Lối đi thật sự rất nhỏ, cho dù Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh cố gắng dùng toàn bộ sức mạnh leo lên, nhưng làm như thế nào đi chăng nữa thì lúc này đã bị Mặc Dương 

dùng cây gậy sắt chắn lại.  Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh cố gắng như thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng. 

“Ầm." 

“Mặc Dương” 

“Mặc Dương." !Lúc này, những người còn sống sót ở lầu một không ngừng đau lòng mà hét lên. 

Nghe thấy những tiếng kêu gào ở lầu một, Mặc Dương liền mĩm cười, sau đó ngồi xuống đất, ngước nhìn những thây ma đang chạy đến, rồi nhìn lên trần nhà: "Tam Thiên, hẹn gặp lại ở kiếp sau." 

Sau đó vỗ mạnh vào ngực rồi nhắm mắt lại: “Hôm nay chúng ta là huynh đệ, kiếp sau vẫn là như vậy." 

"Hừm." 

Thây ma nhìn thấy người sống liền lập tức bổ nhào đến... 

Sau đó, một thân ảnh lập tức đứng trên tường thành, gió thổi phất phới, đó chính là Hàn Tam Thiên. 

Phía sau anh có ba trăm bóng đen nhanh chóng đi đến từ phương xa. 

"Xoát xoát xoát." 

Ba trăm bóng đen lập tức bay lên tường thành, đứng ở phía sau Hàn Tam Thiên mấy mét. 

"Hàn Tam Thiên, người nhìn xem." Lục Viễn bước nhẹ lên phía trước, chỉ về phía tửu lâu xa xa trong thành. 

Từ tường thành nhìn qua thì bên ngoài trong thành đã trống rỗng, chỉ còn một chỗ bừa 

bộn, còn tửu lâu ở phương xa kia, cho dù cách rất xa cũng khiến người ta nhìn mà tê cả da đầu. 



Không hổ các đệ tử tinh nhuệ nhất của núi Lam Son. 

Tu vi rất tốt, dày công tu dưỡng bật nhất. 

"Xoát xoát xoát." 

Rất nhanh sau đó, hai đội ngũ đã mạnh mẽ mở ra một đường máu từ phía ngoài vào. 

Mà lúc này, Hàn Tam Thiên cũng không chờ lâu nữa, anh hóa thành một đạo hắc ảnh, xông thẳng vào khe hở trên lầu ba. 

Xoạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play