Hàn Tam Thiên giật mạnh một sợi tóc, sau đó nhét vào miệng Ngưng Nguyệt. Dùng máu độc để độc Ngưng Nguyệt thì thôi đi, còn đút tóc của mình nữa! Đây là loại hành động gì?!

"Minh chủ, mặc dù trước khi cung chủ chết nói chúng ta nghe theo ngài, nhưng... cung chủ đã chết, ngài đây là ý gì?" Đám đệ tử này có quan hệ không tầm thường với Ngưng Nguyệt. Về công là sư phụ của các nàng, về tư lại là tỷ tỷ của các nàng, thấy Ngưng Nguyệt sắp chết còn bị làm nhục như vậy, tâm cũng phát đau, giận giữ mắng Hàn Tam Thiên.

"Đúng vậy, minh chủ, ngươi làm như vậy thực sự quá phận."

Hàn Tam Thiên cũng là không tức giận, mỉm cười, nhìn Ngưng Nguyệt trên ghế. Đám người nhìn theo ánh mắt của anh, ai nấy đều trợn mắt há mồm. Những vết sưng xuất hiện lúc trước đã hoàn toàn không còn, da dường nhe cũng thay mới, trở nên vô cùng non mềm. Giây tiếp theo, Ngưng Nguyệt đột nhiên ngồi dậy, ngay sau đó phun ra một ngụm máu đen.

"Cung chủ tỉnh?" Có người vui mừng hô.

Ngưng Nguyệt vội đến trước mặt Hàn Tam Thiên, trực tiếp quỳ xuống: “Đa tạ ơn cứu mạng của minh chủ."

" Đã uống thì cũng phải trả chút lợi tức." Hàn Tam Thiên cười.

“Có điều, minh chủ, sao người có thể giải được loại độc nghịch chuyển âm dương này?" Tuy Ngưng Nguyệt đã che giấu, nhưng anh vẫn c có thể nhìn ra cảnh giác trong mắt nàng ta.

"Tôi không giải độc, chỉ là độc của tôi mạnh hơn chúng. Cho nên tôi để cô nuốt máu của mình, để độc của tôi thôn phệ độc trong cơ thể cô, sau đó lại giải độc." Hàn Tam Thiên đáp.

Máu của anh có thể dung hợp bất kỳ độc dược nào. Cho nên cuối cùng trong người Ngưng Nguyệt là độc của anh. Chỉ cần nhanh tay, là có thể giải độc. Điều này cũng nghiệm chứng lời bé nhân sâm đã nói, quả nhiên là không sai.

Có đôi khi, anh thấy rất kỳ lạ. Lai lịch của nó cuối cùng là gì, đôi khi tên nhóc đó sẽ sẽ toát ra một loại không thể tưởng tượng nổi, nhưng kiểu gì lời nói nó cũng sẽ đúng. Đây cũng không phải là lần một lần hai. Một đám nữ đệ tử mới chợt hiểu ra được cảm giác lại lần nữa trách oan anh, ai nấy đều ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Lúc này Ngưng Nguyệt cũng khẽ gật đầu.

Có điều, Hàn Tam Thiên vẫn nhìn ra lo nghĩ của nàng ta, mỉm cười, lấy mặt nạ ra. Khi mặt nạ được tháo xuống, khuôn mặt thanh tú lại kiến nghị, mang theo vài phần đẹp trai của anh trực tiếp lộ ra tại trước mặt mọi người. Một đám nữ đệ tử nhìn thấy tướng mạo anh tuấn của anh, trong lòng đều hơi động.

Tuổi trẻ, đẹp trai, có thể bễ nghễ thiên hạ, lú ra tay là hủy diệt trời đất. Với bất kỳ nữ nhân nào mà nói, đây còn không phải bạch mã vương tử mà mình tha thiết mơ ước lâu nay sao?! Thiếu nữ nào lại chẳng mộng mơ chứ?! Chỉ là ít nhiều áp chế dục vọng mà thôi. Nhưng Hàn Tam Thiên xuất hiện, đã triệt để khiến sự áp chế của họ rối loạn.

"Thật đẹp trai. Ông trời à, không nghĩ tới minh chủ của chúng ta lại là một anh đẹp trai!”

"Đúng vậy a, vừa đẹp trai lại vừa biết đánh, ta thật muốn bị hắn bắt làm tù binh.”

"Minh chủ, người đã thành thân chưa?" Có nữ đệ tử trực tiếp hỏi tại chỗ.

Không phải các nàng không đủ thận trọng, thậm chí các nàng còn thận trọng hơn phần lớn nữ nhân. Bởi vì, Bích Dao cung cũng chỉ thu nữ đệ tử muốn ở lại nơi này, nên phần lớn đều là người không chú ý tình cảm nam nữ. Nhưng thứ thận trọng thứ này, có đôi khi tồn tại chỉ vì tâm không động mà thôi. Truyện Light Novel

Ngưng Nguyệt thân là chưởng môn, nhưng nhìn thấy dung mạo này của Hàn Tam Thiên, tâm cũng nhảy một cái. Lúc đầu nàng nên ngăn đám đệ lại hỏi vấn đề phạm thượng này, nhưng lúc này nàng không có, bởi vì chính nàng cũng rất chờ mong câu trả lời kia.

“Đã, mà con của chúng tôi cũng không hề nhỏ." Hàn Tam Thiên quả đáp lại.

Vừa nghe đến đáp án này, cõi lòng của mấy nữ đệ tử đều tan nát. Quả nhiên, nam nhân ưu tú đều không tới lượt mình. Trong lòng Ngưng Nguyệt cũng hơi hồi hộp một chút, vẻ thất vọng hiện lên trong đầu.

“Nếu đều là người một nhà, ta cũng không giấu nữa." Anh nói xong, lấy mặt nạ và mũ rộng vành đeo ở đại hội luận võ lần nữa đeo lên. Khi đeo mặt nạ lần, có một vài nữ đệ tử rất nhanh đã nhận ra mặt nạ quen thuộc kia.

Truyền thuyết người thần bí đầy trên giang hồ, với tướng mạo của hắn ta, cũng có vào ghi chép, ai cũng nghe đồn. Mà mặt nạ Hàn Tam Thiên thay, xác thực giống hệt cái trong truyền thuyết!

"Ngươi thật sự là người thần bí?"

"Thế nhưng người thần bí không phải đã bị Nương Nhậm Chi giết rồi sao?"

“Đúng vậy a, người thần bí bị giết, có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy. Sao có thể sống lại được?"

"Minh chủ, chúng ta đều là người một nhà, ngươi có phải người thần bí hay không, bây giờ chúng ta cũng đi theo ngươi. Huống hồ, ngươi đã cứu tính mạng trên dưới trăm người Bích Dao cung, về tình về lý, chúng ta đều trung thành với ngài. Thân phận của ngài, ngài cứ việc nói thẳng đi." Lúc này Ngưng Nguyệt cũng nhẹ giọng nhắc nhở.

“Hazz!” Nội tâm Hàn Tam Thiên cười khổ, từ bên hông lấy ra một lệnh bài, ném cho Ngưng Nguyệt.

Khi thấy lệnh bài này, trong mắt Ngưng Nguyệt không thể tưởng tượng nổi chấn kinh.

Người thần bí, ấn ký đỉnh Kỳ Sơn!

"Ngươi... Ngươi thật sự là người thần bí!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play