*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hương thơm mê người của ả ta ngày càng gần khiến mũi hắn cảm thấy khó chịu.
Chỉ là, ả ta vừa dán vào người Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên bất giác đưa tay điểm trên cánh tay của ả ta, cản trước mặt.
“Ngươi đang làm gì vậy?" Lục Nhược Tâm cố gắng vùng vẫy, nhịp tim bất giác đập nhanh hơn, nhưng trong ánh mắt là sự tức giận và bất mãn.
“Ngươi muốn làm gì?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng hỏi lại.
Bất luận là Hàn Tam Thiên nói gì, Lục Nhược Tâm lúc này vẫn đưa mặt về phía bên tai của Hàn Tam Thiên, lạnh lùng nói: “Nếu như người còn cự tuyệt ta, ngươi đừng quên trên bức thư đó là gì, đến lúc đó người có cầu xin ta cũng không có tác dụng"
“Hơn nữa, ta chỉ muốn nói với ngươi, ngươi có phải nên quay về thành xem một chút không?"
Nói xong, Lục Nhược Tâm lập tức xoay người lại, dáng người uyển chuyển, mang theo ánh mắt buồn buồn nhìn Hàn Tam Thiên.
ta muốn lợi dụng cơ hội này để xem Hàn Tam Thiên có phản kháng lại với bản thân ả hay không, có thể tiếp cận được Hàn Tam Thiêm thêm một chút hay không.
Nhưng kết quả lại khiến ả vô cùng thất vọng.
Một chút cơ hội cũng không có.
Về thành sao?
Đồng tử của Hàn Tam Thiên lúc này chợt thu hẹp lại. !
“Ta... ta đã hôn mê bao lâu rồi?" Trong trí nhớ của mình, Hàn Tam Thiên chỉ cho rằng
mình vừa chợp mắt, có lẽ thời gian hôn mê đó sẽ không dài, cùng lắm chỉ là một ngày.
“Ba ngày" Lục Nhược Tâm lạnh lùng thốt lên.
“Ba ngày?"Hàn Tam Thiên trợn to hai mắt, vội vàng nói: “Vậy thị trấn nhỏ thì đúng rồi, sau khi đám yêu tăng rời đi, vậy thị trấn đó cũng được giải thoát rồi đúng không?"
Lục Nhược Tâm chỉ mỉm cười nhưng không hề nói.
“Ngươi nói gì đi" Hàn Tam Thiên vô cùng khẩn trương.
“Ta làm sao biết được chứ.” Lục Nhược Tâm đáp lại.
“Trong thành nhất định có do thám của ngươi, tình hình bên đó như thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết hay sao?" Hàn Tam Thiên ngày càng gấp gáp.
“Ta biết liền phải nói cho người nghe hay sao?Hàn Tam Thiên là người đang cầu xin ta, chứ không phải ta đang cầu xin người, người tốt nhất nên hiểu chuyện một chút." Lục Nhược Tâm lạnh lùng nói, sau đó xoay
người rời đi.
“Được, vậy xem như ta đang cầu xin ngươi." Hàn Tam Thiên cuối cùng cũng nói.
Lục Nhược Tâm dừng bước, xoay người lại: “Cầu xin ta, ta liền sẽ nói cho người biết hay sao? Bản tiểu thư đây không có hứng thú."
Dứt lời, ả liền thả rèm xuống rồi rời đi.
Đưa mắt nhìn Hàn Niên, dường như cuộc cãi vã giữa Hàn Tam Thiên và Lục Nhược Tâm khiến Hàn Niên hoảng sợ, nhưng sau khi nhìn thấy ả ta đã rời đi, Hàn Niên lập tức
cười với Hàn Tam Thiên, nó như đang an ủi Hàn Tam Thiên rằng không sao đâu.
“Niên nhi, ba phải đến một nơi có chút nguy hiểm, con có muốn đi cùng ba hay không?" Hàn Tam Thiên hỏi.
“Ba đi đâu, Hàn Niên sẽ theo đó." Nó vô cùng ngoan ngoãn gật đầu vui vẻ nói.
Hàn Tam Thiên không nói thêm gì, ôm Hàn Niên lên, muốn đi ra khỏi doanh trại.
Nhưng ở bên doanh trại, Lục Nhược Tâm vẫn chưa rời đi, dựa lưng vào giống như
đang chờ đợi, nhìn thấy Hàn Tam Thiên bước ra liền nói: “Ngươi muốn đi sao?"
“Đúng vậy!
“Liền đi như vậy sao?"Lục Nhược Tâm nói thêm
Hàn Tam Thiên không nói thêm gì, ôm Hàn Niên chuẩn bị rời đi.
“Người của ta ở trong thành gặp người tối hôm đó nay đã rời đi rồi, vì vậy tình hình. trong thành như thế nào cô ta đều không biết. Nhưng ta biết người còn có bạn ở
trong đó, vì vậy trong những ngày người hôn mê, ta đã phải người đến đó dò la tình hình."
Nghe đến đây, Hàn Tam Thiên lập tức dừng chân lại.
“Ma tăng mặc dù đã rời đi, nhưng tình hình trong thành vô cùng không ổn. Khắp thành đều là thây ma, bên trong có khả năng không còn người sống”
“Có lẽ người khác lúc này muốn liều mạng xông vào thành, ta liền biết kẻ đó không khác nào tên ngốc, nhưng ta biết Hàn Tam Thiên người tình sâu nghĩa nặng, ta sẽ giúp
đỡ ngươi."
3
“Trong thành ít nhất mà mấy vạn, thập chí là mười mấy vạn thây ma, người thật sự muốn đi như vậy sao? Nói xong, Lục Nhược Tâm đưa mắt nhìn Hàn Niên, nói tiếp: “Ta không
nghi ngờ năng lực của ngươi có thể bảo vệ được an toàn cho Hàn Niên, nhưng người dám đảm bảo rằng nó sẽ không bị thương không? Ngươi nên nhớ một điều, nếu như Thây ma làm cho nó bị thương..."