Đợi khi thân hình Hàn Tam Thiên ổn định thì cả phủ thi thể chất đống như núi!

Lão giả áo trắng sợ hãi vạn phần nhìn tình thế trước mắt, một cái phủ đệ đang yên đang lành lại hóa thành địa ngục nhân gian trong phút chốc.

Xác người như núi, máu chảy như sông, khắp nơi đều là tiếng kêu than dậy trời đất!

"Ngươi... Rốt cuộc ngươi là người nào, vì sao huyết tẩy Trương phủ ta?"

"Người thần bí!" Hàn Tam Thiên lẳng lặng nói.

"Người thần bí? Lúc này ngươi còn vòng vo?" Lão giả quát một tiếng, nhưng một giây kế tiếp, ông ta lại đột nhiên sững sờ tại chỗ: " Chờ một chút, ngươi nói là, ngươi là... Ngươi là người thần bí đeo mặt nạ của Bích Dao cung tự xưng là người thần bí đó hả?"

Hàn Tam Thiên khẽ mỉm cười.

Cả khuôn mặt của ông ta nhất thời hoàn toàn trắng bệch, người đeo mặt nạ đại sát tứ phương đó lại... Lại tới giết Trương phủ?!

"Đi nhanh... Đi nhanh thông báo cho lão gia!" Lão giả áo trắng nhẹ giọng quát với một tên binh tính chưa chết ở bên cạnh mình.

"Dạ!"

Sau khi lĩnh mệnh, tên binh lính khiếp đảm nhìn Hàn Tam Thiên một cái, chạy vào tiền điện như chạy trốn.

Bên trong tiền điện, Trương lão gia mới vừa được thị nữ phục vụ mặc xong quần áo ngủ, trước đó ông ta chợt nghe hậu viện ầm ĩ, như có người xâm phạm, vì vậy ra lệnh cho quản gia dẫn người đi kiểm tra trước, sau đó, ông ta mới chậm rãi thức dậy thay quần áo.

Đang muốn đi xem thì đột nhiên của phòng mở toang, một tên lính cả người là máu vọt vào: "Lão gia, không... Không, không xong."

Cả người máu tươi làm thị nữ mặt mày thất sắc, Trương lão gia nhất thời bất mãn, tức giận quát lên: "Hoảng sợ cái gì?"

"Lão gia, có người... Có người đến giết người, ngài..." Binh lính thở hồng hộc, sau khi nhận lệnh của quản gia, hắn liền liều mạng chạy như điên tới, lúc này mệt không thở được.

"Có người đến Trương phủ gây chuyện, ta tất nhiên biết được, binh lính hậu điện không phải canh phòng ở đó sao!" Trương lão gia nói, hậu viện thì có tám trăm binh lính, ai có thể tùy tiện xông vào chứ.

"Chết... Chết rồi." Binh lính thở hồng hộc.

"Chết? Vậy hãy để cho tiền điện đi tiếp viện." Trương lão gia tiếp tục nói, tiền điện có một ngàn sáu trăm đích binh lính, lại là tinh nhuệ.

"Cũng đã chết rồi..." Binh lính sốt ruột sắp khóc.

"Cái gì!" Trương lão gia sửng sốt một chút!

"Quản... Quản gia sai ta tới thông báo cho ngài, để cho ngài chạy bỏ chạy, là... Là người đeo mặt nạ đánh tới." Binh lính rốt cuộc nghỉ đủ rồi, vội vàng la lên.

Nghe lời này, Trương lão gia nhất thời bởi vì sợ hãi mà thiếu chút nữa lảo đảo ngã trên đất, chờ tỉnh lại, ông ta đá văng binh lính trước mắt rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Nhưng mới vừa tới cửa, bóng người của Trương lão gia ngừng lại, cũng từng bước từng bước lui về phía sau.

"Đi đâu?" Trên cửa, bóng người của Hàn Tam Thiên đứng ở nơi đó, mang mặt nạ cười nhưng giống như quỷ thần vậy, chiếu vào trong mắt Trương lão gia.

Hàn Tam Thiên mang theo ba nữ chậm rãi đi vào.

Trương lão gia cứ lùi mãi cho đến khi không thể lui được nữa, cuối cùng đặt mông tựa vào trên góc tường, người lính kia lúc này cũng quỳ trên đất, muốn chạy nhưng phát hiện chân không nghe lời, người thị nữ kia cũng run lẩy bẩy không dám làm một cử động nhỏ nào.

"Đừng giết ta, đừng giết ta, thiếu hiệp tha mạng, nhiều nhất, nhiều nhất ta cho ngươi tiền, ngươi muốn bao nhiêu, ta cho ngươi bấy nhiêu, được không?" Trương lão gia sợ hãi, run rẩy nói.

"Ngươi đang cầu xin ta sao?" Hàn Tam Thiên cười lạnh nói.

"Dạ dạ dạ, ta đang cầu xin ngươi, nếu không, ta quỳ xuống với ngươi?" Trương lão gia mặc dù có chút tu vi, nhưng đối mặt với kẻ đeo mặt nạ khiến người nghe tiếng đã sợ mất mật thì ông ta biết mình căn bản không cách nào phản kháng.

Mặc dù ông ta và đại đa số trong thành đều cảm thấy, người đeo mặt nạ của Bích Dao Cung rất có thể là kẻ giả mạo người thần bí, nhưng sức mạnh của người đeo mặt nạ này mạnh như vậy thì không thể không sợ được.

Cho dù, những thứ kia là truyền thuyết, nhưng khiến hơn hai ngàn binh lính ngay cả mấy phút cũng không chịu đựng nồi là bằng chứng tốt nhất.

Không suy nghĩ nhiều, Trương lão gia trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hàn Tam Thiên.

"Khi ngươi xâm hại những nữ tử kia, các nàng quỳ xuống cầu ngươi, ngươi có bỏ qua cho các nàng sao?" Giọng điệu của Hàn Tam Thiên rất nhạt, nhưng lại lạnh vô cùng, lạnh đến mức tất cả mọi người đều rét run.

Thân thể của Trương lão gia run lên một cái, làm sao ông ta không hiểu lời này của Hàn Tam Thiên chủ?!

"Thiếu hiệp, ta... Ta không biết ngươi đang nói gì." Trương lão gia miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khó coi muốn che giấu, ông ta làm những chuyện này đều là bí mật, làm sao lại bị người phát hiện chứ?! Cho nên, ông ta mang theo chút may mắn để nói dối.

"Còn đang giả bộ hồ đồ nữa chứ? Con trai ngươi đã nói tất cả."

Nghe lời này, Trương lão gia mặt xám như tro tàn!

"Ta... Ta cũng là bị bắt buộc, đại hiệp, tha ta đi, ta cũng không muốn." Trương lão gia nói xong, vội vàng dập đầu liên tục.

Hàn Tam Thiên cười lạnh một tiếng: "Vậy là ai ép ngươi? Ngươi nói ra, biết đâu ta sẽ cân nhắc tha cho ngươi một cái mạng."

Nghe lời này, Trương lão gia nhất thời ngây ngẩn, chần chờ chốc lát, ông ta đột nhiên lắc đầu một cái: "Không..., không, không muốn, không nên ép ta, ta... Ta sẽ không nói, nếu ta nói, ta ta... Ta sẽ..."

Tiếng nói vừa dứt, Trương lão gia vô cùng hoảng sợ đặt mông trên đất, cả người giống như gặp phải quỷ, chân tay quơ loạn xạ.

- -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play