*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngôn Tiểu Nặc nghiêng đầu, một sợi tóc rơi xuống, giống như một chiếc lá lìa khỏi cây, đung đưa đung đưa rồi cuối cùng rơi xuống phía chân cô.

Hoa văn trên tấm thảm nhà thật xa hoa lộng lẫy, cô phát hiện ra trên bông hoa ban đang nở rộ kia có rất nhiều sợi tóc đen.

Cô cúi xuống và nhặt lấy mái tóc đã rơi xuống đất. Cô nheo mắt lại, dưới ánh sáng mặt trời, mái tóc đen rối bù có chút lộn xộn.

Dường như thật mong manh yếu ớt.

Ngôn Tiểu Nặc khẽ thở dài, cô nhặt tóc bỏ vào trong thùng rác.

Vài ngày trước, cô hoàn toàn không biết đến chuyện rụng tóc. Đó là do ngày hôm đó khi cô đang chải tóc thì Mặc Tây Quyết thấy cô bị rụng tóc nên anh mới vội vàng giành lược chải tóc cho cô cho?

Cái gì mà học được từ chỗ Lão Bùi chứ, rõ ràng là nói dối cô.

Trái tim cô ngày càng đập nhanh hơn hơn, bên trong giống như đang khua chuông gõ mỏ, và cuối cùng dần dần dừng lại.

Khi Mặc Tây Quyết trở lại, cô vẫn ngồi ở bàn trang điểm, không biết đang nghĩ gì.

Đôi mắt đen nháy của anh hơi lóe lên khi nhìn thấy bên chân của cô sạch sẽ, sau đó lại trở về bình tĩnh như ban đầu. Anh bước tới giả vờ cầm lược lên và bình tĩnh nói: “Đợi anh lâu không?”

"Anh nghĩ em còn chờ anh đến chải tóc cho em sao?" Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu lên và mỉm cười: "Em đã chải tóc xong từ lâu rồi."

Mặc Tây Quyết vuốt lấy tóc cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng âu yếm, nói: "Hôm nay xinh như thế này, có muốn đi ra ngoài chơi không?"

"Hả?" Mắt của Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên sáng lên, ở bên trong mang theo một chút vui mừng: "Sao tự nhiên lại tốt thế, hỏi em có muốn ra ngoài chơi hay không nữa chứ?"

Đôi mắt đen nháy của Mặc Tây Quyết hơi nheo lại, nói: "Sao nào? Trong mắt em anh chính là người xấu đến vậy cơ à?”

Ngôn Tiểu Nặc cười rồi nghĩ ngợi một lúc: "Ngay từ ban đầu anh đã là một tên khốn, hống hách vô lý... Cô nhìn thấy gương mặt của Mặc Tây Quyết ngày càng trầm mặc thì hơi thấp giọng: "Nhưng em biết, anh rất tốt với em, em rất thích."

Nghe những lời của cô, anh không chịu được liền cúi đầu xuống, ngăn chặn suy nghĩ và hơi thở của cô.

Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu lên, lông mi khẽ run đáp lại nụ hôn của anh, giống như đang ở trên thiên đường chỉ có mình anh và cô.

Trình Tử Diễm sau khi nói chuyện với Mặc Tây Quyết xong thì lại đi ra ngoài.

Ngôn Tiểu Nặc nghe người giúp việc nói xong thì cau mày lại: “Bố bận như vậy sao?"

"Ông ấy là bác sĩ nổi tiếng hàng đầu thế giới, lúc trước sống ở Iceland thì còn đỡ. Bây giờ đến thành phố S rồi, có thể không bận được sao?" Mặc Tây Quyết nắm lấy tay cô và nói: "Chúng ta chỉ đến Nam Sơn chơi một ngày, không sao đâu."

Ngôn Tiểu Nặc luôn muốn đến Nam Sơn để thăm dì Lữ và lũ trẻ, nhưng vì nhiều chuyện xảy ra quá nên đành gác lại. Cũng đã hơn một tháng rồi cô chưa quay lại đó lần nào.

Biệt thự Nam Sơn được phủ đầy hoa.

Thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót, hoa và cỏ thơm ngát, mặt trời như một thiên sứ đang nghịch ngợm, trong ánh sáng chiếu xuống mặt suối đang chảy róc rách, những con bướm nhảy múa duyên dáng, mọi thứ đẹp tựa như một bức tranh.

Ngôn Tiểu Nặc cho người dừng xe bên đường, cùng Mặc Tây Quyết đi bộ một đoạn.

Cô hạnh phúc cười rạng rỡ như một cô gái mới lớn vậy, cô còn ngắt một bông hoa nhỏ bên đường cầm trên tay.

Mặc Tây Quyết cười nhẹ. Đưa cô ra ngoài đi dạo quả là một quyết định chính xác.

Sau đó chỉ nhìn thấy bóng hình của Ngôn Tiểu Nặc đang nhảy nhót trên con đường rợp bóng cây, còn Mặc Tây Quyết vẫn đi bộ không khác ngày bình thường là bao. Anh trông vẫn rất cao quý và nghiêm chỉnh, nhưng tất cả sự chú ý đều dồn vào Ngôn Tiểu Nặc. Anh vừa ngắm nhìn nụ cười hạnh phúc của cô, vừa đứng đằng sau bảo vệ đề phòng cô đụng phải vật gì.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy rất hạnh phúc, chỉ là hơi thấy thương Mặc Tây Tây Quyết, một con đường khá ngắn nhưng anh lại cảm thấy đoạn đường này đi bộ rất dài và còn vất vả nữa.

Khi họ tới cũng không thông báo cho bất cứ ai biết, vì vậy khi cô bấm chuông cửa, khiến dì Lữ vô cùng ngạc nhiên. "Tổng giám đốc Mặc, Tiểu Nặc, sao hai người lại đến đây?"

“Cháu đến thăm dì và mấy đứa trẻ." Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười và nắm lấy tay của dì Lữ, hạnh phúc như được trở về nhà của mình.

Dì Lữ lúc này mới phản ứng kịp vội vàng nói: "Thôi nhanh vào trong ngồi đi.”

Mặc Tây Quyết đứng yên ở đó không động đậy, anh lạnh lùng nói: "Đợi đã!"

Hào quang của anh quá mạnh, dì Lữ vốn dĩ lúc đối mặt với anh đã cảm thấy rất căng thẳng và áp lực. Bây giờ bà ấy càng sợ đến mức chỉ biết nhìn về hướng Ngôn Tiểu Nặc cầu cứu.

Ngôn Tiểu Nặc hoàn toàn không biết Mặc Tây Quyết đang muốn làm gì, cô nắm lấy tay anh: "Sao vậy?"

Mặc Tây Quyết lấy chiếc tai nghe màu xanh ra và ra lệnh: "Lái xe qua đây rồi đem đồ ra.”

Ngôn Tiểu Nặc và dì Lữ nhìn nhau.

Bên trong chiếc xe trở bọn họ tới đây có đựng hộp lớn hộp nhỏ đồ đạc.

"Đây là..." Hai người phụ nữ nhìn chằm chằm vào những người đang bưng đồ không biết xuất hiện từ đâu ra.

Sau đó, mấy người đó bưng bê di chuyển đồ đạc trông chả khác gì một dây chuyền chuyên nghiệp.

Mở từng cái hộp một ra, mới phát hiện ra bên trong là đồ chơi, sách, quần áo, đồ vật văn phòng phẩm, v.v... Sau khi bọn trẻ nhìn thấy chúng, tất cả đều reo hò nhảy nhót.

Dì Lữ ngạc nhiên đến nỗi không biết phải nói gì: "Tổng giám đốc Mặc, đây là..."

Giọng của Mặc Tây Quyết dứt khoát, anh chỉ vào Ngôn Tiểu Nặc: "Là cô ấy tặng quà cho mọi người!"

Dì Lữ lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vã nói lời cảm ơn: "Cảm ơn Tiểu Nặc, cảm ơn tổng giám đốc Mặc." Sau đó cùng với mấy người giúp việc phát quà cho bọn trẻ.

Ngôn Tiểu Nặc chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hôm nay sẽ quay lại, thế nên lấy đâu ra thời gan chuẩn bị quà?

Mặc Tây Quyết đã nghĩ tới điều đó thay cho cô, người đàn ông này thực sự rất cẩn thận chu đáo.

Cô nhìn anh đang đứng ở bên cạnh, vẫn là bộ dạng thờ ơ và lạnh lùng, nhưng cô cảm thấy vô cùng ấm áp và yên tâm.

Anh cầm lấy tay cô, Ngôn Tiểu Tặc cũng siết chặt lấy bàn tay của anh.

Mặc Tây Quyết vừa cầm lấy tay cô, vừa nghịch ngợm vẽ vào lòng bàn tay của cô.

"Ôi, nhìn kìa, anh trai đang vẽ lên tay của Chị Tiểu Nặc!"

Động tác nhỏ của họ bị một đứa trẻ nhìn thấy, đã thế còn bị nó nói trước mặt nhiều người như vậy.

Giọng nói rất to, khiến cho tất cả mọi người từ đàn ông, phụ nữ và trẻ em đang phát quà và được nhận quà tặng đều bị thu hút.

Ngôn Tiểu Nặc ngượng ngùng mỉm cười, mặt cô đỏ bừng lên, cố gắng rút tay của cô ra khỏi tay người đàn ông.

Nhưng bàn tay của người đàn ông cứng rắn như kìm khiến cô không thể nào nhấc ra được.

Thay vì chống cự, chi bằng ngoan ngoãn để vậy còn hơn.

Trông chờ vào một người đàn ông lạnh như băng giải thích thì chẳng khác gì giấc mơ của những kẻ ngốc, vì vậy Ngôn Tiểu Nặc tự mình giải thích cho bọn trẻ hành động vừa rồi của bọn họ, cô nói rằng: "Các bạn nhỏ à, anh trai không phải đang vẽ lên tay của chị đâu.”

"Vậy thì đó là đang làm gì?" Một đứa trẻ khác vẫn tò mò hỏi.

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một lúc và trả lời: "Anh đang cùng với chị...

"Em biết, em biết!" Một đứa trẻ khác cướp lấy lời của cô: "Đó là chơi nhà chòi!"

(Chơi nhà chòi có nghĩa là trò chơi trẻ con bắt chước cuộc sống gia đình vợ chồng)

Ngôn Tiểu Nặc gần như bị choáng váng, chơi nhà chòi?

Cậu bé đó phát huy hết tinh thần của mình để giải thích, xem ra sau này rất có tiềm năng trở thành thầy giáo. Chỉ nhìn thấy cậu bé kéo tay một cô bé, và sau đó học cách Mặc Tây Quyết đang nắm tay Ngôn Tiểu Nặc, nói: "Như thế này này, anh trai là chú rể và chị gái là cô dâu."

Mặc Tây Quyết có vẻ rất thích thú cho nên thưởng luôn cho cậu bé đó một hộp đồ chơi.

Khi đã có đồ chơi trong tay, thì tay của cô bé kia đã không là gì nữa, cậu bé liền ôm lấy đồ chơi của mình rồi chạy đi chơi.

Ngôn Tiểu Nặc nửa khóc nửa cười, đây rốt cuộc là cái gì vậy. Thế giới này đã thực sự thay đổi rồi, lừa đảo để có cơm ăn mà.

Mặc Tây Quyết nhìn gương mặt ngượng ngùng của Ngôn Tiểu Nặc, anh xoa đầu cô và cười nói: "Bọn họ vẫn phải phát quà một lúc nữa cơ, đi, chúng ta đi chơi.”

Ngôn Tiểu Nặc cũng không muốn ở đây, nếu không người đàn ông này mà hứng thú lên thì sẽ làm ô nhiễm hết đội mắt thuần khiết của bọn trẻ.

Trong sân sau rộng rãi của căn biệt thự, có một chiếc xích đu rất lớn, đủ để hai người họ ngồi.

Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết ngồi cạnh nhau trên xích đu, Mặc Tây Quyết rất lo lắng cẩn thận kiểm tra chiếc xích đu có chắc chắn an toàn hay không. Phải biết rằng nếu như mà cô không cẩn thận bị ngã xuống thì anh không dám chắc sẽ xảy ra chuyện gì.

"Được rồi, chiếc xích đu này bình thường bọn trẻ vẫn hay ngồi, chắc chắn là sẽ rất an toàn." Ngôn Tiểu Nặc khẽ mỉm cười và nắm lấy cánh tay anh.

Mặc Tây Quyết phớt lờ sự cằn nhằn của cô ấy và nói: "Em nặng như thế, tất nhiên là phải kiểm tra cẩn thận rồi."

“Em nặng sao?”

Ngôn Tiểu Nặc lẩm bẩm phản bác lại: “Ở đâu ra mà nặng, nhiều đứa trẻ gộp lại kiểu gì cũng sẽ nặng hơn em đó.

Lời của cô ấy còn chưa kịp dứt, thì chiếc xích đu bắt đầu đung đưa chuyển động.

Ngôn Tiểu bị giật mình, kêu lên một tiếng, tay vô thức nắm chặt lấy cánh tay của Mặc Tây Quyết.

Người con gái ở trong lòng đang ôm chặt lấy anh, giữa hai bọn họ chỉ cách nhau một lớp áo. Anh có thể cảm nhận được sự ấm áp và mùi thơm trên cơ thể của cô, đôi mắt đen nháy của anh hơi trầm xuống.

Chiếc xích đu đung đưa, và khung cảnh tuyệt đẹp hiện lên trong mắt anh, và điều thu hút anh nhất chính là gương mặt vui vẻ rạng rỡ của Ngôn Tiểu Nặc.

Với gương mặt rạng rỡ hạnh phúc, cô đã hoàn toàn đánh bại cảnh sắc tuyệt đẹp của mùa xuân.

Anh cúi đầu xuống và hôn lên đôi mỗi đang mỉm cười của cô.

Ngôn Tiểu Nặc bất ngờ bị anh hôn, nghĩ tới bản thân mình vẫn đang ngồi trên xích đu, cho nên trái tim cô run lên, cắn vào môi của Mặc Tây Quyết.

"Hừm..." Anh bị cô cắn hơi đau,

tong-tai-cuong-vo-319-0

tong-tai-cuong-vo-319-1

tong-tai-cuong-vo-319-2

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play