Lục Oanh hiểu, nhất định là Cố Thanh Trản không muốn nhắc lại thời còn trẻ. Nếu vậy, chuyện của mẫu thân nàng nghe cũng chỉ thương tâm, nàng liền không truy vấn nữa.
"Sao cứ nhíu mày vậy?" Hai người nằm trên giường, Cố Thanh Trản nghiêng người nhìn Lục Oanh, đầu ngón tay nhẹ xoa mi tâm nàng. Hai người quen biết nhiều năm như vậy, Lục Oanh có tâm sự, Cố Thanh Trản chỉ cần nhìn qua liền biết.
"Về sau không nhíu nữa." Lục Oanh nhích đầu đến gần mặt Cố Thanh Trản, chăm chú ngắm mi mắt nàng.
"A Oanh, đừng nhìn ta như vậy..." Ánh mắt nàng xem mình cứ như thể ngày mai không thể xem tiếp vậy. Suy nghĩ này khiến cho Cố Thanh Trản vô cùng bất an.
"Ngươi đẹp, dĩ nhiên ta thích nhìn..." Lục Oanh vươn tay nhè nhẹ xoa má nàng, rồi đảo qua mi mắt nàng, mũi, môi, mỗi một nơi đều làm cho Lục Oanh lưu luyến không nguôi, toàn bộ yêu tiếc đều bày ra trong ánh mắt.
Thấy nàng như vậy, lòng Cố Thanh Trản càng không yên. Nàng nắm chặt lấy tay Lục Oanh, mười ngón đan nhau, "Ngươi đã nói, ngươi sẽ luôn ở bên ta."
Lục Oanh gật đầu, "Ừ."
Cố Thanh Trản thầm nghĩ có phải mình quá lo được lo mất hay không. Nếu nàng đã hứa với mình như vậy, thì sao mình cần phải nghĩ nhiều? Nàng bèn nhẹ giọng, "Vậy liền ngủ sớm đi."
Lục Oanh gật đầu, nhưng vẫn cứ nhìn nàng.
"Ngươi ngắm ta hoài như vậy, sẽ ngấy, về sau lại chán ghét ta."
"Ta mới sợ ngươi chán ghét ta."
Cố Thanh Trản nhích người qua khẽ hôn lên môi nàng một cái, "Nghe lời, ngủ sớm đi. Đừng suy nghĩ lung tung nữa."
Tắt đèn rồi, nhưng Lục Oanh vẫn mở to mắt. Nàng không phải suy nghĩ lung tung. Sắp phải Nam chinh, con đường phía trước sinh tử chưa biết. Cuộc sống trong binh doanh cực khổ thế nào, nàng quá rõ ràn. Dù là nàng, cũng phải phí hai năm mới quen với loại xóc nảy này. Yên ổn hôm nay chẳng qua là chốc lát, trận chiến này rốt cuộc sẽ kéo dài bao lâu?
Trong đệm chăn, Lục Oanh nắm chặt tay Cố Thanh Trản. Nay thân mình Cố Thanh Trản suy yếu như vậy, Hàn tiên sinh nói, nàng sẽ không chịu nổi ngựa xe mệt nhọc. Nàng không thể theo mình Nam chinh, mà mình lại không thể không Nam chinh.
Các nàng dường như bị nguyền rủa, mỗi lần gặp lại đều không thoát được phận chia ly. Chiến sự vô thường, lần này Nam chinh, ngắn thì mấy tháng, lâu thì mấy năm. Lục Oanh biết, nàng hao tổn được thời gian, nhưng Cố Thanh Trản thì không hao tổn nổi. Nàng cực lực đưa ra ý tức khắc Nam chinh, cũng là muốn trong vòng mấy tháng tiến đến kinh đô tìm được Mặc hoàn, nghiên cứu chế ra thuốc giải.
Nhưng nàng nên báo tin này với Cố Thanh Trản thế nào? Nàng tuyệt không thể cho Cố Thanh Trản biết, dựa theo tính nết Cố Thanh Trản, nàng tất nhiên sẽ không chịu lưu lại Bắc Cương một mình.
Lục Oanh trằn trọc trăn trở. Khi không có nàng bên gối, mình không thể yên giấc; khi có nàng bên gối, mình vẫn là như thế.
"Sao còn chưa ngủ?" Cố Thanh Trản bị động tĩnh khi nàng xoay người quấy nhiễu, liền ôm nàng vào lòng, thế này mới cảm thấy an tâm, "Ôm ta..."
"A Trản..."
"Ừm, ở đây..."
Xem ra Cố Thanh Trản rất mệt nhọc, giọng có chút hàm hồ. Lục Oanh giờ phút này lại vô cùng thanh tỉnh. Trong phòng không tính là tối đen, chỉ u ám, Lục Oanh sờ soạng, áp sát hôn lên má nàng, rồi chậm rãi chuyển đến bên môi. Đụng chạm rất nhẹ, như có như không mà phớt qua.
Biết Lục Oanh hôn mình, Cố Thanh Trản liền đón nhận môi nàng, bắt đầu chậm rãi đáp lại. Hơi thở nàng từng chút một gấp thêm, vừa hé môi liền gợi lên chiếc lưỡi mềm của Lục Oanh, thoả thích đùa cợt.
Tay Lục Oanh vốn đặt trên vai Cố Thanh Trản, giờ chậm rãi đi xuống xoa tấm lưng, sau đó ôm nàng vào lòng. Những cái hôn của nàng càng thêm nhiệt liệt, từ khóe miệng tiếp tục đi xuống, khó mà kìm lòng.
"Ưm ~" Cố Thanh Trản nghiêng người, nằm trên giường ngẩng đầu lên, càng tiện cho Lục Oanh hôn cổ nàng. Lục Oanh rất dịu dàng, ngay cả mút cũng không nỡ dùng sức. Cố Thanh Trản thoải mái than nhẹ, khuyến khích nàng từng chút một đi xuống.
Lục Oanh áp Cố Thanh Trản dưới thân. Nàng chưa bao giờ chủ động như vậy, tay đã bắt đầu mở vạt áo Cố Thanh Trản, vừa hôn vừa cởi xiêm y nàng, "A Trản... Có thể chứ?"
Cố Thanh Trản mẫn cảm hơn Lục Oanh nhiều. Tối nay Lục Oanh chủ động như vậy, nàng thầm nghĩ phải bắt lấy dịp này, nào còn lòng dạ trả lời. Nàng đặt tay lên cổ Lục Oanh, bắt đầu chủ động mút hôn. Đây chính là lời đáp lại tốt nhất.
Động tác của Lục Oanh rất khẽ, tựa như sợ tổn thương thân thể nàng vậy. Điều này làm Cố Thanh Trản càng thêm khó nhịn, nàng dùng chân quấn lấy eo Lục Oanh, "A Oanh... Tiến vào thêm chút... Ưm..."
"Có thể chứ?" Đầu ngón tay nóng rực tựa như lửa thiêu, hai thân mình ấm nóng kề cận, cho nhau ma sát. Nghe tiếng nàng thở dốc, Lục Oanh rốt cuộc không thể kiềm được.
"A Oanh... Còn muốn..."
"Ừm..."
Căn phòng vốn im lặng giờ bị tiếng thở dốc vây quanh, Cố Thanh Trản tình đến chỗ sâu lại kêu lên. Cũng may viện này riêng tư, không người quấy rầy, các nàng cũng không cần ẩn nhẫn.
Cơ thể đạt đến thỏa mãn tột cùng, Cố Thanh Trản ôm chặt người yêu chưa từng buông tay. Dường như có thứ gì mằn mặn chảy qua khóe miệng mình, Cố Thanh Trản đưa tay sờ má Lục Oanh, nàng chảy thật nhiều mồ hôi, "A Oanh, có mệt lắm không?"
"Không mệt... A Trản... Ta yêu ngươi..." Lục Oanh không thấy mệt, bởi vì lúc này, tâm càng đau. Nàng hôn trán Cố Thanh Trản, lệ châu nhỏ xuống thấm ướt tóc nàng.
"Ưm a ~" Cố Thanh Trản làm sao phân tâm mà để ý được. Trong nháy mắt, gợn sóng mới đã đến, lại đẩy nàng lên tới đỉnh điểm.
Sáng sớm.
"Tỉnh rồi? Ngồi dậy ăn chén cháo đi."
"Sao không ngủ thêm chút nữa?" Cố Thanh Trản mở mắt chống tay ngồi lên, chỉ thấy Lục Oanh đã rửa mặt chải đầu thỏa đáng, đang múc cháo vào bát nhỏ. Đêm qua không biết ép buộc đến giờ nào, nhưng lâu hơn hai lần trước nhiều. Cố Thanh Trản thấy mặt Lục Oanh có chút tiều tụy, không phải là một đêm không ngủ chứ?
Nàng vừa xốc chăn lên, liền thấy mấy vết bẩn trên giường. Đêm qua Lục Oanh thật không giống bình thường, lại chủ động như vậy mà nói... Ta muốn ngươi.
"Quen dậy sớm rồi." Lục Oanh dứt lời, liền tiến lên giúp Cố Thanh Trản thay xiêm y, thấy hai má nàng tái nhợt, tâm sinh hối ý. Sao tối hôm qua mình có thể khát cầu nàng điên cuồng như vậy chứ? "A Trản, tối hôm qua ta... Thật xin lỗi..."
"Đồ ngốc, sao đột nhiên lại nói vậy?"
"Ta sợ làm đau ngươi."
Cố Thanh Trản cười đến mi mắt cong cong, còn áp bên tai nàng nói nhỏ, "Không đau, A Oanh làm ta... vô cùng thoải mái."
Dù nàng nói như thế, Lục Oanh cũng tự trách bản thân mình quá mức xúc động. Chuyện này vẫn nên tiết chế mới được.
Hôm nay khẩu vị Cố Thanh Trản rất tốt, ăn được hai chén cháo, Lục Oanh thấy mà vui vẻ. Nàng nói bên ngoài tuyết lại rơi, muốn đi dạo một chút, Lục Oanh liền đi lấy áo choàng. Lúc nàng trở lại, Cố Thanh Trản đã đứng giữa trời tuyết.
Hồng mai trong viện gặp hạn, Cố Thanh Trản nhìn mà cảm động. Lục Oanh thật có tâm, chi tiết nhỏ nhặt thế nào cũng nghĩ tới. Tuyết tựa lông ngỗng bay xuống, Cố Thanh Trản ngắm đến xuất thần, thậm chí không biết Lục Oanh đến phía sau nàng, che dù cho nàng từ lúc nào.
"Hồng ma ở kinh đô, sợ là đều rụng hết rồi." Cố Thanh Trản cảm thán.
Lục Oanh đem áo choàng khóa lại trên người nàng, "Hồng mai rụng, nhưng phong lan sắp nở."
"Nói mới nhớ, có chút hoài niệm phong lan ở kinh đô."
Lục Oanh chỉ vào góc sân, "Ta đã chừa chỗ hết rồi. Đợi thời tiết ấm lên, ta liền đưa mấy chậu lan đến đây."
Gió càng lúc càng lớn.
"Đừng đứng lâu quá, gió Bắc Cương thổi qua như đao kiếm chém xuống, không dễ chịu như gió kinh đô đâu."
Vun vút một cơn gió Bắc thổi tới, như cắt đi tấc da của nàng, Cố Thanh Trản liền thấy trái tim như bị gì đè nặng, nhất thời không thở được. Nàng ho mạnh, trên nền tuyết trắng lập tức loang lổ từng chấm nhỏ...
Màu đỏ thẫm ấy còn chói mắt hơn sắc hồng mai.
---
Dany: Mình định mở hố mới, nên mong là có thể edit xong chuyện của Oanh Trản trong vòng 6 tháng tới. Câu chuyện của hai người chỉ còn một khúc ngoặt nữa thôi là đến hồi kết rồi.
Nói thật luôn, mình bò ra edit được là nhờ cmt cổ động. Cmt cũng là lý do mình edit lại sau *không nhớ là bao lâu* một thời gian dài đem con bỏ chợ, nên có cảm nhận gì mọi người cmt nhé.
Nói chung là, cầu vote cầu cmt =)) Hàng free mà chỉ mong hai cái đó thôi.
Nhạc: Hẹn ước đào hoa - G.E.M