Đường Mạt Ưu lại đưa cho Ngôn Tiểu Nặc một tờ giấy, rồi dặn dò: “Đây là giấy hướng dẫn sử dụng thuốc, cô cầm cẩn thận”.

Ngôn Tiểu Nặc nhận lấy, đặt ngay ngắn tờ đơn thuốc vào trong thùng thuốc.

Vừa làm xong mọi việc thì bên ngoài cửa vang lên tiếng của quản gia Duy Đức: “Cô Ngôn, cậu Đường, cô Toàn Cơ đến rồi”.

Cô Toàn Cơ đến?

Ngôn Tiểu Nặc và Đường Mạt Ưu nhìn nhau, không ở lại và liền đi ra.

Cô Toàn Cơ đứng ở cửa chờ đợi, nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc ở đây thì hỏi: “Em vẫn khỏe chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn thẳng vào cô Toàn Cơ đầy áy náy, cảm thấy thực sự đã phụ lòng dạy dỗ của cô ấy, giọng nói rất nhỏ:

“Em không sao, đứa bé cũng vẫn ổn”.

Cô Toàn Cơ mỉm cười gật đầu, trong mắt có một loại nhẹ nhõm trước nay chưa từng có, trực tiếp đi thẳng vào phòng ngủ chính.

Mặc Tây Quyết vẫn nằm trên giường, thần sắc rất bình yên.

Cô Toàn Cơ đau lòng, đi tới bên giường cẩn thận nhìn sắc mặt Mặc Tây Quyết.

Đường Mạt Ưu thấy vậy thì lập tức nói: “Tiểu Toàn, đừng lo lắng, tất cả thông số sức khỏe của cậu ấy đã trở về bình thường rồi”.

“Các người che giấu đúng là một giọt nước cũng không lọt ra”. Cô Toàn Cơ ngẩng đầu, khó giấu được nỗi thất vọng trong giọng nói, “Giấu bố tôi và anh tôi thì thôi đi, sao đến tôi các người cũng giấu?”

Ngôn Tiểu Nặc cúi mắt xuống, gương mặt đầy áy náy khó xử: “Em xin lỗi”.

Cô Toàn Cơ thấy bộ dạng tự trách của cô thì nỗi bực bội và tức giận trong lòng cũng không thể trút ra, quay người đi thỏi Đường Mạt Ưu: “Nghe nói chú Trình tới rồi, có nói là lúc nào anh tôi tỉnh lại không?”

Đường Mạt Ưu nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

"Chắc là qua mấy ngày nữa là có thể tỉnh lại”.

Ngôn Tiểu Nặc lại cảm thấy có một ý nghĩa nào đó không được bình thường, liền hỏi cô Toàn Cơ: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Trên gương mặt xinh đẹp của cô Toàn Cơ lộ ra vẻ do dự.

Ngôn Tiểu Nặc đánh liều nói ra sự cảm trong lòng mình: “Có phải tập đoàn Đế Quốc xảy ra chuyện gì không?”

Cô Toàn Cơ kinh ngạc, nhưng lại không hề phủ nhận, ngầm thừa nhận lời của Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết đang nằm trên giường bệnh, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hiện tại Mặc Tây Quyết vẫn chưa tỉnh lại, sự việc trước mắt rất quan trọng, đã xảy ra chuyện gì, nếu chị không giấu thì cứ nói ra, chúng ta có thể cùng nhau bàn bạc”.

Cô Toàn Cơ thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Không giấu làm gì, nhưng không được phép nói ra.

Ngôn Tiểu Nặc bảo đảm: “Chị yên tâm, em tuyệt đối không tiết lộ cho người khác nửa lời”.

Cô Toàn Cơ gật nhẹ đầu, tiếp tục nói: “Đợt trang sức tung ra thị trường vừa rồi có một chút vấn đề, nhà thiết kế mà chúng ta thuê đã đem bản thiết kế đi bán cho người khác, hiện tại công ty đó kiện chúng ta, nhất quyết không buông, nói rằng chúng ta ăn cắp ý tưởng thiết kế của bọn họ”.

Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt, hỏi: “Nhà thiết kế đó quay lại đối đầu với chúng ta à?”

Cô Toàn Cơ lại một lần nữa kinh ngạc, cô biết Ngôn Tiểu Nặc thông minh, nhưng cũng không ngờ cô ấy đã bỏ qua mấy chi tiết không quan trọng khác và trực tiếp hỏi đến vấn đề thiết yếu.

Lúc đầu cô ấy còn có chút lo lắng sự việc lần này xử lý không ổn, nhưng hiện tại chút lo lắng đó đã như khói mây tan biến rồi.

“Không sai, hiện tại quay lại cắn chúng ta rồi”. cô Toàn Cơ nói: “Vốn dĩ vấn đề này xảy ra ở bộ phận thiết kế, chị phải chịu trách nhiệm chủ yếu, chị đã liên hệ bộ phận ngoại giao và bộ phận phụ trách pháp luật, quyết định khởi kiện nhà thiết kế và công ty kia”.

Ngôn Tiểu Nặc không hỏi tiếp nữa, cô biết nếu như sự việc chỉ đơn giản như thế là có thể xử lý được thì cô Toàn Cơ cũng sẽ không đến tìm Mặc Tây Quyết.

Quả nhiên, cô Toàn Cơ tiếp tục nói: “Sự việc đến không kịp trở tay, đã lan truyền trên mạng lâu rồi, cứ cho là chúng ta viết bài thanh minh thì sợ rằng cũng không thể dập tan tin tức ấy”.

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một lúc, rồi nói: “Mấy người đó có phải nói là tập đoàn Đế Quốc không tìm được một nhà thiết kế tử tế, chỉ có thể dùng cách thức đáng xấu hổ là ăn cắp ý tưởng để đi cạnh tranh với người khác?”

Ánh mắt cô Toàn Cơ nhìn Ngôn Tiểu Nặc có chút trịnh trọng, gật gật đầu.

“Vậy việc trước mắt đó là phải tìm một nhà thiết kế đẳng cấp, thiết kế một mẫu trang sức để mọi người biết được rằng, tập đoàn Đế Quốc người tài như mây, khinh bỉ những kẻ dùng loại thủ đoạn như vậy”. Giọng Ngôn Tiểu Nặc rất bình tĩnh thong dong, cô cười nhàn nhạt, “Thực ra nếu nói về thực lực và danh tiếng, thì có nhà thiết kế nào có thể so sánh được với chị chứ?”

Cô Toàn Cơ cười khổ: “Lần này chị phụ trách ngoại giao, nên chỉ có thể tránh mặt”.

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, cô Toàn Cơ nói rất có lý.

“Tiểu Nặc, mặc dù em còn ít tuổi, nhưng là đồ đệ của chị”. Cô Toàn Cơ nhẹ giọng nói: “Nếu em có thể thì hãy thiết kế một mẫu trang sức đi”.

Ngôn Tiểu Nặc rất trịnh trọng gật đầu, vừa muốn trả lời thì ngoài cửa truyền đến giọng nói của Vi Nhi: “Tìm cô ta thiết kế sao?”

Cô Toàn Cơ thấy Vi Nhi đến, liền chào cô ta: “Vi Nhi”.

Vĩ Nhi cười với cô Toàn Cơ, vừa đi vào vừa nói: “Tiểu Toàn, cô vừa nói là bản thân không thể đích thân thiết kế trang sức, nhưng Ngôn Tiểu Nặc là đồ đệ của cô, việc này mọi người đều biết, cô vẫn không thể tránh mặt được”.

Cô Toàn Cơ nhíu mày, không biết nói gì.

Ngôn Tiểu Nặc thẳng thắn cởi mở nói: “Cô Vị Nhi trong giới thiết kế cũng là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, nhưng cô đã nói, tôi và cô Toàn Cơ có quan hệ thầy trò, để tập đoàn Đế Quốc có thể bình yên vô sự vượt qua đợt hoạn nạn này, nếu không phiền thì muốn mời cô ra tay giúp đỡ.

Vi Nhi có chút kì lạ, Ngôn Tiểu Nặc sao lại có thể nhường cơ hội để nổi tiếng như vậy cho mình, nhưng cô ta lại không thể không nhận.

Nếu bản thân có thể giúp tập đoàn Đế Quốc vượt qua giai đoạn nguy hiểm này, thì trong lòng Mặc Tây Quyết hoặc là trong lòng Mặc Lăng Thiên cô ta đều sẽ được cộng điểm.

Cô Toàn Cơ thấy Ngôn Tiểu Nặc đã đồng ý rồi, thì lập tức nói: “Thực ra trước đấy tôi suy nghĩ chưa kỹ càng, cũng may cô kịp thời nhắc nhở, nếu cô đồng ý, thì hiện tại có thể đi cùng tôi đến tập đoàn Đế Quốc một chuyến”.

Vi Nhi nhìn ánh mắt nhiệt tình kỳ vọng của cô Toàn Cơ, nếu có thể khiến cho cô Toàn Cơ nợ cô ta một ân tình thì cũng rất tốt.

Cô ta không từ chối mà lập tức đồng ý cùng cô Toàn Cơ đi tập đoàn Đế Quốc một chuyến để thương lượng cụ thể công việc.

Đường Mạt Ưu thấy vậy, nhẹ giọng hỏi Ngôn Tiểu Nặc: “Cô nhường cơ hội tốt cho Vi Nhi như vật sao? Nhưng cô ấy sẽ không cảm kích cô đầu”.

Nụ cười Ngôn Tiểu Nặc ôn hòa, nhàn nhạt, “Tôi không cần cô ấy cảm kích, thực sự thì cô ấy phù hợp hơn tôi, chỉ cần có thể giúp tập đoàn Đế Quốc vượt qua cửa ải khó khăn này thì nhường một cơ hội có là gì”.

Ánh mắt Đường Mạt Ưu nhìn Ngôn Tiểu Nặc thêm mấy phần bái phục, anh trịnh trọng gật đầu: “Không ngờ cô còn có khí phách như thế”.

Ngôn Tiểu Nặc ngại ngùng cười cười: “Hiện tại việc tôi có thể làm vì Mặc Tây Quyết, ngoài bảo vệ tốt đứa con này thì cũng chỉ còn những việc đó thôi”.

Quản gia Duy Đức tiễn xong cô Toàn Cơ và Vi Nhi, thì quay lại cửa phòng ngủ chính nhẹ nhàng nói: “Cậu Đường, ông Trình nói rằng tìm cậu thương lượng một số việc”.

Đường Mạt Ưu nghe vậy thì lập tức đi tới phòng của Trình Tử Diễm.

Ngôn Tiểu Nặc cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, mặc dù cả một ngày này cô cũng không làm việc gì, nhưng dù sao trước đây cũng chịu đựng giày vò như thế, cô cần phải nghỉ ngơi thật nhiều.

Chiếc giường trong phòng ngủ chính rất lớn, Ngôn Tiểu Nặc thay xong quần áo thì vén chăn lên nằm xuống bên cạnh Mặc Tây Quyết.

Cô ôm lấy cánh tay của anh, dựa đầu vào bờ vai anh.

Mùi thương thanh mát toát ra từ người anh cùng hơi thở vững chắc, khiến cho

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy vừa mê hoặc vừa an tâm.

Thì ra bản thân cô, trước nay vẫn luôn say đắm anh như thế.

Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu, nhìn lên chiếc cằm sắc nét bây giờ đang có chút tái xanh của anh, tính nghịch ngợm của cô nổi lên, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt vuốt.

Mặc Tây Quyết cảm nhận được sự động chạm của cô, nhẹ nhàng động đậy một chút.

Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt, giây tiếp theo, môi của cô đã bị anh bịt chặt lấy.

Não bộ trở nên mơ hồ, anh anh anh...anh tỉnh lại từ lúc nào?

Mặc Tây Quyết dùng toàn bộ sức lực cơ thể để hôn cô, như sợ rằng chỉ cần buông ra là cô sẽ biến mất vậy.

“U, u... Đến khi Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy như cô sắp không thể thở nổi nữa.

Thì Mặc Tây Quyết mới buông cô ra, đồng tử thâm sâu, ánh mắt anh nhìn cô nóng bỏng như muốn thiêu đốt cô vậy.

Gương mặt Ngôn Tiểu Nặc đỏ lên, thì thầm hỏi: “Anh tỉnh lại từ lúc nào vậy?”

Cánh tay không bị thương của Mặc Tây Quyết nhấc lên, vuốt ve đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng hôn lên đó một cái, giọng nói có chút khàn khàn do mới ốm dậy: “Cũng không lâu lắm”.

“Vậy sao anh còn giả vờ ngủ chứ?” Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, rất không hài lòng hỏi anh.

Mặc Tây Quyết áp người xuống, đôi môi mỏng hôn lên chop mũi cô, giọng nói như người cá ở biển khơi, trực tiếp đi vào trong tâm hồn cô: “Anh không giả vờ ngủ thì sao em có thể chủ động ngủ bên cạnh anh chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc cố gắng kiềm chế nhịp tim đang đập một cách hoảng loạn, lắp bắp nói: “Em, em chỉ là mệt quá, nhưng lười đi lại thôi”.

“Ồ?” Mặc Tây Quyết nhếch nhếch mày, ngón tay mở hai nút áo ngủ của cô, để lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết.

Đáng chất nhất là, anh còn mút mấy nhất trên bề mặt, màu đỏ tươi đẹp như bông hoa mai đỏ nở rộ.

Cảm giác kích thích khiến cho giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc như vỡ vụn: “Anh, anh vừa mới tỉnh lại đã dở trò lưu manh”.

Mặc Tây Quyết ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn xuống nơi da chuyển màu đỏ, ánh mắt thâm sâu: “Miệng nói một đẳng, lòng nghĩ một nẻo, phải trừng phạt”.

Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt lấy cổ áo đã mở ra một nửa của cô, nói: “Em lúc nào miệng nói một đẳng lòng nghĩ một nẻo chứ?”

“Lười đi lại, nhưng có tâm tình thay đồ ngủ như thế này?” Mặc Tây Quyết tự hỏi tự trả lời, “Em không biết là loại váy ngủ chất liệu tơ tằm như thế này, có lực sát thương lớn như thế nào đối với đàn ông à?”

Ngôn Tiểu Nặc xấu hổ chỉ muốn độn thổ cho xong, “Trong tủ toàn là váy ngủ như thế này, em biết chọn cái nào?”

“Trong tủ quần áo có váy màu xanh lam, váy màu xanh lá nhạt”. Mặc Tây Quyết cứ như đang đếm đồ quý giá trong nhà vậy, ánh mắt mang theo ý hài hước, “Thế mà em lại nhất quyết chọn chiếc màu hồng này, em muốn dụ dỗ người bệnh vừa với tỉnh lại, cơ thể vẫn đầy vết thương như anh sao?”

Ngôn Tiểu Nặc không thể nghe tiếp được nữa, bịt hai tại xấu hổ hóa giận nói: “Em không như thế!”

Mặc Tây Quyết không nói thêm nữa, lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt đen láy như thiên thạch đen bỗng trở nên rất yên tĩnh.

Ngôn Tiểu Nặc không biết anh muốn làm gì, cô rất ít khi nhìn thấy anh dùng ánh mắt đó để nhìn mình.

Bàn tay Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng xoa gương mặt cô, giọng nói trầm thấp: “Ngôn Tiểu Nặc, em có lời nào muốn nói không?”

Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên cảm thấy như trái tim cô ngừng lại một nhịp, thì ra cô có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với Mặc Tây Quyết, nhưng nhìn đôi mắt của anh, trong một khoảnh khắc cô dường như không biết bắt đầu từ đâu.

Mặc Tây Quyết đợi một lúc nhưng không thấy cô nói gì, sự dịu dàng trong đôi mắt đen láy từ từ thu lại, "Em mệt rồi, ngủ đi".

Sự ủng hộ của các bạn là động lực sáng tác của tác giải

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play