Sau khi Trương Hướng Bắc đoạt được với Tiêu Vương, hội đấu giá hội cũng chính thức tuyên bố kết thúc. Bởi vì có lần trước làm càn, lần này, Hàn Tam Thiên cố ý phân phó không cho phép người phụ trách công bố số tiền anh tiêu cho nên Trương Hướng Bắc không hề nghi ngờ là tên nhóc chói mắt nhất tại nơi đó

“Oa, vị công tử kia thật có tiền. Tối hôm nay ta đã thấy hắn cầm mấy món liền."

"Đúng vậy a, người tuổi trẻ đẹp trai lại nhiều tiền. Nghe nói hắn là người đeo mặt nạ ngày hôm qua một trận vang thiên hạ ở Bích Dao cung đó."

Rất nhiều người xì xào bàn tán, càng có thiếu nữ không biết gì như hoa si đồng thời nhìn Trương Hướng Bắc. Đáng tiếc chính là, nếu bình thường Trương Hướng Bắc còn sẽ có hứng thú, nhưng sau khi gặp Tô Nghênh Hạ dẫn đầu ba nữ tử kia, đâu còn có tâm tư quan tâm những người khác?!

Nhưng Trương Hướng Bắc rất hưởng thụ cảm giác được nghìn người tôn sùng bây giờ.

Mà người mua thật sự nhiều lúc này là Hàn Tam Thiên không giống như Trương Hướng Bắc đắc ý hưởng thụ sùng bái của đám người, khiêm tốn đi theo người phụ trách đi tới hậu trường. Người phụ trách tranh thủ thời gian phái người bày đồ mà anh nhìn trúng ra để Hàn Tam Thiên kiểm tra. Trong này phần lớn đều là mấy món luyện đan cơ bản. Liên minh cần lớn mạnh, tự nhiên sẽ có vô số người gia nhập, đan dược nhất định phải có. Đây là thứ mà mỗi môn phái hoặc liên minh gia tộc đều cần.

Bởi vì lần trước thất bại, hiện tại Hàn Tam Thiên có thể tạm thời dùng thứ mua được để ứng phó. Đợi khi tìm được Tiên Linh đảo, anh thật sự cần phải học tập cho tốt và luyện tập một chút.

"Những thứ này bao nhiêu tiền?"

“Khách quý, tổng cộng là sáu triệu Tử Tinh."

"Sáu triệu? Nhiều như vậy? Chúng ta từ lúc nào mua những thứ này?" Tô Nghênh Hạ kinh ngạc nói.

Cô cảm thấy mình có phải đã tới hắc điểm. Rõ ràng bọn họ không mua thứ đồ đấu giá gì cả.

“Khách quý đã để chúng ta thay hắn lấy luôn những thứ mà ngài ấy lựa chọn trong danh sách.” Người phụ trách mỉm cười đáp.

Lúc này Tô Nghênh Hạ mới nhớ tới cái danh sách trước đó, chỉ là cô rất nhanh đã lắc đầu: “Vậy trước đó các người không có nói rõ, chúng ta nào có nhiều Tử Tinh đến sáu triệu chứ."

“Không có việc gì thưa tiểu thư. Vì các vị dùng chính là thẻ đen, nếu như không có tiền có thể tạm thời nợ." Người phụ trách nói nhẹ nhàng.

Số tiền sáu triệu đối với rất nhiều người mà nói là Con số lớn, nhưng với phòng đối đấu giá mà nói, nếu chuyện này xảy ra trên người có thẻ đen sử dụng, bọn hắn là không hề lo lắng.

"Không cần nợ." Hàn Tam Thiên nói xong, sau khi thu nhập đồ, tiếp theo lấy nửa phòng châu báu từ trong không gian giới chỉ ra. “Ngươi tìm người tính đi, trừ đi khoản hôm nay khoản, còn lại để đó cho ta. Đúng rồi, trước cho ta một triệu Tử Tinh đi."

"Được thưa khách quý, ngài chờ một lát. Ta đi phòng đổi cho ngài." Người phụ trách mỉm cười gật gật đầu, lấy đi tài bảo của anh, trả xong lần này cũng còn có thể thừa chí ít một nghìn Tử Tinh, anh muốn lấy một triệu đương nhiên là việc nhỏ.

Sau khi người phụ trách nói xong, đứng dậy rời khỏi hậu trường, đi phòng đổi tiền. Những chuyện này, khách thẻ đen đương nhiên không cần tự mình đi đổi. Nhìn thấy gần nửa phòng vàng bạc châu báu, không riêng Thu Thủy và Thơ Ngữ đều trừng lớn con mắt, ngay cả Tô Nghênh Hạ cũng hoàn toàn ngây dại. Thu Thủy và Thơ Ngữ nào sẽ ngờ, minh chủ nhà mình đây mặc bình thường như vậy, nhưng vừa ra tay thế mà lại lớn như vậy. Mà Tô Nghênh Hạ cũng giống như thế. Hàn Tam Thiên ở thế giới Bát Phương mới bao lâu? Cho dù anh ở Hư Vô tông rạng rỡ kia, Tô Nghênh Hạ cũng thông qua Tần Sương mà hiểu rõ được rất nhiều. Vì thế trên cơ bản anh không có khả năng có nhiều như vậy tiền.

Cho nên Tô Nghênh Hạ đối với tài chính của anh, nghĩ anh chỉ có thể là tình trạng tạm ổn. Dù sao anh cũng từng làm thần võ của Phù gia, cầm được một lần tiền công, ít nhiều se có chút tiền.

Nhưng nào nghĩ đến, anh có nhiều tiền như vậy!

“Khụ... Có người, có phải là nên giải thích cho em một chút lấy ở đâu nhiều tiền như vậy hay không?" Tô Nghênh Hạ giả vờ tức giận nói.

Lời này nói ra, Thơ Ngữ và Thu Thủy không được che miệng cười trộm.

Xem ra, minh chủ cũng tàng trữ tiền riêng.

Nhìn ánh mắt Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên xấu hổ sờ đầu: “Vợ, em nghe anh giải thích."

Nói xong, anh kể chuyện tài bảo trong sơn động mà bốn con rồng bảo vệ cho Tô Nghênh Hạ nghe.

“Anh vẫn muốn nói với em nhưng không phải vẫn luôn không có cơ hội sao. Anh không lừa em đâu. Nếu không tin, anh có thể kêu tiểu Bạch ra làm chứng." Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ ra vẻ tức giận đáp: “Hừ, dị thú của anh đương nhiên là nói giúp cho anh rồi. Em mới không tin."

Hàn Tam Thiên gãi đầu một cái, hơi buồn phiền, nhanh dâng thẻ đen trong tay mình lên: “Vợ, anh sai rồi, tiền đều thuộc về em."

"Được rồi, đùa với anh thôi." Tô Nghênh Hạ thực sự không đành lòng đùa Hàn Tam Thiên, cười cười: “Được rồi, em còn không biết cách làm người của anh sao? Cất thẻ kỹ đi. Em biết anh có kế hoạch và dự định của mình. Em tin tưởng anh.”

Hàn Tam Thiên gật đầu, trong lòng ấm áp.

Sau đó không lâu, Hàn Tam Thiên Tử Tinh mà người phụ trách mang về, dưới sự đưa tiễn của người phụ trách ra khỏi phòng đấu giá. Một đường đi về phía khách điểm. Chỉ là đi ước chừng ba mươi giây, Hàn Tam Thiên lại đột nhiên nhếch miệng lên mỉm cười, đứng lại.

- -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play