Nghe xong lời này, Trần gia chủ Lạc Hải Thiên cũng chủ động dùng công kích, hắn cũng đã vô cùng xui xẻo, vốn dĩ Trần gia tộc có gia thế lực lớn nhất dưới trướng Hải vực Vĩnh Sinh, ban đầu bọn họ là người có hi vọng nhất được Hải vực Vĩnh Sinh nâng thành đại gia tộc thứ ba, nhưng đột nhiên bị một tên Vương Hoãn Chi nhảy ra nẵng tay trên, trong lòng của hắn bị một cục tức đè cho muốn tắt thở.

Bây giờ, nếu là lại để cho Hàn Tam Thiên đoạt mất phần lớn công lao này vậy Lạc Hải Thiên hắn còn tiền cái gì mà đồ nữa?

Có mà đồ cái mồ của hắn?

Mà Hàn Tam Thiên lúc này lại là thể lực vừa mới mọc lên như mặt trời ban trưa nhưng phải đối đầu với thế lực của toàn bộ đỉnh Lam Sơn.

Hàn Tam Thiên vừa đánh lui một nhóm người cả người anh còn chưa thở phào được một hơi thì một đoàn người khác lại mang kiếm xách đao lao tới.

Đột nhiên một tiếng gầm thét vang lên.

"Mẹ mày, thằng khốn, chết đi cho lão tử."

Thiên La Sát Dương Đình Thiên đột nhiên vọt ra từ trong đám người, bay lên giữa không trung, nâng chưởng lên chưởng một cực đại thủ ấn thẳng về phía Hàn Tam Thiên.

Song Thần Phú Lưu Chí Vũ cũng theo sát phía sau, một kiếm lăng thiên, mang theo nội lực cường đại đâm thẳng mà tới.

"Oanh!"

Hai nguồn nội lực cực mạnh công kích đồng thời gây ra một tiếng ầm vang nổ tung trong đồ đằng chỉ vài trăm mét của Hàn Tam Thiên, những người cách đó tương đối gần đều trực tiếp hóa thành một vũng máu, ngay cả một chút xương thừa cũng không còn sót lại.

Thao, hai người này quá trâu bò!

Hàn Tam Thiên trực tiếp bị bức lui ra khỏi đằng chỗ vài trăm mét.

Nhưng anh vừa ổn định thân hình lại, hai người kia lại một lần nữa liên thủ công kích.

"Móa nó, thấy ông không ra tay, nên nghĩ ông đây dễ ăn hiếp à!" Hàn Tam Thiên giận dữ quát một tiếng, toàn bộ thân thể đột nhiên vận khởi Thái diễn tâm pháp, chân lại thi triển Thái hư thần bước, toàn thân anh đột nhiên trở nên quỷ mị, như một bức vẽ bị nhòe.

"Cái này... Con mẹ nó là gì vậy? Là tàn ảnh sao?"

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên bỗng nhiên biến mất mặt đất bên trên, ngược lại xuất hiện vô số Hàn Tam Thiên, Thiên La Sát Dương Đỉnh Thiên có chút ngây người.

Mặc dù hắn là cao thủ cảnh giới Tru Tà, thân kinh bách chiến, nhưng cũng chưa bao giờ thấy qua bộ pháp quái dị như vậy, cả người không khỏi sững sờ tại chỗ không biết làm sao.

Lưu Chí Vũ đang muốn nói chuyện, nhưng lại trực tiếp dùng hành động nói cho Dương Đình Thiên cái này căn bản cũng không phải là tàn ảnh, thì chỉ cảm thấy ngực đau xót, một giây sau liền liền lùi lại ba bước trên không trung.

"Mẹ nó, không phải tàn ảnh!" Nhìn thấy chiến hữu thụ thương Dương Đình Thiên giận dữ quát lên, hắn trực tiếp đánh tới tàn ảnh ở gần nhất.

Nhưng sau khi đánh trúng tàn ảnh một chiêu, hắn lại nhất thời hoài nghi nhân sinh, bởi vì một chưởng vừa đánh trúng thân ảnh kia liền trực tiếp hóa thành hư vô.

Chính là tàn ảnh!

Từ trước đến nay Dương Đinh Thiên là người vô cùng trầm ổn, nhưng lúc này lại hoàn toàn lâm vào mơ hồ, tên nhóc này sao có thể cổ quái như vậy, đây là thứ chó má gi?

Lúc Dương Đinh Thiên đang X dấu chấm hỏi vô cùng, Hàn Tam Thiên lại vui vẻ giống như đứa bé.

Chớp mắt lui trăm dặm, tiến quỷ thần khó lường, ông lão kia thật sự không có lừa gạt mình!

Mỗi cái tàn ảnh của anh thật ra đều là thật, chỉ là một khi từ bỏ tiến công lui thành phòng thủ, bởi vì anh lui thực sự quá nhanh, nhanh đến mức thực ảnh đã biến thành hư ảnh.

Loại tốc độ cực nhanh này, tự nhiên tạo thành cục diện hư thực khó phân, khiến cho hai người kia vô cùng hoang mang.

Bất quá, đến cùng đối phương vẫn là cao thủ, rất nhanh hai người đã lẫn nhau chiếu ứng lẫn nhau ngăn cản thể tiến công của Hàn Tam Thiên.

"Móa, người thần bí nhân này đến cùng là cái thần con mẹ nó tiên ở chốn nào, một tổ đội kỳ kỳ quái quái đột nhiên lòi ra thì cũng thôi đi, bây giờ lại có thể lấy sức một người một mình đối kháng hai đại cao thủ."

"Móa nó, người thần bí nhân này thật sự quá mạnh đi?"

Nhìn qua ba người chiến đấu, thậm chí không ít người trận doanh của đỉnh Lam Sơn đã ngừng tiến công cùng người của hải vực Vĩnh Sinh ngẩng đầu quan sát, ai ai đều kinh ngạc vạn phần.

Trên mặt của Diệp Cô Thành cũng lộ ra biểu tình dữ tợn, hắn ta vốn cho rằng làm như vậy có thể nhìn xem trò hay súng bắn chim đầu đàn, lại không nghĩ rằng hữu ý vô ý lại giúp cho Hàn Tam Thiên tăng thêm mấy phần sắc thái anh hùng.

Nhất là Tần Sương bên cạnh, vẫn một mực ngơ ngác nhìn qua Hàn Tam Thiên, một màn này thật sự khiến hắn cực kì muốn phát điên.

Bất quá, nổi nóng thì nổi nóng, với tâm kế của Diệp Cô Thành, thế này cũng không phải không phải chuyện gì không tốt.

"Đấu đi, đấu đi, đấu đến lưỡng bại câu thương, lão tử tốt ngồi làm ngư ông đắt lợi. Tên khốn, muốn đấu cùng Diệp Cô Thành ta, như thế nào ta cũng có thể chơi chết ngươi!"

Giữa không trung, song phương giao đấu đến khó phân thắng bại, nhưng như vậy Hàn Tam Thiên cũng không có chút ưu thế nào, nhất theo thời gian trôi qua càng dài, sau khi Thái hư thần bước bị đối phương bắt đầu chậm rãi nhìn ra được, thế công của Hàn Tam Thiên không khỏi chậm lại.

Nhất định phải mau mau kết thúc trận chiến này!

Nếu không cứ tiếp tục giằng co như thế này kết quả chỉ có thể là chính mình bị ăn trái đẳng.

Đột nhiên vận khỏi quá diễn tâm pháp, kim quang trong thân thể Hàn Tam Thiên bắt đầu tỏa ra, mái tóc màu đen cũng trong nháy mắt bắt đầu tản ra ngân quang nhàn nhạt.

Đột nhiên tăng tốc tốc độ của Thái hư thần bước, Hàn Tam Thiên rút Ngọc Kiếm ra, trực tiếp xông tới.

Trọng kiếm không phong, đại xảo vô công.

Lúc này Hàn Tam Thiên mới giật mình nhận ra thanh Ngọc Kiếm trong tay này tựa hồ hoàn toàn có thể tùy tâm khống chế, như thể nó đã trở thành một bộ phận trong thân thể của mình.

Ngay lúc thế công của Hàn Tam Thiên mạnh mẽ nhất, đột nhiên, một đạo hắc khí từ không trung xuất hiện trước ngực Hàn Tam Thiên, vốn như khói phiêu tán ở nơi đó, nhưng thời điểm tiếp cận thân thể Hàn Tam Thiên lại đột nhiên đột nhiên hóa thành lợi kiếm trực tiếp xuyên qua vai trái của Hàn Tam Thiên.

Là hắn?

- -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play