Từ phủ Thừa tướng đi ra thì trời đã khuya rồi.

Thành Lạc Dương chìm trong đêm tối, một tòa thành lớn như vậy khi chìm trong bóng đêm, mọi âm thanh dường như đều biến mất.

Xe ngựa chạy qua đường lớn không bóng người, tiếng vó ngựa và bánh xe vang vọng trên đường vắng, cực kì rõ ràng cũng rất lạnh lùng.

"Tại sao Đức Văn lại bỗng nhiên nhắc tới Yến Vương huynh nhỉ?" Bộc Dương tựa vào vai Vệ Tú, nghĩ tới những chuyện mà Vương Thừa tướng vừa nhắc tới trong phủ.

"Là ta nói với nó, mượn chuyện Yến Vương để thân cận hơn với bệ hạ." Vệ Tú trả lời.

Bộc Dương giật mình, lập tức cười khẽ.

"Đáng tiếc, kế tốt nhưng Đức Văn lại quá cứng nhắc, cũng chưa hiểu hết được thâm ý của nàng."

Vệ Tú ám chỉ Tiêu Đức Văn nhắc tới Yến Vương nhiều hơn để mượn chuyện này mà thân cận hơn với Hoàng đế. Trong lời này, đề cập tới Yến Vương cũng chỉ là cách thức mà thôi, mục đích cuối cùng là phải thân cận Hoàng đế. Nhưng Tiêu Đức Văn thì lúc nào cũng nhắc tới, mặc dù Hoàng đế còn đau lòng trưởng tử của mình đoản mệnh nhưng nếu có nói mãi thì phần tình cảm này còn được mấy phần chứ? Từ con mới tới cháu, nếu không còn mấy tình cảm thương tiếc với Yến Vương thì làm sao còn để ý đến Tiêu Đức Văn.

"Thật không có kiên nhẫn." Vệ Tú cũng cười nhẹ, chỉ biết nhìn cái trước mắt, không biết chuẩn bị lâu dài.

Nghĩ đến những gì trong mơ của nàng, nàng vì muốn nâng Tiêu Đức Văn lên ngôi mà tốn biết bao tâm sức, với biểu hiện hôm nay của nó thì cũng không có gì ngoài dự đoán.

Trình độ của nó cũng chỉ tới đó mà thôi.

Bộc Dương cũng nghĩ đến kiếp trước, tiên sinh có thể đưa Tiêu Đức Văn lên ngôi cũng không dễ dàng gì. Nàng cười nói.

"Sau này, Phò mã cần phải cố gắng không ngừng."

"Điện hạ yên tâm." Vệ Tú đáp.

Giọng nói của nàng có chút lãnh đạm như đang che dấu sự mệt mỏi.

Bộc Dương đang tựa trên vai nàng, ngẩn đầu nhìn lên thì thấy được trong ánh mắt của Vệ Tú hiện lên vẻ mệt mỏi, chán ghét, bài xích, đủ loại tâm tư phức tạp chồng chéo thành từng tầng ảm đạm. Trong mắt nàng đã vậy, dường như trong lòng lại càng nặng nề hơn.

Một Vệ Tú như vậy thật sự xa lạ. Trong lòng Bộc Dương bất giác hốt hoảng, vội vàng gọi một tiếng.

"Tú Tú?"

Vệ Tú mờ mịt quay đầu, con ngươi đen tuyền của nàng hơi chút rời rạc, nàng nghe được tiếng gọi của Bộc Dương, ánh mắt lướt đến trên mặt công chúa, thấy được sự bất an của công chúa, trong lòng nàng chợt cảm thấy đau đớn.

Nàng nở một nụ cười như không có việc gì cả, thu lại ánh mắt u ám của mình, ôn nhu hỏi.

"Chuyện gì?"

"Nàng làm sao vậy?" Bộc Dương càng thêm bất an, tay khẽ vuốt lên khóe mắt của Vệ Tú, trên mặt công chúa lộ ra vẻ nghi hoặc, khó hiểu.

"Có lẽ là do mệt mỏi." Vệ Tú rũ mắt nhìn xuống, giọng nói uể oải.

Lời nói này cũng hợp lý.

Cả ngày hôm qua bận rộn, lại thêm cả đêm không ngủ, buổi sáng ngủ được một lúc thì buổi chiều lại phải đi dự tiệc, quả thật là vất vả. Nhưng Bộc Dương vẫn cảm thấy bất an, nhưng ngoài chuyện này cũng không tìm được lý do khác. Nàng chỉ có thể tạm gác lại nghi ngờ của mình, xem như bản thân đa nghi, dịu dàng nói.

"Nàng ráng chịu một chút, sắp về tới nhà rồi."

"Ừ." Vệ Tú cười cười.

Chỉ một lúc thì đã về tới Vệ trạch.

Mấy tì nữ biết là hôm nay phò mã và công chúa dự tiệc bên ngoài, về nhà chắc chắn sẽ rửa mặt, tắm rửa nên đã chuẩn bị sẵn nước ấm.

Vệ Tú và Bộc Dương cũng cho lui đa số tì nữ phục vụ và tì nữ gác đêm, để bọn họ đi nghỉ ngơi sớm.

Trong tân phòng bố trí vẫn giống hôm qua, chỉ là dẹp bớt những vật dụng dùng trong tân hôn, bỏ bớt không khí vui mừng, không gian này giống như là không gian riêng của đôi vợ chồng mới bắt đầu với cuộc sống hằng ngày.

Bên trong có nơi riêng để tắm rửa, Bộc Dương đẩy Vệ Tú đi tắm trước, bản thân thì ở bên ngoài tự mình gỡ xuống trang sức trên người.

Vệ Tú tắm sạch rồi ra ngoài, trên mặt vẫn còn hồng hồng vì nhiệt khí bên trong. Nàng chỉ mặc trung y, dáng người nhìn càng gầy hơn. Bộc Dương vừa đau lòng lại cũng có chút thích, nàng tiến lên đẩy Vệ Tú tới bên cạnh gường đã lập tức đi tắm, cũng không cần thiết ở lại nhìn tiên sinh lên giường.

Vệ Tú nhìn nàng đi vào phòng trong mới lấy ra gậy, chống xe lăn, từng chút ních tới trên giường rồi mới đặt lại gậy chống lại chỗ cũ. Sau đó, nàng nằm ngay ngắn lại trên giường rồi kéo chăn đắp lại ngay ngắn.

Nàng nhắm mắt nhưng không ngủ. Trong lòng nàng có chuyện nên khó mà ngủ được, nàng cũng không muốn trong đêm tân hôn thứ hai lại để cho công chúa đối mặt với một tân lang ngủ không biết trời đất.

Cái trước là vì hận, sau là vì yêu.

Mà hai thứ này, nàng đều không thể bỏ hay chọn bên nào.

Con người luôn không muốn quên đi con người thật sự của mình, Vệ Tú cũng không muốn triệt để cắt đứt nó. Thù hận là động lực chống đỡ nàng đi tới bây giờ, còn tình thân của cha mẹ và huynh trưởng lại không phải là nguyên nhân khiến cho nàng theo đuổi chuyện này nhiều năm như vậy. Trước cái đêm định mệnh đó, cuộc sống của nàng rất mỹ mãn. Nàng vẫn luôn hoài niệm khoảng thời gian đó. Vì báo thù, nàng không thể không từ bỏ thân phận của mình, đổi tên nhưng nàng vẫn còn luyến tiếc nên mới lên tên Trọng Mông đó làm tên tự của mình.

Cái tên lúc nhỏ đó, ngoại trừ Trần Độ, có lẽ trong kinh không còn ai nhớ đến nó nữa rồi. Hiện tại càng tốt, Trần Độ giờ cũng không còn nữa rồi.

Nàng cảm giác bản thân chỉ là đang tạm sống. Cho dù là vì dân chúng trong thiên hạ mà buông bỏ thù hận thì nàng cũng không nên yêu con gái của kẻ thù. Nhưng làm sao lại có thể đi tới cục diện hôm nay vậy chứ? Là vì giấc mộng kia hay sao?

Nàng mê mang, giãy dụa, nhưng nàng lại biết có lẽ là lý trí không thể lý giải được con tim của nàng.

Qua một lúc sau thì Bộc Dương đã tắm xong đi ra.

Vệ Tú nghe tiếng động thì mở mắt. Bộc Dương cố ý đi nhẹ lại nhưng khi tới bên giường thì lại thấy Vệ Tú còn chưa ngủ. Nàng cười hỏi.

"Không phải nàng nói là mệt sao?" Bộc Dương vừa nói vừa ngồi xuống giường, bên cạnh Vệ Tú.

Vệ Tú nằm thẳng, ánh mắt nàng dính chặt trên người Bộc Dương, nương theo hành động của nàng chuyển động.

"Cũng không quá mệt." Nàng thuận miệng nói.

Bộc Dương chớp mắt, cười cười, xốc chăn gấm lên nằm xuống bên cạnh Vệ Tú. Buổi sáng, hai người cũng nằm cạnh nhau ngủ như vậy. Chỉ là lúc đó cả người đều mệt, gần như là vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay nên cũng không để ý nhiều. Mà bây giờ thì không giống như vậy.

Bộc Dương quay đầu thì có thể lập tức nhìn thấy Vệ Tú chỉ cách mình một khoảng ngắn. Hai người nằm sát nhau, bên dưới chăn gấm, vai của hai người đã chạm nhau. Vệ Tú cảm giác được ánh mắt của công chúa nên cũng quay đầu nhìn nàng.

Ánh mắt trong suốt như mặt nước hồ trong vắt, Bộc Dương nhìn ánh mắt của Vệ Tú, dường như tim càng đập nhanh hơn.

Không khí dường như bắt đầu đông lại, trên mặt Bộc Dương cũng dần hiện lên vệt ửng đỏ, nàng có chút khẩn trương, thuận miệng tìm một đề tài.

"Tiên sinh học nhiều hiểu rộng, vậy có từng nghe qua vị đại tướng quân mà ông ngoại nhắc tới không?" Nàng chỉ muốn tìm một đề tài để nói, đồng thời trong lòng cũng tò mò vị đại tướng quân đó. Nhưng nàng lại có thể nhìn thấy trong mắt của Vệ Tú lướt qua một luồn sáng, ánh mắt nàng ấy bất giác như sáng lên nhưng cũng nhanh chóng biến mất.

"Có nghe nhưng không biết rõ lắm." Nàng thản nhiên nói.

"Nếu là anh hùng thì không thể không ai biết. Mặc dù là đại thần của tiền triều nhưng Ngụy cũng từ nhà Chu đi lên, người này cũng coi là người có công với quốc gia xã tắc." Bộc Dương suy nghĩ một lát, nhíu mày nói.

Sắc mặt Vệ Tú hơi khựng lại, nàng trầm mặc một hồi mới tiếp tục nói.

"Điện hạ có lòng, mong là người có thể nhớ rõ lời nói hôm nay."

Đế vương là văn võ bá quan, ai có thể không để ý đén việc lưu danh hậu thế? Đã là anh hùng thì khó tránh khỏi bi tráng cuộc đời, Bộc Dương chỉ cảm thấy đừng để cho bậc anh hùng trước chịu bi hùng, sau lại không được người biết tới. Tề Tống hai mươi năm trước chắc chắn có tâm Bắc tiến, đều là do những tướng sĩ giỏi nhất của nhà Chu chém giết giữ gìn một mảnh thịnh thế như vậy. Đến thời bình như thế này, không thể phủ nhận công lao của họ được.

"Đương nhiên." Bộc Dương đáp ứng, cũng ghi nhớ việc này trong lòng, sau lại đột nhiên nghĩ đến. "Trong tên của nàng cũng có một chữ "Trọng"." Bây giờ người đặt tên tự có chữ "Trọng" không ít nhưng thường chỉ đứng hàng thứ, còn Vệ Tú thì lại không nói nàng có anh trai.

Vệ Tú quay đầu nhìn nàng.

Bộc Dương cũng đang nhìn lại. Lúc này, nàng đã dẹp bỏ vẻ trầm ổn của ban ngày, trong lòng chỉ có người yêu trước mặt nên không hề phòng bị mà lộ ra vẻ nữ nhi của thiếu nữ mười chín tuổi. Trâm cài, trang sức đều đã gỡ xuống hết, nàng thanh khiết như phù dung vừa nở, tươi đẹp mà thuần khiết.

Vệ Tú không lên tiếng.

Bộc Dương lại dần nghi ngờ, nàng cười vuốt ve chân mày của Vệ Tú, nhẹ giọng nói.

"Sao vậy? Sao nàng không nói gì?" Lời vừa dứt thì ý cười cùng dần lan tràn trong mắt nàng, nàng vui vẻ đùa. "Hay là chữ "Trọng" trong tên của nàng thật sự có liên quan đến vị Trọng tướng quân đó?"

Một câu nói đùa nhưng lại khiến cho lòng Vệ Tú rung động, tai của nàng rung lên, tràn ngập tạp âm quấy động lòng của nàng.

Nếu Vệ Tú đã dám dùng hai chữ "Trọng Mông" làm tên tự của mình, nàng đương nhiên chuẩn bị tốt lý do cho mình. Nhưng hôm nay là ngày tân hôn thứ hai, nàng không muốn lừa dối công chúa, nàng đã có lỗi với nhiều người, nàng cũng không muốn tiếp tục lừa dối Bộc Dương thêm nữa.

Nàng chăm chú nhìn Bộc Dương, ánh mắt sâu thẳm giống như vực sâu vạn trượng. Nàng vẫn không lên tiếng, ánh mắt u tối của nàng dần chuyển sang nóng bỏng, chỉ toàn tâm toàn ý nhìn Bộc Dương. Từ ánh mắt cho đến đuôi mày của nàng đều dâng lên tình ý sâu đậm. Bộc Dương cảm giác giống như không thể chạy trốn khỏi ánh mắt của Vệ Tú, tự bản thân mình bị nàng ấy hấp dẫn, vừa rồi nàng đã nói gì cũng đã quên mất.

"Tú Tú..." Bộc Dương bất tri bất giác dựa vào Vệ Tú.

"Ta đây..." Vệ Tú lên tiếng, giọng nói ôn như kéo lên sự mê hoặc vô tận, hấp dẫn Bộc Dương tới gần.

Dưới ánh nến mờ ảo, khuôn mặt tuấn tú của nàng càng hiện lên vẻ âm nhu, ánh mắt Bộc Dương đều bị Vệ Tú thu hút, lòng của Bộc Dương cũng đã bị Vệ Tú lấy đi. Bộc Dương nghĩ đến chuyện này, cảm thấy tâm trí của mình đều hướng về người này, hai kiếp người, là thời gian dài bao nhiêu, cũng không dễ dàng gì, phải có được duyên phận thâm sâu tới bao nhiêu mới có thể khiến cho hai người luôn quanh quẩn dính lấy nhau như vậy chứ?

Môi chạm môi, Vệ Tú nhắm mắt lại. Bộc Dương lật người, đặt Vệ Tú dưới thân mình.

Trung y trơn mềm, vạt áo cũng đã lỏng ra.

Dục vọng dễ dàng bị khơi lên, cảm giác lướt nước hay ôn nhu nhẹ nhàng dần không còn đủ để thỏa mãn. Bộc Dương ngậm lấy đôi môi của Vệ Tú, mút vào, liếm láp, Vệ Tú cũng thả lỏng thân thể của mình, giao lại trong tay Bộc Dương, để nàng muốn làm gì thì làm.

Bộc Dương rời khỏi môi nàng lại đặt một nụ hôn lên mi mắt, lên trán, rồi kéo dài nụ hôn xuống cổ nàng. Tay công chúa cũng xuyên qua trung y mà chạm vào da thịt Vệ Tú.

Vệ Tú cắn môi dưới, nhẫn nhịn tình triều đang dần dần dâng lên. Nàng vốn không biết thân thể của mình lại mẫn cảm tới vậy, chỉ cần Bộc Dương chạm vào thì nàng đã run rẩy không dứt.

Nến tắt.

Bộc Dương cũng đã cởi bỏ quần áo của mình, để da thịt của mình và Vệ Tú không còn ngăn cách. Hai thân thể mềm mại giao triền, Vệ Tú thở dốc, nàng nhẫn nhịn, cố gắng không bật ra một tiếng rên nào. Bộc Dương bất giác muốn chơi xấu, nàng chần chừ chỗ hai đồi núi trắng mịn, mềm mại của Vệ Tú rồi nhẹ nhàng mà đột ngột cắn xuống nơi cao nhất ở đó một ngụm.

Cuối cùng, Vệ Tú vẫn nhịn không được mà để một tiếng rên trượt khỏi đôi môi mình. Nàng run rẩy và xấu hổ. Giọng nói của nàng trầm thấp mà ôn nhu, khàn khàn, yếu ớt, giống như đứa trẻ để lộ ra vết thương của mình, nàng ôm chặt lấy con người mới làm chuyện xấu với nàng, gọi từng tiếng "Hoành Nhi", vừa giống như muốn cầu xin tha thứ, lại giống như muốn xin nàng tiếp tục tiến thêm một bước.

- --------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play