*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn Phù Mãng, Phù Lí biết rằng đây có lẽ là lời từ biệt...
“Ngươi rất thông minh, Phù Lí, ngươi không cần ta phải nói thêm nhiều lời, đúng không?"Phù Mãng lên tiếng thúc giục.
Phù Lí gật đầu, nghiến chặt răng lại, kiềm chế nước mắt lăn xuống, đi vài bước rồi nhặt thanh đao lên, sau đó mang đến.
“Người giúp ta một việc cuối cùng này”
Trong phòng khách hai mươi phút sau.
Nhìn Phù Mãng, Phù Lí biết rằng đây có lẽ là lời từ biệt...
“Ngươi rất thông minh, Phù Lí, ngươi không cần ta phải nói thêm nhiều lời, đúng không?"Phù Mãng lên tiếng thúc giục.
Phù Lí gật đầu, nghiến chặt răng lại, kiềm chế nước mắt lăn xuống, đi vài bước rồi nhặt thanh đao lên, sau đó mang đến.
“Người giúp ta một việc cuối cùng này”
Trong phòng khách hai mươi phút sau.
Mặc dù trong tuyệt cảnh nhưng vị lãnh đạo Phù Mãng đã có thể giúp họ giải quyết vấn đề ăn uống, ít nhiều gì cũng khiến cho họ có thêm hi vọng, bây giờ tâm trạng có vẻ tốt lên rất nhiều.
Lúc này nghe có tiếng bước chân đến, tinh thần của họ lại reo vang. !Bởi vì có tiếng bước chân đến, đồng nghĩa Với việc có thức ăn đến.
+
Giống như bọn họ nghĩ, một lúc sau, có người bên một nồi canh đi tới, nhưng mà người mang tới lúc này không còn là Phù Mãng mà lại là Phù Lí.
Nhưng thức ăn đã đến trước mặt, không ai còn để ý đến sự thay đổi nhỏ này, dưới sự giúp đỡ của Phù LÍ, mỗi người đều có thức ăn để ăn.
“Phù Mãng đâu?" Lúc đến lượt của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh, vì nhìn thấy có gì đó kì lạ, cô liền lên tiếng hỏi.
Cô chú ý đến đôi mắt đỏ ngầu của Phù Lí, mặc dù Phù Lí luôn nở nụ cười nhưng vô cùng gượng gạo.
“Đốt lửa ở trong nhà bếp có động tỉnh, Phù Mãng lo lắng sẽ làm bộ thây ma kia chú ý nên đã ở lại xử lí" Phù Lí lên tiếng giải thích.
Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh liên chau mày, nắm cánh tay của Phù Lí lại: “Có phải người đang giấu ta chuyện gì không?"
Ánh mắt Phù Lí hiện lên tia thất thường, nhưng rất nhanh liền lấy nụ cười che giấu đi: “Tửu lầu rộng lớn như vậy, ta có gì có thể giấu được người chứ?"
Nghe xong lời nói của Phù Mãng, Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh vẫn tiếp tục chau mày lại, nhưng cô cũng không biết nói thêm gì, chỉ gật đầu rồi nhận lấy bát canh.
Sau đó, đưa mắt nhìn Thi Ngữ, Thi Ngữ liên gật đầu, đứng dậy nói: “Ta đến phòng bếp
giúp đỡ"
“Không được đi."
Đột nhiên Phù Lí hét lên, mọi người ở đây đều bị dọa hoảng sợ.
Dường như biết được phản ứng của mình có không đúng, Phù Lí nhẹ nhàng giải thích: “Người đông, hơi thở sẽ nhiều, tiếng động cũng nhiều thêm, ngay cả ta Phù Mãng cũng không cho ở lại lâu."
Với câu nói này, mọi người như hiểu ra được.
Nhưng hai người Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh và Mặc Dương lại cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Thái độ của Phù Lí khiến hai người họ hoài
nghi.
“Thật ra, mọi người lúc này đã ngồi chung trên một chiếc thuyền, có chuyện gì nên nói ra cho mọi người cùng biết, có phải Phù Mãng vì đi tòm thức ăn mà đã bị thương hay không?" Mặc Dương nghi ngờ hỏi.
Phù Lí giật mình, đưa mắt nhìn Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh và Mặc Dương, cô hiểu rằng, hai người bọn họ rất thông minh, đã
bôn ba trên giang hồ lâu như vậy, khó mà có thể giấu được họ.
Nhưng cô cũng không ngốc, gật đầu và nói theo ý của câu nói Mạc Dương: “Đúng...bị thương một chút, bởi vì sợ mọi người lo lắng, nên mới.."
Lời nói này đã làm mọi người bớt nghi ngờ, bao gồm cả Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh.
Chỉ có một người nhạy bén như Mặc Dương, đi theo Hàn Tam Thiên đã lâu, thay Hàn Tam Thiên làm không biết bao nhiêu việc, cho dù Phù Lí nói theo ý nghĩ của hắn nhưng hắn vẫn cảm nhận được có điều gì
đó không đúng.
Mặc Dương đứng dậy, không nói thêm lời nào, liền đi vào phía phòng bếp.
Chỉ là, đi chưa được vài bước, Phù Lí đã lập tức chạy đến, đưa kiếm vào trước cổ Mặc Dương, lúc này trong mắt vô cùng hung hăng nói: “Ta đã nói rồi, bất cứ ai cũng không được vào phòng bếp, vì thế nếu như người bước thêm bước nữa, ta sẽ không khách khí."
+
“Ta là phó minh chủ, ta không tin rằng ngươi dám cản ta."
“Không hay rồi, không hay rồi, thây ma đang xông vào từ lầu ba"
Một đệ từ từ lầu hai men theo cầu thang chạy xuống, hét lớn với mọi người.
“Cái gì?"
Tất cả đưa mắt nhìn nhau.