Nói ra lời trong lòng thì Bộc Dương có chút xấu hổ, hai má ửng đỏ, nhìn Vệ Tú với ánh mắt dịu dàng, tha thiết.
Nàng thật lòng với Vệ Tú, cũng thật sự là hoàn toàn tin tưởng nàng ấy.
Không ai có thể thờ ơ với lời thâm tình như thế. Huống chi, công chúa cũng đã bước được vào lòng nàng rồi cắm rễ sâu trong đó, Vệ Tú đưa tay khẽ vuốt vài lọn tóc đen dài trên thái dương công chúa.
Sợi tóc mềm mại, giống như Bộc Dương lúc này, hơi cúi đầu, sắc mặt vẫn còn chút xấu hổ. Công chúa vốn không phải người hay thể hiện vẻ yếu thế dựa dẫm với người khác nhưng lại thể hiện cho nàng thấy toàn bộ suy nghĩ và con người mình trước mặt nàng. Nàng cũng không phải người hay hứa hẹn với người khác, nhưng trong lúc này, nàng lại tự hứa với lòng mình, cho dù có một ngày nàng và công chúa xảy ra xung đột thì nàng cũng sẽ không phản bội công chúa.
Bên dưới tóc mai là làn da láng mịn của Bộc Dương, trắng nõn mềm mịn, giờ lại phủ lên một lớp màu hồng nhạt. Bộc Dương chớp mắt cúi đầu, lộ ra vẻ nhu tình khiến người khác thương tiếc. Ánh mắt Vệ Tú lộ ra vẻ thâm sâu, vốn là nàng nên nói gì đó để đáp lại thâm tình của điện hạ nhưng một câu nàng cũng không thể nào lên tiếng được. Lời bộc bạch của công chúa đã nói hết tình cảm của nàng ấy nhưng nếu nàng nói lên lời thâm tình như vậy thì chính là hoa ngôn xảo ngữ, lừa gạt tình cảm của công chúa mà thôi.
Nàng không muốn tiếp tục nói dối điện hạ nữa.
Thế cục bây giờ không có cách nào là vẹn toàn kì mỹ. Nếu nàng có thể vô tình một chút nữa thì sẽ tốt rồi.
Quên thù hận, nàng có thể an tâm đáp lại tình cảm của công chúa cũng tốt, hoặc là quên công chúa, một lòng báo thù rửa hận cũng được, nàng cũng nắm chắc được một hướng đi. Muốn mọi chuyện thuận lợi thì nàng nên khắc chết bản thân mình chứ không phải từng bước từng bước đi vào ngõ cụt, tự làm khó bản thân.
Trên người Bộc Dương có một hương thơm nhạt nhạt lượn lờ quanh hơi thở của Vệ Tú. Khi nàng tiến tới thì Bộc Dương cũng chậm rãi nhắm mắt lại. Đôi môi tiên sinh có chút lạnh, giống như tính cách của nàng ấy, không có yêu thích cái gì quá đáng, cũng không thường thể hiện cảm xúc của mình.
Điện hạ có chút khẩn trương, lúc hai môi tiếp xúc với nhau, nàng ấy có chút lui lại. Vệ Tú càng nhẹ nhàng vuốt lên má nàng ấy, nàng có thể đáp lại gì cho công chúa? Nàng cũng có tình cảm với công chúa, nàng cũng muốn quý trọng nàng ấy, cũng muốn có một ngày có thể nắm tay nàng ấy đi tới bạch đầu giai lão. Nhưng giữa hai người lại có một khoảng cách chêch lệnh một trời một vực.
Vệ Tú càng thêm thu mình lại. Ngày thường nói chuyện với Bộc Dương thì Vệ Tú sẽ luôn chăm chú nhìn nàng khiến cho tim nàng vẫn luôn nhảy bang bang trong lồng ngực, nhưng Vệ Tú cũng không nói với công chúa là thích hay là yêu.
Nàng thường ở trong phòng nhỏ sau rừng trúc, tĩnh tọa đến chiều, gió lạnh thổi qua rừng trúc kéo theo tiếng rào rạt vang lên. Nơi này, mỗi một khóm trúc đều do chính tay phụ thân nàng trồng lên. Bây giờ là mùa đông lạnh thấu xương, trong rừng lại càng lạnh hơn rất nhiều nhưng Vệ Tú lại không hề muốn rời xa một chỗ có thể khiến cho lòng nàng bình an lại.
Có khi Bộc Dương sẽ ngồi lại cùng nàng, nàng cũng không cự tuyệt chuyện đó, để hạ nhân chuẩn bị đệm ngồi, nhìn nơi đó lại nhớ tới Bộc Dương, nửa ngày cũng không nói một lời nào.
Ngày thường, nàng cũng không nói gì nhiều nên không có người nào nhìn ra sự khác biệt này của nàng. Nhưng Vệ Tú tự mình biết rõ, nàng đã hoàn toàn bị lún sâu vào trong tình cảm này. Tên của công chúa đã khắc sâu vào trong lòng nàng, nàng cũng không còn dám nhìn thẳng vào hai chữ báo thù nữa rồi.
Giống như lời của nàng nói với Hoàng đế lúc đó, người không phải cỏ cây, làm sao có thể vô tình. Chỉ với nàng thì nâng lên hay bỏ xuống thì cũng đều là sai cả thôi.
Lúc trước, nàng không đặt công chúa trong lòng, theo nàng ấy vào kinh cũng chỉ coi nàng ấy là bước đệm để báo thù. Nhưng ngày qua ngày, nàng đã dần đánh mất vẻ thoải mái của ngày đó rồi.
Hiện tại, nàng không thể không để ý cảm giác của công chúa mà báo thù tàn khốc với người nhà của nàng ấy, lật đổ Đại Ngụy mà nàng ấy coi trọng.
Nhưng mối hận tích lũy hơn mười năm qua thì sao có thể buông xuống được?
Vệ Tú khó xử, giữ không được mà bỏ không xong.
Mùa đông năm nay cũng không quá lạnh, qua hai ba đợt tuyết rơi thì trời cũng có chút ấm lên.
Mấy ngày gần đây, công chúa thích Mai tử tửu (rượu mơ) mà nàng ủ, chỉ tiếc là rượu này là vì Vệ Tú thấy tiếc mấy quả tươi không thể giữ lâu mới thuận tay lấy ra ủ rượu, cho nên cũng không có nhiều. Mấy ngày trước đã uống hết rồi mà thời tiết bây giờ lại khó tìm thấy mơ nên công chúa có chút bất mãn. May là vừa lúc Thứ sử Ký Châu tiến cống khá nhiều sơn lê (quả lê trồng trên núi), Vệ Tú liền lấy lê để nhưỡng thành sơn lê tửu. Rượu này tính ôn thuần, mùi thơm thanh nhã, thích hợp để cho nữ tử uống, nàng nghĩ là công chúa cũng sẽ thích.
Vệ Tú cho người đào hố trong rừng trúc, rồi đem chôn mấy bình rượu xuống đó, đợi qua một tháng nữa thì có thể đào lên để uống rồi. Vừa đúng thời gian chuẩn bị qua năm mới, điện hạ cũng có thể dùng để chiêu đãi nữ khách.
Hôm nay, thời tiết tốt, mặt trời chiếu từng tia nắng ấm, tuy là trong không khí vẫn mang hơi lạnh, người vừa mở miệng thì cũng phun ra khí lạnh nhưng có chút nắng chiếu trên người cũng mang được một chút ấm áp.
Vệ Tú mặc áo lông cừu, ở bên cạnh đầm nước trong rừng trúc tĩnh tọa. Đầm nước kết một tầng băng dày, nàng lại nhớ tới hôm qua công chúa tơi đây có nói đợi qua năm băng trong đầm tan đi, sẽ sai người thả mấy con cá vào đầm để nuôi, đến khi thèm thì bắt lấy hầm canh ăn.
Vệ Tú không nhịn được mà cười một cái. Tia nắng mùa đông chiếu trên người tạo thành một tầng ấm áp, nàng bất giác nhắm mắt lại ngủ.
Vệ Tú mơ một giấc mơ, nàng thường ngủ không sâu, nhưng lần này lại chìm sâu vào giấc mơ của mình.
Trong mộng có rất nhiều người, Hoàng đế, chư vương, các vị quan lại trong triều cũng có, cũng không thiếu công chúa. Trong giấc mộng này công chúa vẫn khiến cho lòng người say mê.
Vừa lúc Vệ Tú muốn tiến lên thì đã thấy công chúa đang tiến tới chỗ nàng. Môi nàng bất giác cong lên thành một nụ cười, đang định lên tiếng thì công chúa đã đi xuyên qua người nàng. Nàng tuy là ngồi ở nơi đó nhưng lại giống như một người ngoài cuộc, chỉ có thể đứng ngoài quan sát những gì xảy ra trong mộng.
Dù sao cũng chỉ là một giấc mộng, khi tỉnh lại thì mọi thứ sẽ tan thành mây khói. Nghĩ vậy nên Vệ Tú cũng không nóng nảy vội vàng, chỉ ngồi yên đó mà quan sát.
Nàng nhìn cảnh vật xung quanh, lại nhìn tướng mạo của mọi người, đưa ra nhận xét ban đầu của mình. Khung cảnh này có lẽ là chừng bảy tám năm sau rồi, mọi người đều mang vẻ già dặn, phong sương.
Cảnh trong mơ cũng không liên tục mà là những khung cảnh vụn vặt nối tiếp nhau. Đầu tiên là Hoàng đế khiển trách chư vương trên triều, thậm chí là trục xuất Kinh vương đi viễn xứ. Với tình thế như vậy thì mấy vị vương gia khác cũng chỉ có thể án binh bất động. Sau đó là cảnh Tiêu Đức Văn được lập làm Thái Tôn.
Vệ Tú bất giác cười, chuyện này cũng giống như trong suy nghĩ của nàng. Chư vương không có đủ tài năng, nhưng cũng là con trai ruột của Hoàng đế, Hoàng đế không muốn giao lại đất nước này cho bọn họ nhưng cũng không nhẫn tâm để bọn qua sống quá thê thảm. Hoàng đế xuống tay như vậy thì không tính là quá ác liệt, có thể áp chế chư vương trước, không để cho bọn họ chèn ép Tiêu Đức Văn quá thôi.
Nhưng Hoàng đế sống thì chư vương còn ngại uy nghiêm của phụ hoàng nên mới không dám đánh rắng động cỏ, nhưng nếu ngài chết thì sao? Mấy vị vương gia đó còn kiềm chế được hay sao?
Nếu bọn họ nổi lên tranh chấp thì công chúa sẽ hưởng lợi.
Cảnh tượng thay đổi, khung cảnh xung quanh là một đình viện, trong vườn trăm hoa kheo sắc, cây cối xanh tươi, trên người Tiêu Đức Văn là triều phục của người kế vị, hắn cuối đầu trịnh trọng vái nàng một cái.
"Nay ta đã được lập làm người kế vị, mong tiên sinh có thể dạy ta bước kế tiếp phải làm như thế nào."
"Thái tôn chỉ cần theo lệnh bệ hạ làm việc là được rồi. Nhớ kĩ, phải đối tốt với chư vương." Vệ Tú nhìn trăm hoa ngoài vườn, thản nhiên lên tiếng.
"Mấy vị hoàng thúc chắc chắn không bỏ qua cho ta. Hiện tại ta đã là trữ quân(1) thì cần gì phải nhịn nữa chứ?" Tiêu Đức Văn nhíu mi.
(1) trữ quân: người thừa kế ngôi vua.
"Nếu Thái tôn đã lên ngôi Hoàng đế thì mới có thể muốn gì làm đó. Nhưng nếu chỉ là trữ quân thì cần phải thuận theo bệ hạ. Chư vương cũng là thần tử của bệ hạ." Nói đến đây thì cũng đã rõ ràng hết thảy rồi.
Sắc mặt Tiêu Đức Văn có chút bất mãn nhưng vẫn bình tĩnh, lấy lại vẻ ôn nhu khiêm nhường.
Vệ Tú nhìn thấy nàng trong mộng mỉm cười, để cho hạ nhân phía sau đẩy nàng đi.
Làm vua thì sẽ có thể muốn gì làm đó, chuyện này đương nhiên là giả. Ai nói là làm vua sẽ có thể muốn làm gì cũng được? Nếu là như vậy thì những vị vua mất nước là do đâu? Nhưng Tiêu Đức Văn tất nhiên sẽ tin là thật. Chuyện này cũng không phải là do hắn ngu ngốc mà do hắn đã nhẫn nhịn mười mấy năm. Trong mười mấy năm này, hắn từng bước đi lên từ hoàng tôn đến quận vương rồi đến Thái tôn. Hắn không ngừng tiến lên, để cho người khác nhìn kĩ, từ một đứa trẻ mà không ai coi ra gì cho tới khi mọi người đều phải kính cẩn, tôn kính nghe theo hắn. Hắn đương nhiên phải đắc ý, nhưng cho dù đắc ý tới đâu thì hắn vẫn phải nghe theo lệnh của Hoàng đế, khách khí với mấy vị vương gia mà hắn luôn coi là cái đinh trong mắt. Chư vương đã mấy lần ra tay trừ hắn nhưng hắn vẫn phải tiếp tục nhịn xuống, thậm chí đến việc báo lên Hoàng đế chuyện bị hạ độc thủ cũng phải châm chước, suy tính thiệt hơn. Hắn cũng đã nhịn đến nghẹn rồi.
Oán hận với chư vương tích lũy theo từng ngày, thứ để hắn có thể tiếp tục nhẫn nhịn là cái ngày mà hắn có thể đăng cơ làm Hoàng đế. Ngày đó, hắn nhất định sẽ đem mọi thù oán trả hết cho từng người.
Hắn luôn mong muốn đến ngày mà hắn có thể "muốn gì làm đó", vậy nếu như thật sự có một ngày như vậy, hắn chắc chắn sẽ làm theo ý muốn của mình.
Vệ Tú hiểu rõ cách làm việc của nàng trong mộng đúng với suy nghĩ lúc trước của mình. Nhưng nàng quay đầu nhìn xem cảnh vật xung quanh, nơi này là nhà của nàng trong kinh thành. Đáng lý ra nàng phải ở cùng công chúa mới đúng, sao lại ở đây rồi? Nhìn thái độ vừa nãy của Tiêu Đức Văn thì hình như hắn xem nàng là mưu sĩ phò tá cho hắn.
Vệ Tú cảm thấy khó hiểu, nhưng cảnh trí xung quanh đã lập tức thay đổi, trở thành bên trong Tuyên Đức điện.
Tiêu Đức Văn mặc lên áo mão của thiên tử, ngồi trên long kỷ, cố ý bắt chước thần thái và tư thế ngồi của Hoàng đế. Chỉ tiếc là hắn vẫn còn non, giống như một đứa trẻ trộm lấy y phục của cha mẹ mặc thôi. Người đứng đối diện hắn chính Bộc Dương.
"Trung Châu gặp tai hoạ, dân chúng không có lương thực để ăn, chúng ta nên cấp tốc đưa lương thực đi cứu tế nạn dân, tránh phát sinh biến cố." Bộc Dương vẻ mặt không vui nhưng giọng nói vẫn nhỏ nhẹ, ôn tồn.
"Hoàng cô mẫu, trẫm không muốn nói lời thừa. Thứ sử Trung Châu là môn hạ của Tấn Vương, đại hạn hán lần này là do ý trời, chỉ cần hoàng thúc không thể kịp thời cứu tế nạn dân, khích thích dân chúng nổi loạn thì trầm sẽ có cớ để bãi miễn quan chức của hắn, đưa một người khác có khả năng vào thế chỗ. Vậy thì Tấn Vương sẽ tổn hại một châu, thực lực sẽ giảm mạnh." Tiêu Đức Văn nhíu mày nói.
Vệ Tú nhìn thấy trong mắt công chúa lóe lên tia kinh ngạc nhưng nàng cũng lập tức bình tĩnh lại.
"Tình hình nạn tai cũng đã lộ ra, muốn đoạt tước, bãi quan thì cũng không khó tìm cớ đâu. Bệ hạ nên lo cho nạn dân trước, dân chúng không có lương thực để ăn no thì sẽ dễ dàng tạo phản."
Vệ Tú nghe lời này thì cũng biết rõ là công chúa đã có chút tức giận. Công chúa vẫn luôn như vậy, không dung tha cho người nào dám đụng đến ranh giới cuối cùng của nàng ấy.
"Trấn áp!" Tiêu Đức Văn thản nhiên phun ra hai chữ.
Bộc Dương hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng.
"Chỉ cần triều đình cứu tế đúng lúc thì đâu cần phiền toái như vậy? Mấy năm nay đều được mùa, thu hoạch tốt, lương thực trong kho có khi để đến hư hỏng. Đây là chuyện thiên hạ đều biết, bệ hạ chỉ vừa đăng cơ không lâu mà lại giữ lương thực không muốn đưa ra cứu tế thì sẽ hủy đi thanh danh của bệ hạ. Cuối cùng thì dù cho đoạt được chức quan Thứ sử Trung Châu thì cũng sẽ mất lòng dân, có thể nói là lợi bất cập hại. Tấn Vương thì đau lòng vì mất đi một châu nhưng Triệu Vương thì ngư ông đắc lợi."
Tiêu Đức Văn lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn nữa, chỉ nói cho có lệ.
"Hoàng cô để trẫm nghĩ lại."
"Chậm nhất là ngày mai, bạc và lương thực phải xuất phát, mong bệ hạ chuẩn bị chiếu thư cho tốt đi." Bộc Dương chỉ quét mắt nhìn hắn một cái.
Tiêu Đức Văn cảm thấy rất không cam lòng nhưng dường như là nghĩ tới cái gì nên nén giận, không nói lời nào. Bộc Dương thấy vậy cũng không gì nữa mà rời đi.
Vệ Tú nhìn bóng lưng Bộc Dương đi xa, trong lòng thầm nghĩ, dường như là trong mộng này, điện hạ càng một lòng hướng về đất nước này nhiều hơn là ngai vị kia.
Đợi Bộc Dương rời đi, Tiêu Đức Văn lập tức nổi giận, hung hắn thở gấp.
"Trẫm đã là Hoàng đế, mà hoàng cô vẫn dám đè ép trẫm như vậy!"
"Đại thần trong triều đều dựa theo lời nói của Đại trưởng công chúa mà làm việc, bệ hạ nên nhẫn nhịn một lúc."
Giọng nói này truyền tới từ phía sau màn che, Vệ Tú vội vàng quay đầu nhìn qua thì thấy chính bản thân đang được đẩy ra từ phía sau. Nàng ngẫm lại câu nói kia thì chân mày liền chau lại. Lời nói đó hiển nhiên là khiến cho Tiêu Đức Văn ghi hận công chúa. Tiêu Đức Văn đã là Hoàng đế, nắm trong tay quyền lực lớn, mà chiếu theo tính tình của hắn thì một khi bị chèn ép quá mức thì hắn sẽ càng lúc càng bất mãn với công chúa. Một khi bùng nổ thì hắn sẽ gây bất lợi cho công chúa.
Nàng trong mộng đi tới trước mặt Hoàng đế, lên tiếng.
"Lời của Đại trưởng công chúa ta cũng hiểu, nàng nói đúng. Làm như vậy quả thật sẽ gây ảnh hưởng đến thanh danh của bệ hạ nhưng đây cũng chỉ là tiểu tiết, đánh tan thế lực của Tấn Vương mới là đại sự. Còn về chuyện Triệu Vương được lợi, ngài ấy thì có lợi gì trong chuyện này chứ? Chờ tới khi bệ hạ có thể áp chế được Tấn Vương thì sẽ rảnh tay để đối phó với Triệu Vương. Chuyện sớm muộn thôi."
"Hoàng cô đã nghĩ sai cho ta, đáng giận!" Tiêu Đức Văn lập tức nhận định lời Vệ Tú là đúng.
"Đại trưởng công chúa nhận ủy thác của tiên đế giúp đỡ bệ hạ, khó tránh việc quá cẩn thận. Nhưng phải biết tận dụng thời cơ này, bệ hạ không thể nhượng bộ." Sắc mặt nàng không chút thay đổi, thuận miệng nói.
Tiêu Đức Văn như tìm được người tin cậy, sắc mặt hắn lập tức kiên định hơn.
Nếu không nhượng bộ thì sẽ tiếp tục tranh chấp với công chúa. Công chúa chưa chắc sẽ thua nhưng cũng sẽ gây hiềm khích ngày càng sâu với tân quân. Mâu thuẫn càng lâu thì sẽ càng bành trướng, sớm muộn cũng có một ngày hai người trở mặt thành thù. Chuyện này đối với công chúa mà nói thì không phải chuyện tốt. Nhưng nếu bắt công chúa không để ý đến nạn dân đang chịu cảnh lầm than kia, nhìn bọn họ chết đói, nhìn bọn họ thành lưu dân rồi lại phải đội chiếc mũ bạo dân, chịu chết dưới đao của binh lính thì nàng ấy sẽ không làm được.
Chân mày Vệ Tú càng nhíu chặt, vậy thì điện hạ đang tự đưa mình vào nguy hiểm. Nàng vội vã suy nghĩ tới an nguy của công chúa nhưng cũng nhanh chóng phát hiện ra, nếu vì chuyện cứu tế mà tân quân và công chúa bất đồng ý kiến thì chắc chắn sẽ không giấu được mà bị truyền ra ngoài, tân quân sẽ mang danh hôn quân không lo lắng cho dân chúng, chư vương chắc chắn sẽ bắt lấy chuyện này mà phóng đại lên. Một vị vua mới không có căn cơ vững chắc, lại đem trên người cái danh hôn quân, không đủ đức hạnh, trong triều sẽ loạn lên. Nhưng mấy vị vương gia đều có thế lực ngang nhau, cho dù phế truất Tiêu Đức Văn thì ai sẽ lên ngôi? Lập Triệu Vương, Tấn Vương chịu đứng nhìn sao? Lập Tấn Vương, Đại Vương sẽ chịu buông tay?
Vốn dĩ sẽ không định được kết quả cuối cùng, cứ phát triển như vậy thì nội loạn sẽ ngày càng lớn. Trong tay mấy vị vương gia đều có trọng binh, thể nào cũng sẽ xảy ra hỗn chiến.
Đây đúng là kết quả mà nàng muốn, Vệ Tú hiểu được bản thân nàng trong mộng đang muốn làm gì. Nàng có hơi phấn khởi, một khi trong triều nội loạn, dân chúng còn đang hứng chịu thiên tai thì chắc chắn lưu dân sẽ khởi nghĩa, loạn lạc khắp nơi. Mà Tề, Tống, hai nước cũng sẽ không ngồi yên, thiên hạ của nhà Ngụy sẽ không còn yên bình nữa.
Nhưng sau khi vui mừng thì nàng lại cảm thấy mù mờ. Vậy thì điện hạ thì sao? Chẳng lẽ để cho điện hạ hy sinh?
Vệ Tú cảm giác trong lòng quặn thắt, cho dù như thế nào thì nàng cũng không muốn là điện hạ sẽ gặp chuyện gì.
Nàng không ngờ bản thân lại yếu đuối đến vậy.
Nàng vẫn chưa tỉnh cơn mơ. Nhưng Vệ Tú đã không còn lạnh nhạt như ban đầu, nàng nhìn bản thân mình trong mơ từng bước một điều khiển thế cục, khơi lên các mẫm họa ngầm ở khắp nơi. Tiêu Đức Văn ôm mộng làm một ông vua có thể muốn gì làm đó đương nhiên là nhìn không ra những âm mưu của nàng. Còn công chúa thì hết lần này đến lần khác cản trở kế hoạch của nàng.
Hai người các nàng dường như là người xa lạ, rất ít gặp nhau, càng không nói chuyện nhiều. Nhưng không biết từ khi nào nhưng nếu mà nói là trưởng công chúa và tân quân bất hòa thì chính xác hơn là nàng và công chúa đang đối chọi gay gắt với nhau.
Nhưng bản thân nàng trong mơ cũng bắt dầu chần chừ với kế hoạch của mình. Rõ ràng là nàng đang chiếm thượng phong, khiến cho công chúa không có cách nào phản công lại nhưng mà ngay lúc này nàng lại cảm thấy mê mang.
Mùa xuân cây cối xanh tươi, trăm hoa đua nở, khung cảnh ấm áp của mùa xuân. Nàng bên bờ hồ Côn Minh, thấy mặt hồ lăn tăn gợn sóng khiến cho lòng có chút thoải mái nên lấy ngọc tiêu trong tay áo ra thổi.
Gió mát phất phơ, ngày xuân nắng ấm, thời gian tốt như vậy mà lại chỉ muốn vùi mình trong âm mưu quỷ kế thì thật sự đã bỏ phí cảnh xuân tươi đẹp này. Trong lòng nàng tĩnh lặng lại, nhìn về ngọn núi lượn lờ phía xa kia, nhìn hoa đào điểm xuyết không gian, tiếng tiêu cũng thuận theo lòng nàng mà réo rắt vang lên.
Phía sau có tiếng bước chân đang tiến lại gần, không biết sao mà nàng có thể cảm giác được người tới là công chúa. Trong lòng nàng nổi lên sự cảnh giác, buông ngọc tiêu xuống rồi quay đầu nhìn lại. Vừa nhìn thấy nàng thì ánh mắt công chúa đã lập tức chuyển từ kinh ngạc sang sự lãnh lẽo khôn cùng.
Nàng cũng không để tâm lắm, nếu công chúa có thể nhìn nàng với vẻ mặt ôn hòa thì mới là lạ. Nàng thong thả gật đầu, xem như là hành lễ bái kiến.
"Tham kiến Đại trưởng công chúa."
Công chúa và nàng cũng không có gì đáng để nói chuyện. Hơn nữa nàng vừa mới nói vài lời sàm ngôn để Tiêu Đức Văn thả chư vương rời kinh. Với sự nhìn xa trông rộng của công chúa thì chắc chắn đã nhìn ra được việc này chẳng khác nào thả cọp về rừng. Đương nhiên công chúa sẽ không nhìn nàng với ánh mắt tốt đẹp gì.
Công chúa cũng gật đầu coi như hoàn lễ rồi lập tức muốn rời đi. Nhưng không biết trời xui đất khiến thế nào, nàng lại lên tiếng.
"Sắc mặt của Đại trưởng công chúa hình như không được tốt lắm?"
"Vệ tiên sinh cũng biết rõ mà sao còn cố hỏi làm gì?" Công chúa dừng lại, nhìn nàng, đáp lời một cách trào phúng.
Đôi mắt trong veo đó của công chúa, thế gian này quả thật hiếm thấy. Mà lúc này, đôi mắt đó lại chứa đầy châm biếm. Vệ Tú nhìn thấy trong mắt của bản thân mình ở trong mộng lóe lên một chút giật mình.
Nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao Vệ Tú trong mộng lại chần chờ, vì sao lại có cảm giác mê mang. Vệ Tú trong mộng vốn không hiểu tại sao công chúa có trăm ngàn con đường có thể đi nhưng vẫn muốn chọn con đường nguy hiểm nhất. Nàng ấy từ nhỏ đến lớn đều tôn quý, làm sao có thể nhận thức được cuộc sống tạm bợ, lo từng miếng cơm manh áo mỗi ngày chứ? Nhưng nàng ấy lại tình nguyện vì những dân chúng hèn mọn này mà cố gắng hết sức trên triều. Nàng ấy là con gái của tiên đế, nắm trong tay quyền lực rất lớn, cho dù ai làm Hoàng đế cũng phải nhường nàng ấy ba phần. Vậy mà công chúa lại vì di ngôn của tiên đế mà dốc lòng phò trợ tân quân.
Nàng ấy chẳng lẽ không biết, nếu làm như vậy thì sẽ đắc tội với cả chư vương và tân quân?
Công chúa rõ ràng biết điều đó, nàng ấy thông minh như vậy sao có thể không biết? Nhưng nàng ấy vẫn cố tình biết khó vẫn làm!
Nàng tưởng rằng bản thân sau khi hiểu rõ thì sẽ không chần chờ nữa nhưng ai ngờ, nàng lại càng vì chuyện đó mà do dự nhiều hơn. Ánh mắt trào phúng của công chúa như hóa thành một cái lồng bắt nhốt nàng lại bên trong.
Việc công chúa làm là đại nghĩa, còn việc mà nàng làm chỉ vì sự ích kỉ của bản thân.
Nàng vốn cũng đã biết, những việc làm của nàng không phải là hành vi cao thượng gì nhưng Trọng gia một đêm bị diệt sạch hơn trăm mạng người, thù này nàng không thể không báo. Cho nên lúc trước nàng mới không do dự mà đi thẳng về phía trước, không chút nào dao động mà bày mưu tính kế đẩy Ngụy Quốc vào con đường nước mất nhà tan, vạn kiếp bất phục.
Nhưng mà nếu làm như vậy thì có thực sự đáng giá không? Công chúa không màng tới việc nghịch ý tân quân cũng phải gom được một khoảng tiền để cứu dân chúng của cả một châu huyện, mà những dân chúng đó vẫn có khả năng vì những việc làm của nàng mà lại rơi vào khói lửa chiến tranh, chết trong chiến loạn.
Đến lúc đó thì không phải chỉ là một châu huyện mà là cả một quốc gia, thậm chí là cả thiên hạ cũng không có được ngày nào yên bình.
Mối thù diệt tộc của nàng có thể báo được nhưng trong lòng nàng có thể thản nhiên tới vậy hay không?
Vì một nhà hơn trăm người của nàng, lại phải bồi thường bằng sinh mạng của cả mấy vạn, mấy mươi vạn, hoặc là cả trăm vạn dân chúng vô tội. Vậy, đáng giá sao?
Nàng bắt đầu kéo dài không đưa ra được quyết định. Lời nói hiên ngang lẫm liệt thì ai mà không nói được? Chưa trải qua nỗi đau cắt da xẻ thịt thì ai cũng có thể nói lời chính nghĩa. Nhưng nàng làm sao có thể đối mặt với vong linh của liệt tổ liệt tông? Còn có A Dung, Nghiêm Hoán cũng thế, những người khác chỉ biết nghe lệnh làm việc cũng vậy, bọn họ là hạ nhân cũng sẽ chết trong đại họa mà nàng mang tới. Nếu biết rõ thì bọn họ sẽ dừng tay không?
Mà công chúa thì vẫn như trước, trong lòng nàng có chí lớn, nàng biết cần phải làm như thế để có thể giúp đỡ quốc gia hưng thịnh.
Công chúa vẫn luôn đi theo hướng như vậy. Vệ Tú đột nhiên suy nghĩ tới, nguyện vọng của phụ thân là thống nhất thiên hạ, nếu cứ phò trợ công chúa làm việc thì quốc gia này chắc chắn sẽ hưng thịnh, kho lương đầy, quốc khố đủ thì có thể nuôi quân, có thể đưa quân vượt sông. Nếu như đến ngày đó, có lẽ cũng có thể an ủi vong hồn của phụ thân.
So với việc để Tiêu gia cũng biến mất giống như Trọng gia, có phải làm như vậy càng có thể khiến cho phụ thân vui mừng hơn?
Dân chúng không phải chịu cảnh lầm than, quốc gia cũng không cần bị đánh chiếm, triều đình sẽ ngày càng tốt hơn.
Vệ Tú nhìn bản thân hết lần này đến lần khác kéo dài không thể quyết, giãy dụa trong thù hận, muốn trút bỏ nó nhưng lại cảm thấy cực kì khó khăn. Nàng vẫn không thường gặp mặt công chúa nhưng công chúa vẫn như ánh sáng trong cuộc sống của nàng, giúp nàng có thể buông xuống mối hận gia tộc, giúp đỡ nàng nhìn ra xa hơn, lấy đại cục làm trọng.
Nàng bắt đầu thử đưa ra lời can gián với Tiêu Đức Văn, khuyên hắn từ từ tiến hành kế hoạch, không nên quá mức liều lĩnh, sự hoãn tắc viên, khuyên hắn âm thầm đóng quân, đợi năm sau chư vương nhập kinh tế bái thì giam toàn bộ bọn họ lại, giết sạch tại chỗ. Người lãnh đạo chết thì quân lính của họ cũng không thể làm gì được nữa. Nàng thử làm một chút chuyện tốt.
Vệ Tú bất giác cảm thấy bản thân dần dần bình thản hơn nhiều.
Nhưng mà mọi chuyện cũng không thuận lợi như vậy. Tiêu Đức Văn đã không nhịn được nữa, mượn chuyện "Dị tinh bức vua thoái vị", đột nhiên làm khó dễ, muốn đẩy công chúa vào chỗ chết.
Vệ Tú nhìn thấy bản thân mình đang ở trong nhà, khi nghe tin này thì chung trà trong tay lập tức trượt khỏi tay, rơi xuống đất, vỡ nát.
Chuyện quá khẩn cấp, bây giờ vào cung xin chiếu chỉ tha tội cũng không còn kịp, huống chi Tiêu Đức Văn chưa chắc đã chấp nhận. Vệ Tú thấy mình lập tức suy nghĩ một chút rồi lấy từ trong tủ ra một chiếu chỉ mà ngày trước Tiêu Đức Văn ban cho nàng.
Giả mạo chiếu chỉ là tử tội. Nhưng chuyện quá khẩn cấp, nàng cũng không còn đường nào để đi.
Nàng lập tức ra lệnh đi tới phủ đại trưởng công chúa. Trên đường đi, nàng luôn suy nghĩ đến tình hình bên trong phủ trưởng công chúa. Phủ công chúa là do tiên đế hạ chỉ xây dựng, tường xung quanh xây rất cao, hơn nữa trong phủ có mấy trăm binh sĩ, trong vòng một canh giờ chắc chắn không thể đánh thẳng vào phủ. Chỉ cần nàng có thể tới kịp lúc thì nhất định có thể đẩy lui cấm quân.
Vệ Tú biết rõ là mơ thôi nhưng trong lòng cũng rất khẩn trương.
Màn đêm nặng nề bao phủ Lạc Dương. Chỉ có thể nghe tiếng vó ngựa chạy vội trên đường, một tiếng một tiếng khiến cho lòng người loạn càng thêm loạn.
Vệ Tú có chút hoài nghi, đường này sao hôm nay lại có chút khác thường. Tốc độ hiện tại đã là tốc độ cao nhất, nàng ngồi trong xe, sự hốt hoảng trong mắt dần dần biến mất, thần thái của nàng cũng dần trầm tĩnh lại.
"Phía trước là phủ Đại trưởng công chúa!" Ngoài xe có hạ nhân lên tiếng thông báo.
Trong lòng Vệ Tú dâng lên sự lo lắng, đã gần tới phủ công chúa, tại sao lại không nghe thấy tiếng chém giết? Nàng nhìn thấy bản thân mình đang ngồi trong xe cũng đang lo lắng, bất an.
Bên ngoài phủ Đại trưởng công chúa đã bị cấm quân vây quanh, cả tòa phủ đệ đèn đuốc sáng trưng. Vệ Tú vừa nhìn thấy binh lính trước cửa đều bình yên, hoàn chỉnh không rối thì biết công chúa cũng chưa từng chống cự. Trong lòng dâng lên sự đau xót, nàng đi qua đám binh lính đó tiến vào chính điện.
Công chúa đang ở đó.
Nàng mặc một thân triều phục, thần thái thản nhiên bình tĩnh, đôi mắt trong suốt lộ ra vẻ trầm tĩnh, cả ngươi toán ra vẻ cao quý tao nhã như trước. Tên đại thần đứng trước nàng, dù là đang chiếm ưu thế nhưng cũng không dám đứng thẳng lưng.
Ánh mắt Vệ Tú có hơi đỏ lên, đây chính là công chúa của nàng, người gặp nguy không loạn, vẫn luôn duy trì tôn nghiêm của mình.
Rượu độc đã được đưa lên, Vệ Tú có chút khẩn trương, mắt nhìn chằm chằm nơi cửa phòng. Công chúa nhận lấy ly rượu, nhìn quanh một lúc, trên môi vẽ re một nụ cười. Nàng ấy ngẩn đầu nhìn Trung thư xá nhân.
"Nói với Tiêu Đức Văn, ta sẽ ở trên trời nhìn hắn chết không có chỗ chôn."
Nàng dứt lời, lập tức nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch. Ánh mắt Vệ Tú mở to như muốn nứt ra, nàng không khống chế được bản thân, chỉ muốn xông thẳng lên phía trước, nhưng hai chân của nàng, muốn đứng cũng không được.
Bên tai truyền đến một loạt tiếng kêu đầy tuyệt vọng.
Đã không còn kịp rồi.
Công chúa ngã xuống đất, máu không ngừng tràn ra từ khóe miệng nàng.
Vệ Tú cũng không còn nhớ là nàng đang ở trong mộng, sự thù hận trong lòng dâng tràn mãnh liệt.
Nàng đã muốn suy nghĩ đến việc thay đổi, nhưng thế đạo bây giờ, triều đình hiện tại lại nói cho nàng biết, hoàng thất này không đáng để cứu giúp! Người luôn một lòng vì quốc gia xã tắt lại chỉ nhận được kết cục thê lương là phải chết, vậy thì nàng cần gì phải từ bỏ mục đích ban đầu của bản thân!
Vệ Tú nhìn công chúa đang nằm trên mặt đất, trong lòng giống như là hoàn toàn bị bóp nát. Nàng khom người muốn ôm lấy công chúa nhưng tay nàng lại xuyên qua thân thể của nàng ấy. Nàng đã hoàn toàn quên mất đây hoàn toàn là cảnh trong mơ, trong lòng chỉ còn sự thống khổ lấp đầy, cũng không quan tâm bản thân chỉ là một linh hồn trôi lơ lửng, chỉ nhớ được không còn người nào có thể ở bên tai nàng nói một câu "Sao ta có thể nhẫn tâm động thủ với ngươi được chứ"
Vệ Tú mở mắt, trời đang ngã về tây, trong rừng đã hơi lạnh. Hai mắt nàng đỏ lên, cảm giác bản thân vẫn không thể thoát khỏi giấc mộng đó.
"Tiên sinh tỉnh rồi sao?" Bên tai vang lên tiếng nói còn vương ý cười.
Vệ Tú sững sờ quay đầu, nhìn Bộc Dương đang ngồi cạnh bên mình.
Rõ ràng hai người đang dựa vào nhau rất gần nhưng trong mắt Vệ Tú lại có cảm giác như cách xa vạn dặm. Ánh mắt của điện hạ, dáng vẻ của điện hạ, sự vui vẻ của điện hạ đều vẫn như vậy nhưng Vệ Tú lại không dám tin mình lại có thể nhìn kĩ điện hạ đến như vậy. Nàng lo sợ đưa tay, cẩn thận chạm vào má Bộc Dương, thậm chí, ngón tay nàng còn có chút run rẩy.
Bộc Dương có chút không hiểu được nhưng vẫn tươi cười nghiêng nghiêng khuôn mặt để tay lòng bàn tay Vệ Tú chạm vào mặt nàng.
Mềm mại, ấm áp. Cuối cùng Vệ Tú dường như đã tỉnh mộng, nàng miễn cường cười cười, mở miệng lên tiếng nhưng giọng nói vẫn còn chút khàn khàn.
"Điện hạ đến từ lúc nào?"
"Cũng được một lúc rồi. Chỉ là thấy tiên sinh đã ngủ nên không đành lòng gọi." Bộc Dương nói.
Vệ Tú nhìn trên người mình đang đắp một tấm chăn dầy, quấn lấy cả người nàng không để chỗ nào lọt gió. Sự đau khổ khi mất đi người yêu vẫn còn sót lại một chút trong lòng nàng khiến nàng cảm thấy hơi nặng nề. Vệ Tú nhìn Bộc Dương, cảm giác nhìn bao nhiêu cũng không đủ, nàng không muốn rời khỏi công chúa dù chỉ một khắc, nàng không dám nghĩ tới có một ngày, giấc mơ đó trở thành sự thật thì làm sao có thể đối mặt với một điện hạ bất động nằm đó.
Vệ Tú cầm tay Bộc Dương. Bộc Dương kinh ngạc hơi cười nói.
"Tiên sinh hôm nay hình như hơi khác thường."
Sắc mặt Vệ Tú cũng đã trở lại bình thường, nàng chỉ đơn giản nói sang chuyện khác.
"Ta vừa ủ một loại rượu mới, chắc chắn hợp khẩu vị của điện hạ."
Bộc Dương gật đầu, trong mắt ánh lên ý cười ôn nhu.
"Ta từng đọc qua sách cổ, có nói đến một phương pháp làm món cá rất ngon. Ở Mang Sơn cũng từng thử làm qua hai lần, là một món ăn ngon và tươi mới. Đợi đến mùa xuân năm sau, sẽ bỏ vài con cá nuôi trong hồ. Nếu điện hạ thèm thì ta sẽ đích thân xuống bếp làm cho điện hạ."
"Tiên sinh mới là người thèm đó." Bộc Dương mím môi, cúi đầu cười nói.
Vệ Tú cũng cười rộ lên, hai mắt nàng đỏ bừng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Bộc Dương. Nhìn thấy điện hạ bình an vô sự, tràn đầy sức sống như vậy, nàng cảm thấy thật sự may mắn.
Mỗi khi có Tân Hoàng lên ngôi thì đều lệnh cho Sử quan phải tu sửa lại sử sách. Nhà Chu đã mất gần hai mươi năm, năm nay vị vua cuối cùng của nhà Chu cũng đã mất, sử sách nhà Chu cũng chỉnh sửa gần đầy đủ rồi. Thái Sử dâng bản thảo lên cho Hoàng đế xem qua. Hơn một tháng sau, Hoàng đế trả lại bản thảo, để Thái sử nhận chiếu chỉ, đem bản thảo này soạn thành sách, công bố thiên hạ. Thái sử nhận chiếu chỉ, tập họp cấp dưới lên kế hoạch thực hiện việc này, kết quả lại phát hiện, bản thảo thiếu mất hai trang.
Hai trang kia hiện đang nằm ở trên ngự án trong Tuyên Đức điện. Hoàng đế cầm lấy hai trang đó, nhìn lướt qua một cái rồi lại đặt lại trên bàn. Đậu Hồi đứng một bên, liếc mắt nhìn lướt trên giấy, chỉ kịp nhìn tới một chữ 'Trọng' đã nhanh chóng cúi đầu, không dám lên tiếng.
Hai trang bản thảo này, Hoàng đế cầm lên để xuống không biết bao nhiêu lần nhưng không qua một lúc cũng đã đọc hết toàn bộ. Sắc mặt ngài hơi phức tạp, có chút phiền chán, lại giống như phòng ngừa mà liếc mắt nhìn hai tờ giấy đó, hờ hững nói.
"Cầm đi đốt đi."
Đậu Hồi vội vàng hạ lệnh cho đám người dưới, bọn họ lập tức bưng lên một chậu than.
Hoàng đế tận mắt chứng kiến hai tờ giấy bị đốt thành tro nhưng sắc mặt vẫn không mấy tốt lên. Trầm mặt một lúc lâu, Hoàng đế mới nói.
"Hậu nhân của Từ gia còn bao nhiêu người?"
Sau khi thành lập nhà Ngụy được mấy năm, Đậu Hồi mới được Hoàng đế cất nhắc, đưa tới bên cạnh làm thái giám hầu hạ nên có những việc trước đó ông cũng không biết rõ lắm. Tuy cảm giác lo lắng nhưng chuyện mà Hoàng đế không muốn để người khác biết thì ông cũng nên tránh ra xa một chút. Lúc này, ông cũng thầm cảm khái trong lòng là quân tâm khó dò, rõ là đang nghĩ tới chuyện của bản thảo biên sử cho Trọng Đại tướng quân, Hoàng đế lại đột nhiên hỏi tới Từ gia. Nhưng nghĩ vậy thôi chứ ông vẫn vội vàng đáp lời.
"Không nhiều, nam nhân trong tộc cũng không còn ai, chỉ có mấy người nữ quyến là còn làm nô dịch trong cung."
"Bọn họ vẫn còn có thể sống được ha. Quan sát kĩ cho trẫm, không được cho bọn họ ưu đãi nào." Vẻ mặt Hoàng đế hòa hoãn một chút, lên tiếng với giọng trào phúng.
Đậu Hồi liên tục gật đầu xưng vâng.
"Bệ hạ, Thái sử cầu kiến." Ngoài điện, một tên tiểu thái giám tiến vào hành lễ, bảm báo.
"Ngươi nói với hắn, «Chu sử» cứ làm theo bản thảo mà trẫm đưa cho hắn, không thể thêm một chữ nào!" Hoàng đế nói với Đậu Hồi, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn.
Hoàng đế muốn cái vị Trọng Đại tướng quân đó hoàn toàn biến mất trong sử sách! Đậu Hồi không dám lên tiếng hỏi lại, cũng không dám chần chờ, vội vàng nhận lệnh đi ra ngoài.
Bị Thái sử gây phiền nhiễu, Hoàng đế lại có cảm giác phiền lòng, phát tay lệnh cho tất cả mọi người lui hết ra ngoài, chỉ trong chốc lát, trong điện đã không còn bóng một cung nhân nào.
Chậu than vẫn còn để cách chỗ ngài không xa, vốn là dùng để sưởi ấm trong mùa đông nên bên trong, lửa than vẫn còn rất lớn. Chỉ trong một lát thì hai trang bản thảo đó đã cháy sạch không còn một mảnh, đến cả tro tàn cũng đã cháy hết không còn chút dấu vết nào lưu lại.
Vẻ mặt hờ hững của Hoàng đế bất giác lại sa sầm xuống, trong con ngươi đen tối đó lộ ra một chút hối hận và áy náy. Nhưng sự hối hân này cũng không lưu lại lâu, Hoàng đế rất nhanh khôi phục lại vẻ uy nghiêm của thiên tử, không lộ cảm giác ra ngoài.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, để hoàn thành đại nghiệp thì luôn phải có người hy sinh.
Chuyện cũ năm xưa, không nên tiếp tục lo lắng nữa.
Hoàng đế thầm nghĩ như vậy nhưng ánh mắt của ngài lại bán đứng chính ngài, khó có thể khống chế như bình thường. Hoàng đế đưa mắt nhìn tới ngọn lửa đang cháy trong chậu than.
Rốt cuộc thì người càng lớn tuổi càng khó tránh khỏi có lúc mềm lòng. Hoàng đế cảm giác bất đắc dĩ, lại gọi người đến, đổi một chậu than khác lên, dọn dẹp sạch sẽ những việc khiến cho ngài không vui.
Ngài suy nghĩ một chút rồi lại ra lệnh.
"Triệu Trung thư xá nhân đến."
Ngài đã đồng ý với công chúa là sẽ tứ hôn. Hôm nay là ngày tốt, cũng nên ban chiếu rồi.
Che giấu, phủi sạch chuyện trước kia cũng chưa đủ, ngài còn muốn đưa một chuyện vui ra để xua đi một chút xao động trong lòng.
- -----------
Tác giả có lời muốn nói: Cảm xúc của Vệ Tú với công chúa trong kiếp trước còn tương đối là mơ hồ, đa phần là bị cảm hóa. Nàng cảm giác là hành vi của người này không thể hiểu được nên chú ý hơn một chút. Sau đó, nàng bị nhân cách cao thượng của công chúa hấp dẫn, sau đó lại thấy bản thân ích kỉ. Nhiều năm sống như vậy khiến nàng cảm thấy sửa đổi thì hơi khó khăn nhưng nàng vẫn muốn thử thay đổi một lần.
Nếu không có một kẻ phiền phức như Tiêu Đức Văn, có lẽ Vệ Tú cuối cùng cũng không muốn báo thù, hơn nữa cũng không tới mức có cảm giác sinh vô khả luyến(2). Tất cả là do Tiêu Đức Văn.
(2) Sinh vô khả luyến: còn sống nhưng đã không có gì lưu luyến, cho dù là người hay vật.
- -------------
Ta nói công chúa phải chết mới được trọng sinh, còn Tú Tú chỉ cần mơ một giấc là hết là hết cả kiếp, tiện lợi ghê.:v
Tình cảm Tú Tú đang càng lúc càng lộ rõ. Qua ải, sắp tứ hôn, thành thân nha. Tung bông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT