"Báo với Cố Thanh Trản, nếu muốn cứu người, đến Tam Tấn hội."

Cố Thanh Trản? Lục Oanh bấy giờ mới nhận ra mục đích thật của cái bẫy này. Nàng hối hận, mình sao lại không nghĩ đến khả năng này chứ?! Người này lấy thuốc giải Mặc hoàn làm mồi, nhất định là biết Cố Thanh Trản tcòn sống. Cố Thanh Trản đã phản bội Tam Tấn hội, vì mình mà mở rộng cửa thành, Tam Tấn hội sao lại dễ dàng buông tha nàng...
"A Trản..." Lục Oanh thoáng chốc đầu óc trống rỗng. Bước này, nàng thật sự đi nhầm, hơn nữa, có thể là bước cờ khiến mình cả bàn đều thua.
Mùa đông Lưu thành tuy không rét căm, nhưng hồ nước này cũng lạnh lẽo thấu xương, Lục Oanh cứ thế bị kéo vào hồ, cổ tay bị hai người kia nắm chặt, không thể thoát được. Nàng cực lực giãy dụa, xoay đầu nhìn phía sau, bóng Âu Dương Sơn càng ngày càng xa.
Lục Oanh không giỏi định hướng dưới nước, nhưng hai người cầm giữ nàng lại am hiểu bơi lội, dưới đáy hồ cũng là ngựa quen đường cũ, nhất định là đã sớm thăm dò địa thế đáy hồ này. Một lát sau, Lục Oanh quá mệt mỏi, không thể cố sức giãy dụa nữa, chỉ đành mặc kệ cho bọn họ lôi kéo, chờ lên bờ rồi tính sau.
Cũng không biết ngụp lặn bao lâu, tay chân Lục Oanh bắt đầu xụi lơ, uống hết mấy ngụm nước hồ. Thấy Lục Oanh sắp chịu không nổi, Ánh Thu cũng tăng tốc nhanh chóng bơi về phía bờ. Ước chừng qua thời gian nửa nén hương, rốt cuộc lên tới bờ. Lục Oanh xụi lơ nằm vật mình trên bãi cỏ, từng ngụm từng ngụm ho sặc sụa, mới vừa uống không ít nước vào bụn, thật sự quá khó chịu.
"Khục..." Gáy Lục Oanh bị người bổ mạnh xuống, thân mình vốn tinh bì lực tẫn lập tức tê dại, tích tắc sau liền mất hết tri giác.
Dưới mặt nạ băng lãnh, Ánh Thu cười lạnh, "Cố Thanh Trản, rất nhanh... Chúng ta cuối cùng cũng gặp lại."
Trong sơn động không một bóng người, củi đốt lách tách, ngọn lửa nhảy nhót đuổi đi hàn ý. Thân thể Lục Oanh bị nước hồ nước thẩm thấu cũng nhờ vậy mà chậm rãi ấm lại.
"A Trản..." Lục Oanh đôi môi trắng bệch, cả người lạnh run, "A Trản, đừng tới đây..."
Ánh Thu cầm mốt nhánh cây, bới củi đốt, làm cho thế lửa càng mạnh hơn. Nàng liếc nhìn Lục Oanh đang nửa mê nửa tỉnh nhưng vẫn nhớ mãi không quên Cố Thanh Trản, khinh thường thở dài, "Đúng là một đôi uyên ương số khổ..."
Mơ hồ cảm thấy một ánh sáng nóng cháy, Lục Oanh nhíu mày, cố hết sức mở mắt ra, mới phát hiện mình đã bị trói gô, chắt đến mức không thể động đậy. Nàng nhìn người đeo mặt nạ sắt đối diện, hỏi, "Ngươi là ai..."
"Ta là... người muốn lấy mạng Cố Thanh Trản." Ánh Thu lạnh nhạt đáp, sau đó chậm rãi tháo mặt nạ, nhìn Lục Oanh cười, nói, "Oanh phi nương nương, có còn nhớ ta?"
"Không ngờ là ngươi..." Ánh Thu, đúng là Ánh Thu... Lục Oanh thật không hề nghĩ đến. Nàng nhìn tay áo bên trái rỗng tuếch của Ánh Thu, "Cánh tay ngươi..."
"Ngươi hỏi ta?" Ánh Thu chỉ cười gượng, sau đó đột nhiên quăng mặt nạ sắt kia đi, sắc mặt chợt biến đổi, hận ý trong mắt trở nên dày đặc. Nàng nghiến răng nói, "Còn không phải do A Trản của ngươi ban tặng."
Nhìn Lục Oanh, Ánh Thu liền hận. Nàng mười tuổi đã quen biết Cố Thanh Trản, người nọ lại chưa từng cho mình nửa phần tình nghĩa, mà nha đầu này mới quen biết nàng chẳng được mấy tháng, nàng liền khắp nơi lưu tình, thật là trăm tư không thể giải. Ánh Thu vốn tưởng rằng Cố Thanh Trản sẽ không chớp mắt mà giết Lục Oanh, vì Lục Oanh chính là mạng người thứ mười ba mà nàng phải kết liễu. Chỉ cần giết người này, Cố Thanh Trản liền hoàn thành sứ mệnh của mình, rời khỏi Tam Tấn hội, chấm dứt cuộc sống không nhân tính này.
Nhưng đáng cười là, Cố Thanh Trản không làm vậy, nàng lại vì một nữ tử, buông tay tự do một đời của mình. Đúng là cảm tình hại người còn hơn cả độc dược.
"Ánh Thu, nhất định phải đi đến nước này sao?" Lục Oanh nghĩ dù sao lúc trước Ánh Thu cũng từng ẩn núp sáu năm với Cố Thanh Trản ở Vương phủ, chẳng lẽ sáu năm này, giữa các nàng không có tình cảm gì hay sao?
"Ta và Cố Thanh Trản, không phải nàng chết, thì là ta mất mạng." Ánh Thu cúi đầu, nàng quả thật không ngờ, mình và Cố Thanh Trản cộng sự hơn mười năm, đến hôm nay lại lâm vào thế người chết ta sống, "Không phải ta muốn lấy mạng nàng tính, là Tam Tấn hội muốn lấy mạng nàng."
Cố Thanh Trản, ngươi không trách người khác được, muốn trách thì hãy trách bản thân ngươi. Ngươi không nên lung tung động chân tình.
Nữ tử trước mắt, Lục Oanh thấy hoàn toàn xa lạ. Quả đúng như như giang hồ truyền ngôn, Tam Tấn hội thật sự có thể ma diệt nhân tính. Lục Oanh không nói gì thêm, lòng chỉ mong Cố Thanh Trản chớ hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng một khi lo lắng một người, sao dễ tránh khỏi việc hành động thiếu suy nghĩ? Cũng giống như chuyện Lục Oanh nguyện ý liều lĩnh đến Phong Vũ lâu vậy.
Lúc Cố Thanh Trản thu được thư Lục Khang gởi về, Lục Oanh đã bị bắt được năm ngày. Phong thư này là do một vị thương binh ngày đêm ra roi thúc ngựa, mới lấy tốc độ nhanh nhất đưa đến núi Vân Tu. Chỗ lạc khoản* còn in rõ con dấu của phủ Tướng quân, nhất định không thể giả được.
(*Chỗ đề tên trong thư, hoạ, câu đối, thư pháp, etc.)
Mới đọc xong nửa bức thư, tâm Cố Thanh Trản đã lạnh đến triệt để. Đây đúng là điều nàng luôn lo lắng, Tam Tấn hội cuối cùng vẫn tìm tới cửa. Năm đó Sở tiên sinh cũng là vậy, mặc dù đã gả vào phủ Tướng quân, có thân phận hoàn toàn mới, nhưng vẫn không trốn được sự thanh trừng của Tam Tấn hội. Phàm là người đã vào danh sách chết của Tam Tấn hội, chưa một ai có thể sống sót.
***
"Ta phải xuống núi ngay."
Tầm Dương đang sao chép kinh thư, nghe Cố Thanh Trản nói vậy, chỉ di ngòi bút chậm lại, vẫn chưa gác xuống, lắc đầu, "Ngươi như vậy, Lục cô nương sợ là sẽ thất vọng."
"Ta chỉ muốn đến đây để cáo từ." Cố Thanh Trản không muốn giải thích nhiều, cũng không rảnh giải thích. Nàng dĩ nhiên biết, trước khi mình hiện thân, Tam Tấn hội tạm thời sẽ không động đến tính mạng Lục Oanh, nhưng chưa chắc bọn họ sẽ không dùng thủ đoạn hạ lưu thương tổn Lục Oanh. Giờ phút này mình chậm trễ một phần, Lục Oanh liền phải chịu nhiều một phần đau. Nữ tử bình thường làm sao chịu nổi những thủ đoạn ác liệt của Tam Tấn hội chứ.
"Vậy đừng trách lão thân động thủ." Tầm Dương lúc trước từng đáp ứng Lục Oanh, nhất định phải giữ Cố Thanh Trản lại Vân Tu quan ba tháng, tuyệt đối không để cho nàng xuống núi. Nếu việc nhỏ này cũng không làm được, uy tín của nàng biết để đâu. Mấy ngày nay, nàng cứ tưởng rằng Cố Thanh Trản đã nghĩ thông suốt, không ngờ vẫn còn cố chấp như vậy, "Người đâu, bắt lấy nàng."
"Vậy xin có nhiều bất kính." Cố Thanh Trản không định dây dưa lâu. Chút công phu của những nữ quan nơi đây chẳng qua là khoa chân múa tay, thật sự không phải đối thủ của nàng. Rời khỏi núi Vân Tu đối với nàng chính là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trong nháy mắt, Tầm Dương liền trơ mắt nhìn mười mấy đồ nhi của mình từng ngã xuống đất, "Ngươi...", Cố Thanh Trản này, quả nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ. Ngày đó mình cứu được nàng giữa đại mạc, đã lờ mờ đoán được. Nữ tử bình thường, sao lại trúng phải kịch độc như thế.
Cố Thanh Trản cũng không quay đầu lại, bất chấp mọi thứ.
"A Oanh, chờ ta." Cố Thanh Trản thoáng vận công, tức thì thân nhẹ như yến, bước nhanh chạy xuống chân núi. Đạp tuyết nhưng lại không lưu dấu vết, đây là khinh công cao cấp nhất của Tam Tấn hội.
Trên đời này không ai giam giữ được nàng, chỉ trừ Lục Oanh.
***
Nhạc: Phù sinh tử - Ngân Lâm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play