*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đột nhiên, Hàn Tam Thiên dừng lại, cả người đau đớn ôm chầm lấy cái đầu mà quỳ gối xuống đất.  Những gương mặt tươi cười, hàng trăm hình ảnh sống động của cuộc sống đời thường không ngừng xuất hiện trong trí não hắn... 

Sau cùng là gương mặt đang cười của Phù Mãng... 

Đột nhiên Hàn Tam Thiên buông tay xuống, đồng thời đứng lên bay về phía Lục Viễn.  <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Trái tim của các đệ tử đỉnh Lam Sơn đột nhiên thắt lại, cho dù là Lục Viễn đang thở thoi thóp, khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên bay về phía mình, bất giác cay đắng nở nụ cười như đang đợi cái chết. 

Dù sao vẫn có thể sống được thêm vài giây, tốt hơn là bị hắn bóp chết ngay lúc này. 

Nhưng đợi đến ba phút, sự đau đớn kịch liệt hay là cái chết tức tưởi đều không xảy ra, với tốc độ của Hàn Tam Thiên, đây tuyệt đối là chuyện không thể. 

Nghĩ đến đây, hắn mới từ từ hé mắt, thân thể tràn đầy hắc khí của Hàn Tam Thiên đứng ngay trước mặt hắn, theo bảng năng hắn lùi rụt người về, nhưng đột nhiên như vậy hắn liền chau mày khó hiểu. 

Tóc màu đỏ của Hàn Tam Thiên không biết từ lúc này đã biến mất, đôi mắt vẫn còn 

“Thành Sa Mạc? Người đang nói đám người của Phương Khôn sao?" Hàn Tam Thiên chau mày lại. 

“Đúng vậy." Lục Viễn gật đầu: “Bọn họ mặc dù sống ở sa mạc xa xôi, không ai biết được chính xác lại lịch của chúng, thần bí vô cùng, nhưng nghe nói bọn họ là người hiểu rõ về đám ma tăng nhất." 



Truyện đang được up trong nhóm thu phí với tốc độ 5-10 chương/ ngày rồi các bạn nhé. Tham gia Facebook Group rồi inbox cho admin để đọc sớm nhất nhé !!!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play