó không lâu hắn lại vừa giết chết hai người huynh đệ cùng cha khác mẹ của mình, tình cảnh như thế cho dù hắn muốn chiến cũng không có năng lực thật sự bất chấp tình hình Vệ quốc mà khư khư cố chấp gây loạn."

Chung Khiêm Đức cố gắng che dấu thất vọng, Vũ đế nhẹ nhàng cười, tiếp tục nói, "Nay bọn họ sở dĩ đáp ứng Lữ Ngô Dũng, sở dĩ ngay cả một tên thái giám cũng âm thầm lấy lòng, đơn giản chỉ vì muốn một ít lương thực cùng ngân lượng y phục để cứu tế trong lúc nguy ngập, một khi đã như vậy sao Cô không làm người tốt một lần, dù sao bọn họ cũng yêu cầu không nhiều."

"Hoàng Thượng, không thể —" Không ngờ Vũ đế lại có ý niệm đó trong đầu, Chung Khiêm Đức vừa rồi còn cúi đầu lập tức ngẩng lên bước tới trước.

Giơ tay ra ý bảo hắn im lặng, Vũ đế tỏ vẻ không kiên nhẫn, trầm trọng phân phó, "Chuyện này Cô đã có chủ trương, ngươi chỉ cần nhìn chằm chằm Lữ Ngô Dũng, đừng đánh rắn động cỏ là được."

"Rõ!" Dù trong lòng buồn bực, nhưng Chung Khiêm Đức vẫn thức thời vội vàng ôm quyền, thu liễm mọi bất mãn lẫn thất vọng trong mắt.

Giờ phút này Vũ đế chẳng có chút hứng thú nào với đủ loại tâm tư trong đầu Chung Khiêm Đức. Trong lòng chỉ mãi lo nghĩ đến Chu hậu ở trong nội điện, Chu Thủ Cương liền đứng dậy phân phó, "Nếu việc này sự tình đã tra ra rõ ràng, vậy đem toàn bộ đám nô tài liên can đến Trình Tư ra thẩm tra, giao toàn bộ chuyện mưu toan ám sát cho Hình bộ xử lý. Nói bọn họ lập tức tra cho ra hết đám nô tài ăn cây táo rào cây sung này cho Cô, về phần ngươi và Việt Thanh Phong —"

Vốn thấy Vũ đế đổ toàn bộ chuyện ám toàn lên trên người đám nô tài trong cung, Chung Khiêm Đức còn thầm có chút phê bình kín đáo, nhưng qua mấy ngày mới rốt cục thấy Vũ đế nhắc tới chuyện mà hắn quan tâm, Chung Khiêm Đức lập tức quên nỗi thất vọng và không cam lòng vừa rồi, vội vàng cúi đầu tỏ vẻ kính cẩn lắng nghe.

Nghĩ đến Việt Thanh Phong ngày ấy bất chấp xả thân quên mình, nghĩ đến thủ đoạn xử sự ngày đó Chung Khiêm Đức gặp loạn không nguy, Chu Thủ Cương cao giọng nói, "Việt Thị Trung nàng nghĩ muốn gì, Cô hẳn đã biết. Về phần Khiêm Đức muốn gì, Cô lại thật đúng là có chút không đoán được!"

"Khiêm Đức không dám kể công, ngày đó có thể thoát hiểm kỳ thật hết thảy đều dựa vào Hoàng Hậu và Hoàng Thượng. Hoàng Thượng Hoàng Hậu cát nhân tự nhiên có thiên tướng, gặp dữ hoá lành." Chung Khiêm Đức vội vàng khiêm tốn.

Được Chung Khiêm Đức nịnh nọt lấy lòng, Vũ đế cười to, "Cô và Hoàng Hậu lần này có thể hữu kinh vô hiểm, quả thật nếu tính công trạng thì phải là Việt Thị Trung và ái khanh ngươi, cho nên ái khanh không cần quá khiêm nhường. Xem ra ngươi cũng không có gì đặc biệt muốn, kia hết thảy liền giao cho Lại bộ an bài đi."

Chung Khiêm Đức lập tức khom người, Vũ đế nhìn hắn, vẫn mặt mang ý cười tiếp tục nói, "Ngươi và Lục vệ đều bỏ công không ít, ai nấy đều thưởng cũng không sao. Đối với những thủ hạ trung thành tận tâm với Cô, Cô cũng không keo kiệt, các ngươi cứ chờ xem điều lệnh của Lại bộ đi."

"Khiêm Đức tạ Hoàng Thượng long ân! Hoàng Thượng vạn tuế!" Lần này Chung Khiêm Đức không còn nói hư tình giả ý gì nữa, lập tức quỳ xuống, lộ ra vẻ cao hứng.

Vũ đế thấy hắn không kìm nén được mà lộ ra bộ dáng vui mừng rõ ràng trên nét mặt, cũng càng yên tâm hơn.

***

Ngày mười chính tháng tư năm Kiến Nguyên thứ sáu nông lịch, ngày thứ tư sau khi Vũ đế gặp ám sát, Lại bộ rốt cục thả ra hơn ba trăm nội giám cao thấp trong điện Huyền Vũ bị giam giữ suốt bốn ngày qua.

Ngay trong ngày đó khi lâm triều, Lại bộ Thượng Thư cũng dâng tấu thỉnh Hoàng Thượng, thỉnh cầu lập tức tiến hành xử trí với thủ hạ cùng thân tín liên can của dư đảng Trình Tư.

Vũ đế vung bút lên một cái chuẩn tấu, trên điện Huyền Vũ lấy Đức Lục cầm đầu, toàn bộ hơn năm mươi thủ hạ thân tín của Trình Tư đều bị trảm đầu treo trên đầu tường khu chợ ngoài Hoàng cung Đại Chu.

Sau đó ở các cung các viện khác lại bắt được không ít vây cánh của Trình Tư. Đến tận ngày 22 tháng 4, từ ngày Vũ đế gặp chuyện tới lúc đó chỉ ngắn ngủi có bảy ngày, trong cung lục tục có 89 người bị trảm đầu thị chúng, hơn 100 người khác bị sung quân tới biên giới Ninh Toại châu.

Mà Lỗ Băng Yến suốt bảy ngày mặt trời mọc rồi lặn cũng không gặp được Vũ đế, rốt cục sau mấy ngày lo lắng đề phòng cũng đợi được cơ hội Quốc cữu Chu Niết Nhàn lại tiến cung.

Hết chương 26

-----------------------------------------
Bách Linh: Bạn Công Chúa, kỳ thật có điểm phúc hắc...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play