*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lão râu bạc chán nản, sống hơn. hai ngàn tuổi, hắn có sóng gió gì chưa thấy qua, nguy hiểm nào mà chưa gặp qua, nhưng hôm nay lại bị một tiểu tử tuổi trẻ thiếu chút nữa đã lấy mạng già của hắn. 

Đây cũng không phải là vấn đề có đau hay không, mà là tôn nghiêm. 

Không chỉ có tôn nghiêm hơn hai ngàn tuổi của hắn, mà là tôn nghiêm của toàn bộ Thiên Cơ cung. 

Hàn Tam Thiên chỉ nhàn nhạt nhìn qua hắn, không nói lời nào, nhưng từ trong mắt anh có vẻ nhẹ nhõm, lão râu bạc biết rõ, hắn 

đang bị người trẻ tuổi này trước mắt này xem thường. 

"Xem ra, ta không cần nương tay nữa. Tiểu tử, ngươi đã thành công chọc giận ta."

Lão râu bạc vừa mới nói xong, trong tay đã vận khởi năng lượng toàn thân. 

Mắt thấy như thế, Chung Bắc Hải vờ ngủ giả chết cũng không còn cách nào giả và tiếp, gấp gáp hô:

"Sư huynh, không thể." 



"Hàn thiếu hiệp, chưởng môn chi thuật của Thiên Cơ cung có sức mạnh vô tận, nếu đánh nhau thì tửu lâu nho nhỏ này sẽ đổ sụp trong khoảnh khắc, đến lúc đó tất cả 

chúng ta đều không có chỗ dung thân." Chung Bắc Hải hố sư huynh xong, lại tranh thủ thời gian vội vàng giải thích với Hàn Tam Thiên. 

Hàn Tam Thiên không nói gì, lúc đầu anh không có ý định gây phiền toái, nhưng thực tế là đám người này làm quá mức, không chỉ không cảm kích ơn cứu mạng, ngược lại. còn đả thương người, cho dù là Phật tất nhiên cũng sẽ nổi giận. 

Chỉ một việc này khiến mọi người của Thiên Cơ cung nhất thời nắm chặt nắm đấm, lúc này cuối cùng có thể xuất ra một ngụm ác khí. 

Nhưng Hàn Tam Thiên chỉ nhàn nhạt nhìn 

chằm chằm cục diện. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play