*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[+]  “Để ta đi xem xem." Đao Thập Nhị, đứng lên, vội chạy đến trước cửa. 

Sau đóm hắn đi đến một góc khuất của căn phòng, thông qua một khe hở, nhìn một lúc rồi quay lại nói. 

“THật sự là tên nhát gan đó" Đao Thập Nhị nói.  ".." Hàn Tam Thiên không nói nên lời, nhất thời không thể biểu đạt được cảm xúc trong lòng lúc này. 

“Hơn nửa sau lưng hắn còn mang theo rất nhiều người." Đạo Thập Nhị nói thêm 

“Có lẽ là người của cung Thiên Ngọc bọn họ" Tứ quái đáp. 

“Tam Thiên, bây giờ làm như thế nào" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh vội vã nói. 

“Để cho bọn họ vào." Hàn Tam Thiên suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy. 

“Chết tiệt, đám võ sĩ này, chúng ta cứu chúng làm gì chứ? Lúc đầu muốn lừa gạt thất muội của chúng ta, sau đó lại đánh nhau với minh chủ ngươi, theo ta thấy, nên để bọn chúng tự sinh tự diệt thò hay hơn." Tứ quái nhìn thấy như vậy, bất mãn thốt lên. 

“Nói không sai, đám để tiện bọn chúng, sống hay chết không liên quan đến chúng ta"Liễu Sa cũng lạnh lùng nói. 

Trần Thế Dân bất mãn, quay đầu lại hét với ông lão tóc bạc. 

Ông lão râu bạc lúc này đang đánh ngã vài thây ma, chợt chau mày lại hỏi: “ Vì sao?" 

“Con...con với đám người trong này lúc trước có chút xích mích, nào có biết được...nào có biết được bọn họ lại câu nệ tiểu tiết, nhỏ mọn như vậy, muốn báo thù lại chúng ta"Trần Thế Dân đang che giấu lỗi lầm của mình, lập tức nói với sự phụ hắn. 

Nhưng vừa nói xong, lập tức hắn nghe thấy một giọng nói: “Người đang nói bọn ta nhỏ mọn sao?" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play