*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Nhưng cho dù không còn đầy nữa, khi chủ nhân không muốn nó ăn thì nó sẽ không thể ăn." Lời nói đột nhiên trở nên lạnh lùng, ngay sau đó, trong tay nàng hơi dùng sức, con mèo kia lập tức bị nàng vung ra cách xa mấy mét, rồi mới đập xuống đất.
Con mèo kia không còn tham lam đồ ăn nữa, thay vào đó sợ hãi nhìn Lục Nhược Tâm.
"Để nó nhìn cho đã đi, bên kia đã chuẩn bị xong chưa?" Lục Nhược Tâm nói.
"Đã dựa theo phân phó của ngài, hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng." Hạ nhân nói.
Lục Nhược Tâm hài lòng cười cười: "Rất tốt." "Bên ngoài sắp mưa rồi sao?" Lục Nhược Tâm đột nhiên hỏi một câu.
Hạ nhân gật gật đầu: "Vâng, mây đen dày đặc, hẳn là không lâu nữa sẽ có giông tố kéo đến, nhưng thuộc hạ đã an bài tốt, sai người gia cố bốn phía doanh trướng, bảo đảm công chúa có nơi nghỉ ngơi khô ráo dễ chịu."
Lục Nhược Tâm lắc đầu: "Mưa to cũng tốt, mưa to cũng tốt, ít nhất có thể an ủi một số người. Người vô năng chỉ có thể oán trời.
trách đất, trận mưa to này xem như ông trời đang thương hại đi."
"Chỉ sợ là ông trời sẽ bận bịu chết." Hạ nhân nhẹ khẽ cười nói.
Lục Nhược Tâm cười mà không nói, nhẹ nhàng chậm rãi nằm nghiêng, khoan thai mà nói: "Đi nghỉ ngơi sớm đi, tối nay đã định sẽ có người vượt qua trong bị thương, có người nhục nhã sống không bằng chết, chúng ta hẳn là không nên cô phụ ban đêm đẹp đẽ lại có thể bình yên nhập mộng này."
Hạ nhân nghe vậy, lập tức cười một tiếng: "Vậy tiểu nhân không quấy rầy công chúa
!nghỉ ngơi, thuộc hạ cáo lui."
Tâm tình Lục Nhược Tâm không tệ, khó có khi mà gật đầu đáp lại.
Đợi đến khi hạ nhân ra ngoài, nàng nhẹ nhàng nằm đó, ngón tay như ngọc thon dài khoan thai cầm lấy hoa quả bên trong mâm đựng trái cây, môi son khẽ mở, răng ngọc hơi mở, tinh tế phẩm vị.
Với nàng mà nói, những người chọc giận nàng, không thuận nàng, tối nay nhất định là một đêm không ngủ.
Mưa to như như trút nước, bốn phía ban đêm chỉ nghe tiếng mưa rơi và từng trận tiếng sấm, khi thì có mấy tia chớp lóe lên, đêm tối đột nhiên được chiếu sáng trắng lóa, sau đó lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ đen tối trước đó.
Trong rừng rậm, lúc này Hàn Tam Thiên ngồi dưới một gốc cây không nhúc nhích.
Cho dù mưa to dội xuống anh cũng không thèm để ý chút nào, mặc cho nước mưa ướt đẫm toàn thân, trên mặt cũng không phân biệt được là nước mưa hay là nước mắt.
Gió rống, mưa lớn, tiếng sấm cũng vang to,
nhưng dù khí trời ác liệt cũng không ngăn cản nổi nỗi khổ trong lòng Hàn Tam Thiên lúc này.
Anh không rõ tại sao Tô Nghênh Hạ lại nói ở trong thư như thế.
Anh rất bàng hoàng, cũng rất mờ mịt, thậm chí không biết nên làm thế nào.
Nàng bị ép buộc sao? Trông không giống lắm, nhưng vô luận như thế nào thì Hàn Tam Thiên cũng không tin nàng sẽ nói ra lời như vậy.
Cùng lúc đó, trong sơn động bên dưới. giông tố, nếu Hàn Tam Thiên bên kia yên. lặng giống như chết thì bên này lại có tiếng khóc nổi lên bốn phía, thê thảm vô cùng.
"Không, không, đừng." Một giọng nam tuyệt vọng kêu to đến khàn cả giọng.
Còn các cô gái thì không ngừng phát ra tiếng khóc vô cùng thê thảm, nương theo đó là tiếng cười tà ác của một đám nam nhân.
Thị trấn nhỏ ở biên giới cách đó không xa, đêm mưa khiến bây tang thi gào thét không còn lớn tiếng như trước nữa, mặc dù có
chút gọi là nhắm mắt làm ngơ sự tình, bịt tai trộm chuông, nhưng tối thiểu có thể khiến cho lòng người hơi dịu lại.
Lại có thêm một nồi canh nóng của Phù Mãng, có lẽ đối với với Phù Mãng mà nói là thống khổ, nhưng đối với đại bộ phận người mà nói, xem như là niềm vui của "Sau cơn mưa trời lại sáng".
Trời rất nhanh đã sáng, tiếng sấm không biết từ khi nào đã không còn nữa, cơn mưa cũng đã dừng lại vào lúc tảng sáng bình minh.
Bầu trời giống như pha lê sạch sẽ, trên mặt
đất có gió nhẹ nhàng khoan khoái, hoa cỏ dạt dào, chim chóc cũng sung sướng gáy gọi.
Sau cơn mưa thì mọi thứ dường như trở nên thật đẹp đẽ.
Trong rừng rậm, giọt nước trên nhánh cây nhỏ xuống từng giọt đến đất, phía dưới cây đại thụ chính là Hàn Tam Thiên.
Không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó như là bàn thạch, không phải chỉ trong một lát mà là cả một đêm.
"Rắc."
Trong rừng cây an tỉnh vang lên âm thanh đạp trên lá, một thân ảnh đẹp mắt chậm rãi đi đến bên cạnh Hàn Tam Thiên.
Sau đó dừng lại bên cạnh Hàn Tam Thiên.
Một thân áo trắng, tựa như tiên tử.
"Xoạt."
Nàng cởi áo khoác, nhẹ nhàng đắp lên người Hàn Tam Thiên, rồi không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng đứng ở nơi đó, nhìn chằm
chằm anh.
Không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, nét mặt tươi cười như hoa, đẹp đến thiên địa khẽ động: "Gốc cây kia rất lớn, hẳn là đã sống trong cánh rừng rậm này từ rất lâu rồi, cũng phải đấu tranh với những thân cây khác rất lâu cho nên mới có bộ dáng như hôm nay."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đột nhiên đứng lên, bắt lấy bờ vai của nàng, lạnh giọng quát: "Người đến tột cùng đã làm gì với Tô Nghênh Hạ? Là ngươi ép buộc nàng có đúng không?"
"Ta ép buộc nàng? Hàn Tam Thiên, người có tư cách chất vấn ta câu này sao?" sắc mặt Lục Nhược Tâm cũng đột nhiên biến đổi, lạnh giọng mắng trả lại.
"Ngươi không phải tự xưng nàng là nữ nhân của ngươi sao? Nàng là người thế nào chẳng lẽ ngươi không hiểu rõ hơn ta? Ta cũng muốn ép buộc nàng thế nhưng người cảm thấy ta ép buộc nàng có hữu dụng không?"