Chuyện lý do tứ hôn cũng không cần giải thích nhiều làm gì, dù sao thì Vệ Tú biết chắc công chúa sẽ không hại nàng.

Bộc Dương cũng không phải người dong dài nên nếu Vệ Tú đã không để ý thì nàng cũng không nói thêm làm gì nữa.

Trước Trừ Tịch hơn mười ngày, các nơi trong kinh thành đều rạo rực lộ ra không khí vui mừng, các nhà các phủ cũng đều đã và đang mua đồ chuẩn bị đón tết.

Tứ hôn vào thời điểm này đúng là phù hợp.

Bộc Dương và Vệ Tú đều ngồi trong điện, nhìn hạ nhân ngoài cửa bận rộn chạy qua chạy lại, không khí hân hoan tràn ngập.

Ngày tháng như vậy thật sự là vui vẻ, tự tại.

Chỉ là nếu đã định xuống danh phận thì Vệ Tú cũng không thể lưu lại trong phủ công chúa. Nàng thu lại ánh nhìn của mình, quay đầu nói với Bộc Dương.

"Đã hạ chiếu thư, nếu ta tiếp tục ở lại quý phủ của điện hạ thì cũng không hợp lễ tiết."

"Đúng vậy, hiện giờ cũng gần tới Tết rồi, mọi người trong cung đều bận rộn, đợi qua Chính Đán (mùng 1 Tết)..." Bộc Dương cũng đã nghĩ tới điều này, gật đầu nói. Lời tới đó dừng lại một chút, nàng đưa mắt nhìn Vệ Tú, hạ giọng. "... thì phải chuẩn bị cho hôn lễ. Chỗ ở của tiên sinh cũng nên chuẩn bị."

Đại hôn của công chúa cũng không phải là việc nhỏ. Tuy rằng đã hạ chiếu thư, nhưng nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh,(1) không thể thiếu bất kì lễ nào. Sau đó, hai người cũng không có thời gian rảnh rỗi nữa. Bộc Dương còn đỡ hơn một chút, phủ của nàng hạ nhân nhiều, trong cung cũng sẽ đưa người tới giúp đỡ xử lý những việc này. Nhưng phía Vệ Tú không có trưởng bối, đa số mọi chuyện đều phải do đích thân nàng đi làm.

(1) nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh: Lục lễ khi thành thân ngày xưa.

Vệ Tú cũng nghĩ đến, trầm ngâm lên tiếng.

"Từ lễ nạp thái cho tới thân nghênh, e là cũng kéo dài ít nhất một tháng. Tuy là nhân thủ không nhiều nhưng không thể kéo dài thời gian, ta sẽ trịnh trọng chờ đợi."

Lời vừa nói xong thì ánh mắt hai người liền chạm vào nhau, rồi lập tức giật mình né tránh. Gương mặt của Bộc Dương đỏ lên, tai của Vệ Tú cũng đã nóng.

Ở Đại Ngụy này, không người nào không biết là Bộc Dương điện hạ rất được lòng thánh thượng. Cũng vì nàng được Hoàng đế sủng ái nên giao nàng cho ai ngài cũng không yên lòng, đến mức hôn sự của điện hạ cứ kéo dài mãi.

Mấy năm nay, không phải không có đại thần trong triều có ý cầu thân với Hoàng đế, ngay cả Tề quốc cũng phái hoàng tử tới cầu thân. Nhưng Hoàng đế lại thập phần cẩn thận, không đồng ý bất kì người nào. Cho tới hiện tại, tâm tư của mọi người cũng đã phai nhạt đi nhiều rồi thì hôn sự của Bộc Dương điện hạ đột nhiên được định xuống!

Nhất thời, trong kinh, mọi người đều thảo luận việc này.

Tấn Vương đang ở trong phủ nghị sự cùng với thuộc hạ của mình, nghe được tin tức này cũng giật mình nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi.

"Quyết định rồi? Là người nào?"

"Là Vệ Tú, Vệ tiên sinh."

"Vệ Tú?" Tấn Vương lẩm bẩm lặp lại cái tên đó, trong đầu dần hiện ra hình ảnh một người ngồi xe lăn, bình tĩnh không sợ hãi, thong dong tự tại, mà lại bí ẩn làm người khác nhìn không thấu.

Là hắn...

Sắc mặt Tấn Vương thay đổi mấy lần, có cảm giác không nắm chắc.

"Tuy là Vệ tiên sinh rất có tài, đã hiến kế hai lần, rất được trọng dụng. Nhưng hắn không thể đi lại, nếu nói là xứng đôi thì cũng không đúng lắm, sao bệ hạ lại... " Thuộc hạ dưới trướng hắn cũng ngạc nhiên lên tiếng.

Hắn cũng không nói là Về Tú xuất thân hàn vi. Trong lòng mọi người đều tự hiểu, nếu Vệ Tú muốn làm quan, không chỉ là đầu nhập thế lực của các vị vương gia, mà đến cả Hoàng đế chắc chắn cũng muốn giữ chặt hắn.

Tuy nhiên, dù không thể phủ nhận tài năng của hắn nhưng cũng không thể chối bỏ sự thật là hắn phải làm bạn cả đời với chiếc xe lăn. Mà Hoàng đế vẫn luôn thiên vị công chúa, định ra hôn sự như vậy thì có vẻ là hơi qua loa.

Mọi người đều có sắc mặt khác nhau, lại có một người suy tư lên tiếng.

"Không nghe được tin Bộc Dương điện hạ tranh cãi gì với bệ hạ, cũng không thấy điện hạ bị thất sủng."

"Hình như tháng trước, trong cung khác thường có liên quan đến Bộc Dương điện hạ. Tiếc là, đầu đuôi mọi chuyện ra sao thì không thăm dò được."

"Chuyện đó thì hình như Vệ tiên sinh cũng có vào cung một chuyến."

Mấy vị vương gia đều cho người quan sát, theo dõi động tĩnh trong cung. Dù là chuyện Bộc Dương bị giam lỏng trong cung không bị truyền ra ngoài, nhưng người nào có mắt nhìn thì cũng thấy được chuyện kì lạ trong đó. Mọi người nghị luận ầm ĩ nhưng cũng có người nhanh chóng bắt được mấu chốt mà nghi ngờ.

"Xem ra, chuyện tứ hôn lần này là do công chúa tự thân tới cầu bệ hạ."

Tấn Vương ngẩng đầu, ánh mắt nhìn tới người vừa lên tiếng, cười nói.

"Ý của khanh rất đúng."

Trong phủ của Tấn Vương có rất nhiều mưu sĩ, không phải ai hắn cũng nể trọng. Người này coi như cũng có mắt nhìn, Tấn Vương nhìn người đó vài lần để ghi nhớ một chút. Hắn suy nghĩ rồi lại gọi gia nhân tới, hạ lệnh chuẩn bị lễ vật chúc mừng đưa tới phủ của Bộc Dương.

Lễ tiết chu toàn nhưng thái độ thì rất là lãnh đạm.

Trong số chư vương thì Tấn Vương có thù sâu với Bộc Dương, hắn tự biết là không thể hòa giải nên cũng không cố sức lấy lòng nàng.

Chỉ là, hôn sự này của thất hoàng muội, sợ là tình hình trong kinh cũng sẽ có chút chuyển biến. Tấn Vương thầm nghĩ trong lòng.

Ngày trước, thất hoàng muội của hắn, không hề dính tới thế lực nào, chỉ một mực đứng ở phía của phụ hoàng. Hiện giờ đã gả cho Vệ Tú, dù chưa rõ mục đích của hắn nhưng bên phía Vệ Thái sư, người này cũng không phải là người đứng ngoài vòng xoáy chính trị.

"Thần nhớ rõ, Thái Sư cùng Triệu Vương hình như có chút qua lại." Một trong những mưu thần chợt lên tiếng.

Tấn Vương không nói gì nhưng sắc mặt cũng đã hơi trầm xuống.

Từ năm trước, Hoàng đế có ý nâng đỡ Kinh Vương, cũng bắt đầu xem trọng năng lực của hắn. Nếu thật sự có khả năng, có lẽ Kinh Vương cũng có thể giành được vị trí Thái tử. Đáng tiếc là rèn luyện qua hai năm cũng vẫn khiến cho Hoàng đế thất vọng. Hắn làm việc chắc chắn nhưng lại là người không có chủ kiến. Nói cho dễ hiểu hơn là khi Hoàng đế giao việc gì cho hắn thì hắn xử lý rất tốt, có đầu có đuôi rất rõ ràng nhưng khi cần hắn nói lên chính kiến của mình thì lăn qua lộn lại cũng không đưa ra được chủ ý.

Loại người như vậy không thể làm vua được. Hoàng đế cũng chỉ có thể từ bỏ ý định.

Cũng vì vậy mà khiến cho Tấn Vương thả lỏng áp lực một chút, thế lực tổn hại cũng dần khôi phục.

Nhưng hai năm này, Tấn Vương tự lo cho mình còn không xong, Đại Vương thì do dự không dám tiến lên, Kinh Vương cũng không được trọng dụng, mà Triệu Vương thì lại dần dần nổi bật hơn người.

Vệ Thái sư vừa sợ nhận sai chủ công nhưng cũng muốn giao hảo với tân quân, chạy theo chiều gió được mấy năm, cuối cùng cũng đầu nhập phía Triệu Vương. Thái sư âm thầm làm việc, bất hiển sơn bất lộ thủy(2), ít người có thể phát hiện được gì. Nhưng một khi đã có ý ngã về một bên thì làm sao không có sơ hở chứ? Tự nhiên sẽ có người nhìn ra.

(2) Bất hiển sơn bất lộ thủy: Hiển sơn lộ thủy là cách nói văn vẻ của việc bộc lộ tài năng của bản thân. Ở đây ý nói làm Thái sư làm việc cẩn thận không để ai biết.

Tuy Vệ Tú vẫn chưa trở về Vệ gia nhưng Vệ Thái sư có lòng muốn giữ người nên trong kinh này, ai cũng đã biết Vệ Tú là con cháu Vệ gia. Lần này, hôn sự của Bộc Dương công chúa và Vệ Tú đã được định ra, nhìn bề ngoài thì trong kinh không có gì thay đổi nhưng ẩn dưới lớp vỏ bọc đó, từng cơn sóng ngầm đã bắt đầu nổi lên. Không cần nói tới tài năng của Vệ Tú, chỉ cần có được sự trợ giúp của công chúa thôi thì Triệu Vương đã là hổ thêm cánh, mấy vị vương gia khác khó có thể sánh bằng.

Mọi người đều vội vàng hành động, hoặc là lập tức đầu nhập bên Triệu Vương hoặc là tiến tới Vệ phủ thăm dò tin tức, khắp nơi đều rất vội vàng bận rộn. Kinh thành vốn đang chìm trong không khí vui mừng đón Tết cũng đều bắt đầu sôi trào lên.

Nhân vật chính trong chuyện này vậy mà vẫn không có chút nào hoang mang, chỉ làm chuyện của mình, dường như không bị ảnh hưởng từ bên ngoài.

Vệ Tú đang chuẩn bị hành lý, ăn, mặc, ở, đi lại tất nhiên có thuộc hạ xử lý, chỉ là sách vở này nọ là nàng tự mình xem xét mới yên tâm.

Bộc Dương ở bên cạnh giúp nàng thu dọn, nhìn thư trai dần dần trống rỗng, chỉ còn lại mấy cái bàn dài và một ít vật trang trí trên bàn trà. Cho tới khi những bút mực Vệ Tú quen dùng, những quyển sách thường xem cũng bị dọn đi thì công chúa mới lên tiếng.

"Tiên sinh chỉ đi vài ngày là về, những thứ này cũng không cần dọn qua dọn lại mà."

Vệ Tú cúi đầu nhìn xuống, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Bộc Dương nhìn chằm chằm mình. Nàng đặt lại quyển sách đang cầm trên tay, thuận theo ý của công chúa.

"Điện hạ nói đúng."

Y phục, vật dụng này nọ đều là đóng gói xong hết, sáng ngày mai, nàng phải rời phủ công chúa.

Vệ Tú đẩy xe lăn tới bên cạnh Bộc Dương. Bộc Dương nhìn nàng, nhẹ giọng nói.

"Tiên sinh sắp phải đi rồi, ta thật sự không muốn." Từ lúc hai người gặp nhau tới giờ cũng chưa từng xa cách, cho dù chỉ là mấy tháng cũng khiến cho công chúa có cảm giác cô đơn.

"Ta vẫn ở kinh thành, nếu điện hạ có chuyện thì cho người tới thông báo." Vệ Tú nói.

Bộc Dương đưa tay xoa mi tâm của nàng, mày liễu thon dài và ánh mắt sâu thẳm hợp lại, nhìn có vẻ thân thiết ôn nhu như thật ra lại giống như màn đêm lạnh lẽo xa cách, cũng chỉ khi nhìn Bộc Dương mới ấm lên được một chút. Vệ Tú cảm giác được ngón tay của Bộc Dương lướt qua mắt nàng, cuối cùng dừng lại trên vài sợi tóc ở thái dương của nàng.

"Còn chưa chia li mà ta đã tương tư rồi. Tiên sinh thì sao, sẽ nhớ ta chứ?" Đôi môi đỏ như son của Bộc Dương khẽ mở, cất lời.

Yêu hận triền miên quấn quanh con tim của Vệ Tú, nàng mím môi, trong lòng có chút xấu hổ, nhưng đến khi nhìn thấy ánh mắt trong vắt thâm tình của công chúa, nàng không tự chủ được mà lên tiếng trả lời.

"Nhớ..."

Bộc Dương nở nụ cười, lời nói vô cùng ôn nhu, đong đầy tình cảm. Nỗi sầu biệt ly cũng vì vậy mà tan bớt một chút.

Hôm sau, Bộc Dương đưa Vệ Tú tới Vệ trạch.

Tòa nhà này là do Vệ Tú đã chuẩn bị từ sớm nhưng vẫn chưa từng vào ở, hiện tại coi như cũng có công dụng.

Nơi này cũng chỉ là một căn nhà bình thường, bên ngoài nhìn vào thì giản dị bình dân, chỉ hơn lớn một chút thôi. Nhưng khi đã bước qua cửa chính thì có thể thấy được bên trong bày trí thanh nhã, có phong thái khác hẳn. Hồ nhỏ trong vườn đã được tu sửa, không mang theo khí thế rộng lớn mà tản ra vẻ thanh tĩnh, tiêu sái. Bước vào trong đình cũng có thể cảm nhận được không khí tươi mát, giống như sương tuyết trên núi cao lúc bình minh, vừa se lạnh lại thanh tĩnh.

"Phù hợp với phong thái của tiên sinh." Bộc Dương xem qua thì mỉm cười nói.

Vệ Tú thấy nàng cũng thích thì vui vẻ, thoải mái hơn, đi trước dẫn đường.

Nàng tới đây chỉ vài lần nhưng đường đi thông tới đâu cũng nhớ rất rõ ràng để giới thiệu Bộc Dương từng chút một. Bộc Dương cũng rất hăng hái, nghiêm túc lắng nghe. Cho tới khi thấy được phòng ở của Vệ Tú, nơi này quả thật phong nhã, ở đây cũng rất thoải mái lại tiện nghi, công chúa mới yên tâm.

Vệ Tú lắc đầu nhìn công chúa với vẻ cưng chiều, vừa mời Bộc Dương ngồi xuống thì đã nghe hạ nhân ngoài cửa báo lại, Vệ Thái sư đăng môn bái phỏng.

Tới nhanh thật.

"Đa phần là vì điện hạ mà tới." Vệ Tú và Bộc Dương liếc nhìn nhau, cười.

Nhất định là Triệu Vương nóng lòng rồi.

"Tới đúng lúc như vậy, xem ra Thái sư cũng rất ân cần với Triệu Vương huynh." Bộc Dương hiểu rõ chuyện này, ông ta muốn giúp Triệu Vương mượn sức của nàng, cũng coi như là lôi kéo nàng về phe Triệu Vương.

"Mời Thái Sư vào đi." Vệ Tú quay đầu nói với tên hạ nhân đó.

Tên đó vội vàng rời đi.

"Chư vương tranh đấu mà lại yên bình quá rồi, bao nhiêu năm mà cũng không có được kết quả, chúng ta cũng nên giúp đỡ bệ hạ giải quyết chuyện này thôi." Vệ Tú bình thản nói. Vệ Thái sư rất giỏi việc tránh hung tìm cát, muốn đánh động tới ông ta cũng không phải dễ. Nhưng Vệ Tú sẽ để ông ta hiểu rõ, thời điểm hiện tại nên làm việc như thế nào mới là sáng suốt nhất.

- ----------

Tác giả có lời muốn nói: luôn có cảm giác sẽ phải chịu ngược nha. Thật ra cũng không biết nữa.

- -----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play