Tân phòng yên tĩnh, nến đỏ chập chờn.

Một khắc xuân tiêu đáng giá nghìn vàng.

Bộc Dương đã cởi xuống giá ý, mũ phượng, trâm cài, mái tóc đen dài của nàng rũ xuống sau lưng, mềm mại mượt mà. Nàng yên tĩnh ngồi bên trên giường nhỏ bên cạnh, nhìn thấy Vệ Tú vào phòng, ánh mắt lưu luyến dừng lại trên người nàng ấy, nụ cười dịu dàng hiện lên trên môi, ẩn hiện phong tình hàm xúc.

Vệ Tú thần hồn điên đảo, giống như bị người kia câu mất hồn phách, chỉ có thể nhìn chằm chằm Bộc Dương. Trong mắt công chúa lộ ra ý cười, cũng có ngượng ngùng, khẩn trương, nhưng không thể làm lu lờ được tình cảm nồng đậm. Cũng vì tình cảm đó mà phong thái của công chúa trong tối nay quá động lòng người, cũng cực kì kiều mị dịu dàng.

Vệ Tú chỉ có thể nhìn nàng không rời mắt, nàng vẫn có thể suy nghĩ được, biết rõ lúc này là lúc nào, nơi đây là nơi đâu, người trước mặt là ai. Nhưng nàng cảm giác được nàng đã mất đi năng lực đánh giá, trong lòng của nàng đã bị Bộc Dương lấp đầy, trừ những chuyện đó ra, nàng cũng không còn nhớ được những chuyện khác nữa, trong mắt nàng chỉ có một mình Bộc Dương, trừ công chúa, nàng dường như không còn cái gì có thể lọt được vào trong mắt nàng. Vệ Tú biết rõ mình yêu Bộc Dương, nhưng nàng cũng không biết hóa ra yêu một người lại là cảm giác tốt đẹp đến như vậy, cũng bá đạo đến như vậy, khiến cho bản thân hoàn toàn đem hết tâm tư ra cũng cảm thấy không đủ.

Vệ Tú nhìn xem đến mức ngây ngốc, khiến cho Bộc Dương chỉ có thể cúi đầu cười. Vệ Tú cảm giác lúng túng, tay chân dường như không còn là của nàng nữa, không biết phải để đâu mới đúng, ánh mắt nàng cũng không biết phải nhìn đâu cho phải. Nàng chưa từng thất thố như vậy, cũng chưa bao giờ luống cuống đến mức này, ánh mắt nàng dời đi chỗ khác một lát lại không nhịn được mà quay lại nhìn Bộc Dương.

Bộc Dương cảm thấy mềm lòng, cũng rất thương tiếc. Nàng đưa tay đặt trên vai Vệ Tú, bàn tay mềm mại, nhỏ nhắn đó có chút run rẩy, nhẹ nhàng trượt xuống, chạm vào mu bàn tay của phò mã.

Vệ Tú cảm giác miệng khô lưỡi khô, mỗi nơi mà tay công chúa chạm qua, nàng đều có cảm giác tê tê ngứa ngứa. Bộc Dương dường như lại không biết điều đó, chỉ nhìn nàng cười nhẹ.

"Sao tay phò mã lại lạnh như vậy? Sợ sao?"

Nụ cười đó, giọng nói đó đều khiến cho lòng người run động, bất giác khiến cho dục vọng của nàng nâng lên như lửa.

Vệ Tú yên lặng nhìn công chúa, vừa định nghiên người muốn tiến lên thì đã nghe tiếng bước chân dồn dập truyền tới từ ngoài cửa.

Vệ Tú bất giác khựng lại, quay đầu nhìn phía cửa, tiếng bước chân cách một khoảng ngắn mới dừng lại, có thể thấy người tới rất là vội vàng.

Đêm tân hôn của công chúa, nếu không có chuyện gì lớn thì không ai cả gan dám quấy rầy như vậy?

Nàng nhìn Bộc Dương, cũng thấy sắc mặt Bộc Dương cũng không hiểu rõ chuyện gì.

Không để cho hai người suy nghĩ nhiều, ngoài cửa truyền đến tiếng quỳ gối, theo đó vang lên tiếng nói của một người.

"Điện hạ, phò mã, đại sự không xong rồi! Bệ hạ ngất ở trong cung!"

Bộc Dương lập tức bật dậy, vì kinh hoảng mà cả người nàng hơi loạng choạng, gần như sắp ngã. Vệ Tú vội giữ chặt tay nàng, an ủi.

"Điện hạ bình tĩnh, hãy nghe rõ ràng mọi chuyện đã."

Ánh mắt nàng nghiêm túc, bình tĩnh tự tin, Bộc Dương nhìn nó lại có cảm giác như đã tìm được chỗ dựa đáng tin cậy, trong lòng đã an tâm hơn rất nhiều. Nàng cũng cầm tay Vệ Tú, tuy trong mắt vẫn còn sự kinh sợ nhưng cũng bình tĩnh hơn, lên giọng ra lệnh.

"Tiến vào nói rõ mọi chuyện đi."

Lời nàng vừa nói xong thì đã lập tức nghe tiếng đẩy cửa vào. Người đi vào là Tần Khôn. Hắn cúi đầu, nhanh chân đi vào trong, quỳ xuống bên ngoài bình phong, không dám ngẩn đầu lên.

"Vừa rồi, trong cung có truyền tới mật báo, sau bữa tối, bệ hạ bỗng nhiên ngất xỉu, tới bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại. Nguyên nhân còn chưa điều tra được."

Trước nay, thân thể Hoàng đế vẫn tráng kiện, thậm chí cả bệnh phong hàn cũng ít khi bị, sao có thể đột nhiên ngất chứ? Sắc mặt Bộc Dương lướt qua một chút bối rối.

Thân thể Hoàng đế liên quan đến căn nguyên của đất nước, hơn nữa, hiện giờ Đông cung còn chưa có chủ, nhân tâm không ổn định. Một khi long thể bất an thì trong triều chắc chắn sẽ có biến động! Vệ Tú nắm chặt tay Bộc Dương, vội hỏi.

"Điện hạ, bệ hạ thánh thể, liên quan đến xã tắc. Hậu cung không có Hoàng hậu tọa trấn, có lẽ tin tức đã truyền khắp trong cung. Không được bao lâu nữa thì tin này sẽ lan ra ngoài cung, tới tai chư vương và các trọng thần!" Nàng vừa nói vừa nhìn đồng hồ nước ở góc tường, giờ này cửa cung còn chưa đóng lại.

"Ta và nàng phải lập tức vào cung!" Bộc Dương cũng chỉ là hoảng loạn nhất thời, giờ cũng đã bình tĩnh lại.

"Khoan đã." Nhưng Bộc Dương vừa nói xong thì Vệ Tú đã lập tức ngăn cản, hỏi lại Tần Khôn đang ở ngoài bình phong. "Trong số tân khách ở tiền sảnh, chư vương đã rời đi hết chưa?"

Tần Khôn không biết vì sao nàng lại hỏi vậy, nhớ lại một chút rồi lập tức trả lời.

"Triệu vương điện hạ còn ngồi lại."

Bộc Dương hiểu ý của Vệ Tú. Nàng nhận tin sớm nhất, nhưng nếu nàng trực tiếp vào cung thì không khác nào tuyên cáo thiên hạ nàng đã xếp tai mắt trong cung. Đây là điều tối kị của Hoàng đế, không thể nắm giữ hành tung của Hoàng đế quá mức. Nếu Hoàng đế nhớ tới việc này mà muốn tra cứu thì nàng có trăm cái miệng cũng không thể chối cãi được.

Triệu Vương thì lại khác, mẫu thân của hắn trong cung, tính toán vì hắn là chuyện đương nhiên. Nếu hắn còn ở trong phủ thì có thể mượn hắn để làm cái chắn.

Dù Bộc Dương lo lắng sức khỏe của Hoàng đế cũng lo lắng tình hình trong cung, nhưng không phải là người nóng nảy không có chủ ý.

"Ngươi lưu ý động tĩnh của Triệu Vương ở tiền viện."

Tần Khôn nhận lệnh rời đi, cũng không hỏi lại.

Bộc Dương nhận được tin tức sớm nhất, Triệu Vương cũng sẽ không trễ hơn bao nhiêu, chậm nhất là một khắc sau thì sẽ có tin tức truyền tới. Tối nay, chư vương chắc chắn đều chạy vào trong cung, giám sát lẫn nhau, cản trở lẫn nhau, không ai muốn người khác đạt được ý nguyện. Sớm một chút hay trễ một chút vào cung cũng không có gì khác nhau.

"Điện hạ mà đi thay quần áo, chớ cảm lạnh." Vệ Tú hít một hơi sâu, chuyển hướng đi lấy ngoại bào khoát lên người Bộc Dương.

"May mà có tiên sinh..." Sắc mặt Bộc Dương tái nhợt, nàng gật đầu miễn cưỡng cười. Nếu không có tiên sinh, có lẽ nàng đã phải vì rối lọa mà bước một bước sai lầm.

Vệ Tú nhìn công chúa cười, dịu dàng vén mấy sợi tóc mai của nàng ra sau tai. Môi Bộc Dương hơi run rẩy, công chúa tựa trong lòng Vệ Tú, cuối cùng cũng lộ ra một chút cảm xúc sợ hãi trong lòng mình. Ở trong Tuyên Đức điện là phụ hoàng của nàng, từ nhỏ yêu thương nàng. Hiện tại người bất tỉnh, nàng dù cho cố gắng cứu vãn thế cục này thì trong lòng vẫn có sợ hãi có chuyện gì bất trắc với Hoàng đế.

Vệ Tú ôm công chúa trong lòng. Bộc Dương nhắm mắt lại, càng nép vào lòng người kia.

Sự an ủi dịu dàng này cũng chỉ duy trì được một lúc. Hai người đều biết thời gian cấp bách, phải kéo tinh thần lên mà đối mặt, không thể có một chút yếu đuối nào.

Nến đỏ vẫn chập chờn nhưng đêm xuân nay đã hết.

Không lâu sau đó, Tần Khôn vội vàng đến báo.

"Người của Triệu Vương phủ tới, Triệu Vương đã lập tức rời đi. Những tân khách khác chưa rời đi cũng đã biết chuyện này."

"Chuẩn bị xe!" Bộc Dương liếc nhìn Vệ Tú, đồng thời lên tiếng.

Đêm tối vốn yên lặng, hiện tại đã thắp lên vô số ánh lửa, các nơi trong kinh thành đều có từng đội nhân mã, hoặc xe ngựa vội vàng chạy vào trong cung.

Bộc Dương và Vệ Tú ngồi chung một chiếc xe, đi thẳng và trong cung. Bộc Dương cũng cho người báo cho thừa tướng và liên lạc với Vương Cổn. Trong tay Vương Cổn nắm giữ vũ lâm quân, nếu có chuyện gì thì ông ta chắc chắn phải chuẩn bị trước.

Báo cho Thừa tướng và vũ lâm quân cũng là muốn củng cố lại an ninh trong kinh thành, còn nếu như trời không phù hộ Ngụy quốc thì cũng chỉ có thể cố gắng chống đỡ mà thôi.

Vệ trạch cách hoàng cung cũng không xa, không tới nửa canh giờ thì đã thấy cửa cung đang ở trước mặt. Xe ngựa đi qua cửa cung, tiến thẳng tới Tuyên Đức điện.

Đúng như suy nghĩ của Vệ Tú, trong cung lúc này đã hoàn toàn rối loạn. Trong hoàng cung này, Đông Cung chưa có chủ nhân, nếu Hoàng đế ngã xuống thì sẽ không có ai đứng ra lãnh đạo. Đậu Hồi có khôn khéo tới đâu thì cũng chỉ là thần tử, còn là một thái giám. Đại sự như vậy, ông ta cũng không dám quyết định, tin tức không kịp phong tỏa thì đã bị những phi tần nơi này biết được. Mà phi tần biết thì chư vương, công chúa cũng sẽ biết thôi.

Lúc Bộc Dương tới thì mới chỉ có Triệu Vương, Tấn Vương và Đại Vương. Nhưng chỉ trong một lát thì Kinh Vương và mấy vị công chúa khác cũng đã tới, sau đó là các đại thần. Tiêu Đức Văn cũng nhanh chóng chạy tới. Nó tới không quá nhanh nhưng cũng không quá trễ.

Mọi người đều lo lắng trông ngóng tin tức trong tẩm điện. Thái y đã ở trong đó xem bệnh.

Triệu Vương xem như là trưởng tử, hắn nóng lòng tiến lên, trực tiếp tóm lấy cổ áo của thái y lệnh, ép hỏi.

"Long thể của phụ hoàng sao rồi? Còn không nói thẳng ra!"

Chư vương tranh giành nhiều năm nhưng cũng không mong Hoàng đế băng hà. Bọn họ cũng tự hiểu là nếu Hoàng đế băng hà, thế cục này bọn họ không thể khống chế được! Các đại thần thì càng không cần nói, Hoàng đế thưởng phạt phân minh, không lười biếng với chính vụ, cũng không khắc khe với triều thân, nhiều năm quân thần hòa hợp cũng rất có tình cảm.

Mọi người đều nhìn thẳng thái y, lệnh làm cho ông ta đổ mồ hôi hột, vừa nóng lòng vừa sợ hãi, run rẩy nói.

"Bệ hạ bất tỉnh là do bị nhiễm lạnh, cả người phát sốt cao không hạ. Nếu tiếp tục không thể hạ sốt thì rất tổn hại long thể. Nếu có thể khiến cho bệ hạ hạ sốt thì sẽ tốt hơn nhiều."

Vậy nếu không thể hạ sốt thì sao?

Mọi người hoảng sợ. Trên trán Triệu Vương cũng đã toát mồ hôi lạnh, hắn dùng tay lau một chút, lập tức hạ lệnh.

"Nhanh đi!"

Bộc Dương bất giác nghĩ đến y thuật của Vệ Tú còn vượt qua cả thái y. Nàng quay đầu nhìn thì thấy Vệ Tú lắc đầu. Lúc nãy hai người cũng đã vào trong nhìn một chút. Hoàng đế cũng chỉ là đột nhiên phát bệnh nặng. Nhìn thì nguy hiểm nhưng có nhiều thái y trong phòng như vậy thì cũng sẽ bình an vô sự thôi.

Bộc Dương nhẹ thở ra, thấy mọi người vẫn mang sắc mặt bất an thì cũng không nói gì, chỉ yên lặng canh giữ ở phòng ngoài.

Phía sau nàng, không ai chịu rời đi. Nếu Hoàng đế bình an, thì cũng coi như để ngài thấy được lòng trung thành. Còn nếu có chuyện gì thì lại càng nên ở lại.

Mọi người đều cờ đợi trong lo lắng đề phòng, may mà đến nửa đêm thì thái y cũng đã lên tiếng báo lại Hoàng đế hạ sốt. Mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.

Không khí ngoài điện không còn quá căng thẳng nữa, tâm tư mọi người cũng nghĩ tới những chuyện khác, thấy Bộc Dương công chúa cùng phò mã đều đang ở đây thì cũng nổi lên đồng tình. Tối nay là đêm tân hôn của hai người mà lại bị chuyện này quấy rầy.

Nhưng mà bọn họ lại không thể không tới. Nếu như tối nay hai người không có mặt trong cung thì khi Hoàng đế khỏi bệnh thì chắc chắn biết được Bộc Dương công chúa không có vào cung, lòng sẽ sinh ra bất mãn. Phụ hoàng của công chúa bệnh mà công chúa với phò mã, một người là con gái, một người là con rể lại chìm trong tân hôn vui vẻ, không quan tâm tới ngài.

Còn chuyện đêm tân hôn thì sao chứ, so với đạo hiếu thì cũng không là gì to tát.

Tuy đồng tình nhưng không ai ở đây nói ra, cũng chỉ gật đầu đồng ý với nhau mà thôi.

Trong điện vẫn yên tĩnh không tiếng động nhưng vây cánh của mấy vị vương gia lại có chuyện thương lượng. Chỉ là một đêm khẩn trương không ngủ khiến cho tinh thần mọi người đều không tốt, nên cũng lười lên tiếng. Nhưng vì vậy mà cũng khiến cho không khí trong điện thoải mái hơn một chút. Tuy là một đêm không ngủ, cả người mệt mỏi nhưng coi như là hữu kinh vô hiểm, Hoàng đế bình an chính là phúc của Đại Ngụy.

Sắc mặt mọi người đều thoải mái đợi Hoàng đế tỉnh lại, đến lúc đó thì biểu hiện vui vẻ hoặc lo lắng là được. Chỉ có Tiêu Đức Văn đứng trong một góc, cắn môi, đang cố gắng áp chế sự sợ hãi trong lòng.

- ------------

Tác giả có lời muốn nói: ghét thiệt, đều do Hoàng đế!

Cầm chắc thẻ học sinh, thẻ thanh niên, thẻ công dân của mấy người đi, chương sau hoặc sau sau nữa chúng ta lại tới!

- ------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play