*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhanh, thật sự quá nhanh, tất cả mọi người hoàn toàn không có phản ứng gì, thậm chí ngay cả người trong cuộc như Trần Thế Dân cũng đều đang duy trì nụ cười khẽ của một giây trước. 

Theo tiếng nổ vang, đám người này mới nhìn rõ ràng chuyện gì đã xảy ra. 

Ngay cả Trần Thế Dân cũng mới nhìn rõ ràng, lúc này một tay kẹp lại ngay cổ mình vậy mà là của anh. 

Hàn Tam Thiên! 

Hắn muốn nói chuyện, nhưng há miệng lại có máu tươi tuôn ra, va vào một bức tường dày ba mươi centimet, thân thể của hắn. đập vào tạo thành một cái hố to, hắn nhận va chạm này chỉ sợ đã không cần ngôn ngữ gì để diễn tả. 

Ánh mắt của hắn bắt đầu lộ ra kinh hoàng, bắt đầu lộ ra sợ hãi, hắn muốn giãy giụa đứng dậy, lại phát hiện mình không chỉ bị khảm vào trong vách tường, xương cốt trong thân thể gần như đã đứt gãy vô số, căn bản không nghe mình điều khiển. 

Lúc này, Hàn Tam Thiên hơi khẽ cau mày, nhẹ giọng mà nói: "Voi?" 

Chỉ ngắn gọn một chữ, một nghi vấn, nhưng đối với Trần Thế Dân mà nói, thật sự là trào phúng vô tận. 

Chung Bắc Hải nghe tiếng vang, mở ra nửa con mắt nhìn sang, không nhìn không biết, 

nhìn một cái lại tranh thủ thời gian nhắm mắt lại giả vờ ngủ. 

Với tốc độ của Hàn Tam Thiên và chỉ dùng một tay kẹp lấy cổ Trần Thế Dân lại có thể khiến hắn đụng vào bức tường cực dày tạo ra một cái hố to thì xem như bản lĩnh của anh cực lớn. 

Cái hố bên trong bức tường bị đụng lõm vào chừng hai mươi centimet, những bức tường chỉ bị lui ra ngoài chứ không hề tạo thành cái hố to thì chính là bản lĩnh bên trong bản lĩnh. 

Có thể tấn công ở tốc độ khiến người khó 

mà phát giác được, còn có thể khiến một người đập vào trên vách tường tạo thành đầy đủ tổn thương nhưng lại không phá hư chỉnh thể vách tường, như vậy chỉ có thể nói rõ, người này đã đạt tới cảnh giới đỉnh phong của điều khiển lực lượng. 

Chung Bắc Hải giả chết, những người khác trong Thiên Cơ cung cũng không khá hơn chút nào, nghẹn họng nhìn nhau trân trối, hiển nhiên đều không hiểu rõ trong chớp nhoáng kia tại sao lại xảy ra nhiều chuyện như thế. 

Làm sao ngay trước mặt bọn hắn mà muốn đem người đi thì trực tiếp mang đi... 

Lão râu bạc thấy cảnh này, lập tức cảm giác 

mất hết thể diện, tức giận quát một tiếng: "Người trẻ tuổi này, lão phu đã cho ngươi đủ cơ hội, người lại dám cả gan tổn thương đồ nhi của ta, quả thực làm càn, hôm nay, ta muốn người nếm thử phất trần của lão phu." 

Vừa mới nói xong, thân hình lão râu bạc khẽ động, ngay sau đó, phất trần hất lên, phất trần nhìn như nửa mềm lại trong khoảnh khắc trở thành một cây trường thương kiên 

Hàn Tam Thiên nghiêng người tránh, phất trần lập tức từ bên hông xuyên qua. 

Phất trần đâm một lần chưa trúng, lại đâm trúng vách tường, sau một tiếng vang trầm, phất trần trực tiếp xuyên thấu vách tường, tạo thành một cái lỗ thật to. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play