(*ý chỉ một sự vật, sự việc nào đó không thể ngờ, hay có thể gọi theo cách khác là định mệnh)

Việt Thanh Phong đi vào từ cửa hông, rất nhanh liền ngựa quen đường cũ đi thẳng đến nội điện.

Không khí trên đại đường trong nội điện đã rất căng thẳng, Võ đế ngồi ở chủ vị cao cao, đang nhìn tiểu thái giám lấy thêm ghế và dâng trà cho trưởng Công Chúa.

Chờ đến khi Việt Thanh Phong ngồi xuống phía sau bức mành thuỷ tinh phía bên phải đại đường liền nghe thanh âm Chu Xảo Hân miễn lễ cho những người khác trong điện đứng dậy.

Một tấm giấy Tuyên Thành có hai chữ "Điện hạ" viết bên trên được nhẹ nhàng đưa tới từ một phía, Việt Thanh Phong quay đầu khẽ gật rồi cầm cây bút lông đặt trước mặt lên. Lẳng lặng nhìn về hướng kia, nơi có vị hồng y nữ tử trẻ tuổi đang ngồi bên trái nàng.

"Tiếp tục!" Chẳng hề bận tâm phía đối diện đang có người chăm chú nhìn mình, Chu Xảo Hân chỉ ngồi xuống bảo y bằng gỗ tử đàn, hạ mệnh lệnh với mấy vị đại nhân phía dưới.

"Thưa vâng, vâng, vâng —" Bộ binh Thượng thu Lữ Ngô Dũng vừa rồi còn thao thao bất tuyệt, nhìn nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của vị đế vương trẻ tuổi, lại chuyển ánh mắt qua người Công Chúa đang ngồi bên trái, nhỏ giọng nói: "Vệ quốc những năm gần đây vẫn đều như hổ rình mồi với Đại Chu ta, trước kia Vệ Vương còn cố kỵ có Vệ hậu tồn tại, nhưng nay lão Vệ Vương lâm bệnh nặng, tất cả mọi chuyện trong triều đều do Vệ quốc Thái tử Du xử lý. Hắn không phải thân sinh nhi tử của Vệ hậu, nhưng là hậu nhân do tiên hoàng Vệ quốc lưu lại, hơn nữa Thái tử Du là một kẻ có dã tâm bừng bừng, cho nên, cho nên —"

Lữ Ngô Dũng cố tình nói đến đây liền liếc nhìn Công Chúa, lắp bắp không dám nói.

Tựa tiếu phi tiếu nhìn Lữ Ngô Dũng, Chu Xảo Hân nhẹ giọng tiếp lời: "Cho nên cái gì?"

Thanh âm trưởng Công Chúa nghe rất bình tĩnh, Lữ Ngô Dũng khẽ lau mồ hôi vô hình trên trán, ngẩng đầu len lén nhìn thoáng qua Võ đế và mấy vị đại thần vẫn đang nhìn hắn chăm chú, sau đó đột nhiên ưỡn thẳng sống lưng, cao giọng hùng hồn: "Quốc gia hưng vong, thất phu cần chịu trách nhiệm, nay Chu quốc ta ai nấy đều cần kiệt lực bảo vệ quốc gia, cho nên lão thần khẩn cầu Công Chúa cũng có thể vì Chu quốc mà tẫn hết khả năng góp một phần sức lực."

Mặc dù sớm biết hôm nay Võ đế triệp tập trọng thần muốn mưu đồ bí mật gì đó, nhưng chờ đến khi chân chính nghe được, bàn tay Việt Thanh Phong vẫn bất giác khẽ run. Trên tấm giấy Tuyên Thành vốn trắng như tuyết liền vương một giọt mực, Việt Thanh Phong vội vàng cầm một trương giấy khác lên.

"Ha ha!" Tựa hồ hoàn toàn không nghe được ẩn ý trong lời Ngô Thượng Thư nói, Chu Xảo Hân nhẹ nhàng bâng quơ liếc nhìn ca ca mình đang ngồi trên vị trí chủ thượng, sau đó cười hỏi: "Ngô Thượng Thư, ngươi muốn bản cung làm gì thì cứ việc nói thẳng, ta là trưởng Công Chúa của Chu quốc, Chu quốc gặp nạn ta đương nhiên sẽ khuynh hết toàn lực tương trợ."

Đôi măt Võ đế trên ngọc toạ khẽ buông rủ, tất cả mọi người trên điện đều thở phào nhẹ nhõm. Lữ Ngô Dũng lập tức ngẩng đầu đứng dậy, vẻ mặt cảm kích quỳ xuống trước mặt Chu Xảo Hân, kích động nói: "Lão thần thay Vương thượng, thay toàn bộ tướng sĩ cùng dân chúng Đại Chu đa tạ điện hạ hy sinh, điện hạ chỉ cần người —"

"Ta biết ngươi muốn nói gì." Đột nhiên đánh gãy âm điệu cảm kích cao vút của Lữ Ngô Dũng, Chu Xảo Hân khẽ cười với mọi người: "Thượng Thư đại nhân là muốn ta phái binh đi chứ gì, không thành vấn đề. Mười vạn thân binh của Chu Xảo Hân ta không phải tồn tại để bảo vệ quốc gia sao. Vệ quốc chỉ là một tiểu quốc mà thôi, những năm gần đây không thèm để ý tới quan hệ thông gia của hai quốc gia mà liên tiếp xâm chiếm. Cũng quả thật hẳn nên để cho bọn hắn chút nhan sắc nhìn xem, bằng không bọn họ thật khinh Chu quốc ta không có nam nhi. Phải rồi Thượng Thư, nhi tử ngài không phải gần đây mới được Hoàng Thượng phong làm thống lĩnh trú quân sao, thời cơ tốt thế này Thượng Thư đại nhân trăm ngàn lần đừng bỏ qua ah."

"Công Chúa — không phải –" Bộ mặt già nua lập tức xanh mét, sợ nhi tử độc đinh của mình thật sự bị bệ hạ phái đi đánh giặc. Lữ Ngô Dũng vội vàng nhìn về phía Võ đế.

Khẽ thở dài, Võ đế ra hiệu để đại thái giám bên cạnh mình nâng Lữ Ngô Dũng dậy, lúc này mới nhìn về phía Chu Xảo Hân, nhẹ giọng giải thích: "Ta muốn đưa quý nữ qua, cầu một phiến an bình cũng chỉ là kế tạm thời. Chu quốc ta đã an ổn thái bình nhiều năm, quả thật không nên vì nữ nhân, vì thể diện, vì chút lợi ích nho nhỏ mà khiến cho bách tính lầm than."

Võ đế là hoàng đế tốt, bản thân ái quốc lại vẫn đều cẩn trọng, nhưng cố tình tạo hoá trêu ngươi. Tiên đế ban cho hắn chữ "Võ" là hy vọng hắn có thể dùng võ thủ vững biên cương, nhưng cả đời hắn lại bài xích chiến tranh, không thích đối địch với bất kỳ nước láng giềng nào.

Hắn một mực cảm thấy chiến tranh là hành vi ngu xuẩn hao tài tốn của mất nhiều hơn được, cho nên luôn chần chừ thoái nhượng. Nhưng hắn lại quên mất, hắn không phải một người bình thường, bên cạnh và phía sau hắn có vô số binh tướng Chu quốc đều đang nhìn hắn, học theo hắn. Thử hỏi một quốc gia nếu ngay cả Hoàng Thượng của họ đều sợ hãi không dám chinh chiến, vậy thì có bao nhiêu binh lính sẽ có thể thật sự vì hắn mà chết trận sa trường?

Dù cho là giữa người với người hay giữa hai quốc gia, phàm có một bên yếu thế đã lâu, qua một thời gian dài thì họ có làm gì đi nữa cũng thật sự không đủ gây ra sợ hãi.

Tựa như kiếp trước khi Vệ quốc đột nhiên đột kích, dù là ai cũng không ngờ đường đường Đại Chu lại sẽ bị một tiểu quốc như thế tập kích. Nhưng chỉ qua mấy ngày, Vệ quốc liền thế như chẻ tre tấn công vào kinh đô Chu quốc. Nhớ cảnh vô số người vây quanh hoàng cung đại chu, nhớ tới kinh đô Yển thành bị một hồi đại hoả thiêu điến biến dạng, Việt Thanh Phong chỉ biết thở dài.

Kiếp trước chuyện Vệ quốc đột kích là năm Kiến Nguyên thứ mười. Thời gian bốn năm không nhiều cũng không ít, chỉ hy vọng đời này Chu quốc sẽ không phải trải qua kiếp nạn như vậy nữa.

Phía trước Công Chúa điện hạ vẫn cùng Võ đế tiếu lý tàng đao khẩu chiến, Việt Thanh Phong tâm tình phức tạp từng chữ từng chữ ghi lại lời Chu Xảo Hân nói, càng gần đến cuối cùng nàng cảm thấy Chu Xảo Hân biến đổi trăm bề.

Chu Xảo Hân mà nàng biết vĩnh viễn đều mang trên mặt nụ cười, vĩnh viễn đều ngọt ngào khả ái, vĩnh viễn đều ngây thơ đáng yêu.

Nhưng nàng ấy giờ phút này vẫn đều lạnh lùng nghiêm mặt, ánh mắt một mực loé lên mạt châm chọc. Nghĩ đến cảnh vừa rồi Chu Xảo Hân đi lướt qua trước mình như không nhìn thấy, Việt Thanh Phong vội vàng lắc lắc đầu, cố ngừng mọi suy nghĩ, tập trung trở lại.

"Thanh Phong ngươi đi đem thứ này trình lên cho bệ hạ." Thân thể bị huých một cái, Việt Thanh Phong vội vàng tiếp nhận tấu chương, thật cận thận đi ra từ phía sau bức rèm thuỷ tinh.

Nhẹ nhàng tiến lên, Việt Thanh Phong tự nhận thấy mình đã phi thường cẩn thận rồi, nhưng đến khi bất đắc dĩ cảm thấy quanh mình đột nhiên an tĩnh lại, Việt Thanh Phong chỉ có thể cúi người cung kính nói: "Thần Huyền Vũ điện Thị Trung Việt Thanh Phong tham kiến điện hạ, tham kiến các vị đại nhân."

Chu Xảo Hân liếc dây cột tóc thanh sắc trên đầu nữ tử trước mặt một cái rồi không chuyển mắt đi nữa, mọi người vừa nghe biết người tới chỉ là một Thị Trung liền không đem ánh mắt tập trung trên người Việt Thanh Phong nữa.

Sợ làm lỡ việc của Võ đế, Việt Thanh Phong liền rảo bước tiến lên, đem tấu chương đang cầm trên tay nhẹ nhàng đặt trên án trước mặt Võ đế.

Động tác như vậy từ lúc Việt Thanh Phong tiến vào nội điện nửa năm trước đã xảy ra vô số lần, cho nên Võ đế cũng không để ý, chỉ rất nhanh liền cầm tấu chương trên tay xem.

Nhìn tin tức mới nhất truyền đến trên tấu chương, Võ đế trầm mặc một hồi, sau đó rất nhanh liền cao giọng phân phó: "Các khanh đều lui cả đi, về chuyện hoà thân chúng ta chờ ngày mai lâm triều rồi bàn luận tiếp."

Chúng thần hai mặt nhìn nhau, dù trong lòng tràn đầy tò mò nhưng vẫn nhanh chóng khom người lui ra.

Việt Thanh Phong vẫn đều cúi đầu đứng một bên án của Võ đế, nhìn nhìn sườn mặt nàng, Chu Xảo Hân vội vàng bất động thanh sắc lui xuống.

Sau khi nghe được thanh âm người kia, Việt Thanh Phong khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Vệ vương băng hà, lúc này Vệ thái tử Du khẳng định sẽ bận rộn khắp nơi, phải không?" Võ đế nhìn tấu chương chầm chậm lên tiếng.

Biết hắn lúc này khẳng định không phải hỏi nàng, mà là hai người ở phía sau rèm thuỷ tinh, Việt Thanh Phong liền vội vàng thức thời lui xuống.

"Như vậy cũng miễn gây ra tranh chấp với trưởng Công Chúa. Bệ hạ, ta xem vẫn đừng nên nhắc lại chuyện muốn để Công Chúa hoà thân thì tốt hơn."

"Đúng vậy, Công Chúa một khi đã tham chính thì sao có khả năng dễ dàng buông tha cho quyền vị trong tay? Bệ hạ về sau còn thỉnh cân nhắc."

Đóng cửa vừa đúng lúc nghe được lời Võ đế cùng hai vị cận thần nói, Việt Thanh Phong rốt cục yên tâm một chút, xoay người rời đi.

Việt Thanh Phong vừa ra khỏi đại điện hít thở một hơi, rất nhanh lại bị gọi vào, mà ngay phía sau nàng cách đó không xa, Chu Xảo Hân vẫn ẩn thân sau một trụ điện đỏ thẫm chậm rãi xuất hiện, nhìn thân ảnh dần xa kia, nhẹ giọng hỏi: "Nàng rốt cuộc là ai?"

"Công Chúa, nàng là Việt Thanh Phong, năm Kiến Nguyên thứ tư thi được chức nữ quan, trước kia quản lý ngọc khí cho bệ hạ, nửa năm trước được thăng tới nội điện quản lý văn thư, mà hiện tại nàng đã là môn sinh đắc ý của nhị phẩm Thị Trung Lỗ Băng Yến. Hôm nay là lần đầu tiên nàng xuất nhập hội nghị thảo luận chính sự, phụ trách ghi lại chính kiến của Công Chúa người. Chỉ là một Thị Trung không ra hồn mà thôi, Công Chúa không cần hao phí tâm thần vì một nữ nhân không liên quan như thế."

"Thế sao?" Thần sắc phức tạp, quay đầu nhìn thoáng qua thiếp thân thị vệ trước nay vẫn một mực ít lời của mình, Chu Xảo Hân lẩm bẩm: "Nguyên lai chỉ là một người không quan trọng mà thôi!"

"Công chúa!" Không hiểu sao có chút lo lắng, Vân Tranh vội vàng tiến lên muốn nói: "Công Chúa —"

Nhấc tay ý bảo hắn không cần tiếp tục, Chu Xảo Hân mặt không chút thay đổi ra lệnh: "Ta muốn đi dạo trong cung một chút, ngươi đi tra xem có phải lại xảy ra chuyện gì hay không. Ta thế nào cũng cảm thấy biểu tình của hoàng huynh trên điện có chút quái lạ."

"Công Chúa xin chờ, thuộc hạ nhất định điều tra rõ." Phát hiện vừa rồi nói quá nhiều, sợ đợi thêm một lúc nữa sẽ càng nói càng sai, Vân Tranh vội vàng nhân cơ hội lui xuống.

Mà ngay khi hắn đi rồi, Chu Xảo Hân lại trực tiếp rẽ qua hướng khác đi.

"Công Chúa thiên tuế!"

"Thỉnh an Công Chúa."

Dọc đường đi có vô số cung nhân lễ bái, Chu Xảo Hân làm như không nhìn thấy, vẫn tiếp tục đi.

Thật lâu sau khi mình đứng dưới gốc đào yêu thích nhất, Chu Xảo Hân dừng lại nơi đó đến nửa ngày, lúc này mới đưa tay phải đặt lên hông, cởi xuống túi hương hồng sắc, lấy một thứ gì đó từ bên trong ra.

Siết chặt chiếc bích sắc ngọc trạc bên trong túi, Chu Xảo Hân chậm rãi mở một bức hoạ cuộn tròn nhàu nhĩ nếp nhăn ra.

Đưa tay nhẹ nhàng chạm vào dải đai cột tóc thanh sắc trên đầu vị nam tử lạnh lùng, một thân bạch y trường bào trong tranh, Chu Xảo Hân khuôn mặt nguyên bản không chút thay đổi lại chậm rãi cong khoé môi, cười khổ lẩm bẩm: "Nguyên lai là một nữ tử! Nguyên lai bức hoạ nam tử ta vẫn giấu bên người dĩ nhiên lại là nàng!"

Nhớ tới chính mình một hồi bệnh nặng tầm tháng 3 năm Kiến Nguyên thứ 5, sau đó từ trong túi hương của mình phát hiện một bức hoạ cuộn tròn, Chu Xảo Hân rốt cục thầm nhủ: "Ta đã biết khẳng định ta sẽ không vô duyên vô cớ cất giấu một bức hoạ trên người mình, càng thêm sẽ không hạ lệnh tất cả gia nhân đều không được chạm nó."

Hết chương 14

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play