"Nói không sai, không thấy người ta và Tiên. Nhi rất xứng đôi sao?" 

"Người ta rất đẹp trai, mà có người thì đây bụi đất, còn đang thổ huyết, lập tức phân cao thấp." 

Mấy vị trưởng lão, thấy tộc trường đã nói vậy thì tự nhiên cũng không cần khách sáo nữa, nhao nhao lạnh giọng mà nói. 

Nghe nói như thế, tiểu Tiên Nhi có chút cúi 

đầu, trên mặt đều là xấu hổ. 

"Các ngươi." Ngũ trưởng lão tức giận xanh cả mặt, cắn chặt hàm răng. 

Nhưng hắn cũng rõ ràng, Bùi Hổ mạnh nhất của bọn hắn đã bại, nhân số cũng không chiếm ưu thế, nếu như cứ còn day dưa thì người chịu thiệt chính là bọn hắn. 

"Thiếu gia, lưu được núi xanh, không sợ không còn củi, bọn hắn đã rắn chuột một ổ chúng ta rút lui trước." Ngũ trưởng lão nghiêm nghị cả giận nói bên tai Bùi Hổ. 

Nhưng khi Ngũ trưởng lão đã nghiêm nghị ra lệnh thì hắn không thể không nghe. 

Huống hồ, hắn cũng biết, nếu như ngay cả tộc Kỳ Lân cũng đứng về phía Hàn Tam Thiên vậy thì một khi đánh lên, người thua thiệt chỉ có thể là chính bọn hắn. 

"Sơn thủy gặp lại, các ngươi chờ đó cho ta." Hung dữ ném câu nói tiếp theo, Bùi Hổ quay người mang theo người muốn rời khỏi. 

Nhưng vừa mới đi, dưới chân lại đột nhiên bị tấn công, cả người mất đi trọng tâm, lập tức nửa quỳ trên mặt đất. 

"Ta có nói để các ngươi đi rồi sao?" Lúc này, Hàn Tam Thiên lạnh lùng mà nói. 

Lời này vừa nói ra, thêm Bùi Hổ trực tiếp ngã xuống, khung cảnh trong nháy mắt lặng ngắt như tờ. 

Cho dù vừa rồi tộc Kỳ Lân lên tiếng ủng hộ Hàn Tam Thiên, lúc này toàn bộ nghẹn họng nhìn trân trối, từng người ngây ra như phỗng. 

Mở miệng giúp đỡ là một chuyện, mục đích. là giải quyết phân tranh không đáng có. 

Nhưng chọc giận Bùi Hổ, thậm chí không cho tộc Đào Ngột bất kỳ mặt mũi gì lại là chuyện khác. 

Dù sao thì tộc Đào Ngột thân là thế lực ma tộc lớn nhất phương nam, thực lực không dung bất luận kẻ nào khinh thường, ai lại dám hoàn toàn trở mặt đối nghịch với bọn hắn chứ? 

Giận, giận. 

Bùi Hổ bị ép quỳ xuống đất, mặc dù khuôn mặt hướng xuống, nhưng lúc này thân thể nằm rạp trên mặt đất bởi vì phẫn nộ mà có chút run rẩy. 

Vô cùng nhục nhã. 

Chà đạp, chà đạp. 

Hắn cao cao tại thượng, quyền cao chức trọng, từ trước đến nay chỉ có người khác thấy hắn sang bắt quàng làm họ, đối với hắn làm ra đủ kiểu a dua nịnh hót, đừng nói mắng hắn, cho dù ở trước mặt hắn nói một chữ không, đó cũng là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra. 

Nhưng hôm nay, hắn không chỉ bị người ta nói chứ không, thậm chí còn bị nhục nhã chỉ có hơn chứ không kém, còn bị đánh tơi bời... 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play