"Minh Vũ mặc dù chưa từng tham gia đại hội tỷ võ, nhưng đối với hiệp sĩ thần bí nổi tiếng một thời cũng có nghe thấy, không nghĩ tới hôm nay may mắn được gặp." Minh Vũ khẽ mỉm cười.

"Ngươi không nghi ngờ ta là giả mạo sao?" Hàn Tam Thiên cười nói.

"Nếu như ta không giao đấu với ngươi thì ta sẽ cho là như vậy. Nhưng lấy tu vi này của ngươi, ta cảm thấy ngươi không cần giả mạo bất kỳ người nào. Huống chi, các nàng nếu là đệ tử của Bích Dao cung, như vậy người đeo mặc nạ bộc lộ thần uy hôm qua cũng chính là ngươi, tại sao ta lại hoài nghi chứ." Minh Vũ cười nói.

Nói xong, Minh Vũ gật đầu với Tinh Dao một cái.

Lúc này Tinh Dao mới hơi nhìn Hàn Tam Thiên một cái: "Cám ơn!"

Thấy Tinh Dao gật đầu, Thi Ngữ cùng Thu Thủy nhất thời nhiệt tình nghênh đón, kéo Tinh Dao giống như chị em gái.

"Quá tốt, quá tốt!" Hai cô gái lại nhảy lên, vui vẻ không chịu được.

Tinh Dao bị sự nhiệt tình của hai người bọn họ làm cho có chút lúng túng, nhưng cũng may trong ánh mắt cũng có tí vui vẻ, có lẽ, vui vẻ và sung sướng đúng là sẽ lây.

"Tinh Dao, ngươi yên tâm đi, sau này đi theo chúng ta thì sẽ không có ai ăn hiếp ngươi nữa, không chỉ có chúng ta bảo vệ ngươi, còn có cung chủ của chúng ta, còn có minh chủ của chúng ta, minh chủ, ngài nói có đúng hay không?" Thi Ngữ cười nói.

"Ừm!" Hàn Tam Thiên gật đầu một cái.

Có Hàn Tam Thiên gật đầu đồng ý, lại có nhiệt tình của Thu Thủy cùng Thi Ngữ, Tinh Dao hơi khom người, trong mắt rưng rưng: "Cảm ơn các ngươi."

"Tại sao lại khóc?" Tô Nghênh Hạ vội la lên.

"Phu nhân, Tinh Dao... Tinh Dao là cảm động, là vui vẻ." Tinh Dao vừa lau nước mắt vừa quật cường nói.

Thấy một màn này, Minh Vũ khẽ mỉm cười, yên lòng: "Tinh Dao có thể gặp các ngươi, thật là phúc của nàng, ta tuy là nữ nhi của biển, nhưng cũng muốn kết bạn với các ngươi, chỉ cần các ngươi không ngại."

"Minh Vũ ngươi quả thực quá khách khí, nữ nhi của biển thân phận cao quý, ngươi không chê nhưng người dân quê mùa chúng ta đã là tốt lắm rồi, chúng ta nào dám chế ngươi." Tô Nghênh Hạ khẽ mỉm cười.

Minh Vũ khẽ mỉm cười, trong tay động một cái, một con ốc biển liền xuất hiện ở trong tay, sau đó, nàng nhẹ nhàng đi tới trước mặt Tô Nghênh Hạ: "Lần đầu gặp mặt, cũng không có cái gì tốt đưa cho ngươi, con ốc biển này làm lễ ra mắt đi."

Tô Nghênh Hạ nhận lấy ốc biển, cẩn thận quan sát, vỏ ốc tuy nhỏ, nhưng làm rất tinh xảo, màu sắc tươi đẹp: "Thật là đẹp, cảm ơn."

Minh Vũ cười một tiếng, trong tay hơi bắn ra một giọt nước liền bay vào trong con ốc.

"Giọt... Giọt... Giọt... Giọt."

Trong ốc biển bỗng nhiên vang lên một giọng nữ dễ nghe, dùng một loại âm thanh vừa hấp dẫn vừa truyền cảm nhẹ nhàng ngân nga một khúc ca uyển chuyển trôi chảy.

"Âm thanh của biển?" Tô Nghênh Hạ theo bản năng muốn che lỗ tai.

"Phu nhân đừng lo lắng, mặc dù đúng là âm thanh của biển, mà ta cũng không phải ma nữ của biển, huống chi nó đã bị ta sửa đổi rồi nên sẽ không có bất kỳ tổn thương nào với cơ thế ngươi, ngược lại, nó có thể giúp phu nhân ngủ, cải thiện cơ thể của phu nhân." Minh Vũ khẽ cười nói.

Tô Nghênh Hạ gật đầu một cái, cần thận nghe thanh âm này, quả thật không chỉ không có bất kỳ tổn thương mà ngược lại tâm thần sảng khoái, cả người cũng thả lỏng rất nhiều.

"Ông xã!" Tô Nghênh Hạ nhìn Hàn Tam Thiên một cái.

Hàn Tam Thiên lập tức hiểu ra, từ trong không gian tìm ra một dây chuyền xinh đẹp đưa cho Minh Vũ coi như đáp lễ.

Minh Vũ nhận lấy lễ vật, hơi mỉm cười nói: "Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, hôm nay Tinh Dao theo các ngươi, ta cũng có thể yên tâm, ta còn có việc, trước hết cáo từ, tạm biệt."

Mấy người Hàn Tam Thiên gật đầu một cái: Được!"

Minh Vũ cười một tiếng, xoay người liên bay thẳng chân trời, nhưng mới vừa bay chốc lát, nàng ngừng lại, quay mắt nhìn về Tô Nghênh Hạ: "Nếu chư vị có chuyện thì thông qua ốc biển tìm ta."

Tiếng nói vừa dứt, nàng bay vào chân trời, xiêm áo màu xanh nhạt bay theo gió, đôi chân thon dài trắng nõn xinh đẹp lộ ra, lúc này Hàn Tam Thiên mới chú ý tới, trên đôi chân trắng nõn của nàng ngay cả giày cũng không mang nhưng lại trắng khác thường.

Thấy Minh Vũ đi, đám người Hàn Tam Thiên cũng mang Tinh Dao đi khách sạn chuẩn bị nghỉ ngơi, ngày mai lên đường đi tìm Tiên Linh đảo.

Trên đường, Hàn Tam Thiên mấy lần muốn nói, nhưng mỗi lần mới vừa mở miệng, mấy cô gái liền cố ý dùng cuộc nói chuyện phiếm cắt ngang.

Cho đến khi Hàn Tam Thiên không hỏi, Tô Nghênh Hạ lúc này mới cảm thấy chọc Hàn Tam Thiên đủ rồi: "Có phải anh muốn biết cái gì là nữ nhi của biển? Cái gì là âm thanh của biển không?"

Hàn Tam Thiên gật đầu như giã tỏi.

"Minh chủ, ngươi từ hành tinh khác tới sao? Ngay cả nữ nhi của biển cũng không biết." Thi Ngữ không nhịn được che miệng cười trộm.

Một lời thành sấm!

"Trong thế giới bát phương thật ra thì vẫn luôn có truyền thuyết, truyền thuyết thế giới bát phương có năm biển, trong đó bốn biển có Long vương, ở tại Long cung, mỗi người trông coi hải vực của riêng mình, mà biển còn lại cũng có Long cung, tên là cung điện Thiên Hải, chẳng qua là trong cung không phải là rồng ở, mà là người ở."

"Cung điện Thiên Hải và tứ hải long cung không chỉ vì khác nhau ở chủng loài trú ngụ, quan trọng hơn chính là, tứ hải long cung truyền thuyết bởi vì trông coi một vùng hải vực, cho nên từ trước đến giờ đều có binh tôm tướng cá vạn vạn ngàn ngàn, nhưng cung điện Thiên Hải lại vĩnh viễn chỉ có hai người."

"Một là cung chủ của cung điện Thiên Hải, hai chính là con gái nàng."

"Đó phải là chồng cô ấy chứ?" Hàn Tam Thiên kỳ quái hỏi.

Trong cung dân số đơn sơ cũng được đi, nhưng ít nhất bảo đảm ít nhất cũng là nhà ba miệng chứ?!

"Nữ nhi của biển không cần đàn ông, thậm chí đàn ông chỉ biết hại nàng." Tô Nghênh Hạ liếc mắt nói.

"Đây là ý gì?" Hàn Tam Thiên kỳ quái nói: "Không có nam nhân, làm sao các nàng mang bầu đời kế tiếp? Ở đâu ra con con gái gì?"

"Truyền thuyết nữ nhi của biển không cần đàn ông cũng có thể tạo ra nữ nhi của biển đời kế tiếp." Tô Nghênh Hạ nói.

"Đúng vậy, minh chủ, nếu như nữ nhi của biển cùng đàn ông ở chung với nhau, không chỉ có không có bảo đảm một đời là nữ nhi của biển, mà đồng thời, nữ nhi của biển sẽ còn bởi vì động tình mà biến thành hải ma nữ. Mà hải ma nữ thường rất đáng sợ, chỉ cần nàng mở miệng ca hát, người nghe được nàng tiếng hát cũng sẽ mất tâm trí, hành động quái dị, cuối cùng giết lẫn nhau."

Hàn Tam Thiên nuốt nước miếng một cái, không nghĩ tới nữ nhi của biển vẫn còn có truyền thuyết như vậy.

"Nhưng Tinh Dao không phải đàn ông." Hàn Tam Thiên nói.

"Cung điện Thiên Hải, truyền thuyết là cung điện trên trời trong biển, không nhìn thấy cũng không sờ được, trừ nữ nhi của biển ở được ra thì bất kỳ người nào cũng không được đi vào, nếu như có người cố gắng xông vào thì cung điện Thiên Hải sẽ biến mất, mà nữ nhi của biển không có cung điện Thiên Hải vậy sẽ biến thành hải ma nữ." Thu Thủy cũng nói.

"Nhưng nếu như nữ nhi của biển không đụng đến hai điều cấm kị trên thì các nàng có thể lấy biển khơi làm sức mạnh, triệu tập vạn vật trong biển giúp mình, hơn nữa, tuổi thọ thật dài, từ khi ra đời đã có tu vi rất cao." Tô Nghênh Hạ nói xong, hơi có chút hâm mộ nói: "Quan trọng nhất là, mỗi một nữ nhi của biển cũng có dung mạo cực kỳ xinh đẹp!"

Hàn Tam Thiên từ chối cho ý kiến, nếu như phải dùng cô độc quãng đời để đổi lấy điều này, anh tình nguyện mình chính là người bình thường.

Người không có cảm tình, làm sao còn là người chứ?!

Nhưng tu vi và thủ đoạn của Minh Vũ quả thật rất lợi hại, riêng điểm này, Hàn Tam Thiên cũng vô cùng bội phục.

Nói tới đây, Tô Nghênh Hạ lại thở dài một tiếng.

"Thế nào?"

- -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play