Nhìn có vẻ như Bộc Dương đã bị thuyết phục, Hoàng đế rất vui mừng nên giữ Bộc Dương lại dùng bữa tối với ngài, rồi sai bốn cung nữ hầu hạ công chúa về Hàm Quang điện nghỉ tạm.

Công chúa vừa đi, Hoàng đế nhìn tới hai tên thái giám ở ngoài cửa. Hai tên này thân hình cường tráng, võ công cao cường, cũng không phải là cung nhân thuộc Tuyên Đức điện. Hoàng đế phất tay để bọn họ lui ra.

Hai người đồng thời hành lễ, cũng không nói tiếng nào đã muốn xoay người rời đi. Nhưng lúc này, Hoàng đế lại có suy nghĩ khác.

Hai tên thái giám này là ngài đặt biệt sai Đậu Hồi tuyển chọn từ Nội Thị Tỉnh, vốn muốn dùng để phòng khi công chúa bị mê hoặc không chịu thuận theo mệnh lệnh của ngài. Kết quả là công chúa thấu hiểu đại nghĩa nên không cần dùng tới. Nhưng mà nếu đã chọn được người thì cũng không nên lãng phí. Chi bằng để bọn họ giám sát công chúa, xem thử lời nàng nói ban nãy là kế hoãn binh hay thật sự hiểu nỗi khổ tâm của ngài. Hoàng đế ra lệnh.

"Khoan đã! Hai người các ngươi chọn ra mười cung nữ tới Hàm Quang điện hầu hạ công chúa. Trong những ngày này không được rời mắt khỏi công chúa."

Hai người nhận lệnh rồi lập tức ra ngoài.

Đậu Hồi đứng một bên hầu hạ, cũng không nói lời nào cho tới khi Hoàng đế xử lý xong mọi chuyện mới tiến lên bẩm báo.

"Chuyện bệ hạ phân phó, đều đã sắp xếp xong xuôi."

"Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chúng ta ngồi đợi kịch hay thôi." Hoàng đế cười, có vẻ rất đắc ý.

Thấy Trường sử hoảng sợ đến như vậy, nhất định là có chuyện lớn phát sinh.

Vệ Tú đưa mắt nhìn A Dung. A Dung hiểu ý, lập tức mở rộng cửa phòng. Trường sử đi tới bên cạnh, cũng hiểu rõ tình thế hiện tại nên cầm lấy đèn của tên hạ nhân, theo Vệ Tú vào phòng nói chuyện.

Vào phòng, không để cho Vệ Tú lên tiếng hỏi thì Trường sử cũng đã nhanh chóng báo lại mọi chuyện.

"Vệ tiên sinh, tối nay, trong cung có chút khác thường."

Nếu chỉ khác thường một chút thì hắn cũng không hoảng sợ như vậy, chuyện này chắc chắn có liên quan tới công chúa.

"Mời đại nhân nói rõ." Ánh mắt Vệ Tú âm u nhìn qua Trường sử.

Trường sử vốn là người trầm ổn, tao nhã, chỉ vì nghe được tin dữ nên nhất thời luống cuống không biết làm gì. Hiện tại nhìn thấy tiên sinh vẫn trấn định như thường mới ổn định tâm trạng lại.

"Hạ quan theo lệnh tiên sinh, cho người người vào cung hỏi thăm điện hạ tối nay có hồi phủ hay không. Tiên sinh cũng biết là trong cung có vài tên thái giám là người của điện hạ. Lần này cũng hỏi tin tức từ bọn họ."

Hắn nói liên miên dài dòng, Vệ Tú cũng không cắt ngang, chỉ chăm chú lắng nghe.

Theo địa vị của Bộc Dương ở trong cung, muốn nghe ngóng xem nàng đang ở đâu cũng không khó, chỉ cần không tiết lộ bí mật trong cung thì truyền một hai lời ra ngoài cũng không có gì khó khăn. Hoàng cung canh giữ cẩn mật cũng không đến mức bất cận nhân tình như vậy.

Nhưng mà lần này...

"Không dò la được bất kì tin tức gì!" Trường sử lại để lộ sắc mặt lo lắng. "Xung quanh Tuyên Đức điện đều được canh phòng cẩn mật, mấy tên thái giám đó không dám tới gần. Dò la từ những tin tức bên ngoài thì nghe nói là Bộc Dương điện hạ chống đối Thánh Thượng, Thánh Thượng giận dữ nên cấm túc, giữ người ở Hàm Quang điện!"

"Tin tức xác thực?" Vệ Tú lập tức ngẩn đầu truy hỏi.

Trường sử thấy nàng hỏi mới nhớ tới, tin tức trong cung truyền ra chưa chắc là chính xác. Trên triều thì chư vương luôn đấu đá với nhau, tuy trong cung có Hoàng đế trấn giữ nhưng phi tử trong hậu cung cũng không phải là không có năng lực. Ai chắc được là trong đó không có người bố trí bẫy, nếu bọn họ không trấn tĩnh thì rất dễ làm hại điện hạ.

"Hạ quan lại cho người đi thám thính một chút." Trường sử lập tức đứng lên khỏi chỗ ngồi, đưa ra quyết định.

Nhưng vừa định quay đi thì đã nghe Vệ Tú cản lại.

"Hiện tại đã đóng cửa cung, có chuyện gì thì sáng mai lại tính."

Điện hạ bị nhốt trong cung, trong phủ lập tức mất đi thủ lĩnh, Trường sử cũng là lần đầu gặp chuyện như vậy nên mới thất thố. Nghe Vệ Tú nói vậy, hắn có hơi chần chờ, có cần tập hợp những mưu sĩ khác để thương nghị đối sách hay không?

Chân mày Vệ Tú nhíu chặt không buông, ánh mắt âm u nhìn qua hắn.

"Sự hoãn tắc viên(1)."

(1) Sự hoãn tắc viên: thành ngữ trung quốc, nghĩa là đụng chuyện thì không nên nóng vội mà phải từ từ nghĩ cách ứng phó, mới có thể đạt được kết quả viên mãn.

Nếu điện hạ thật sự gặp chuyện thì hoảng loạn như vậy cũng chỉ làm hỏng việc!

"Vâng!" Trường sử rùng mình, khom người vái lạy.

Trời tối, cửa cung đã đóng. Lúc này mà đi tìm hiểu tin tức, chẳng những không thể tra được tin tức hữu dụng gì mà còn có thể bị người khác nắm thóp.

Mưu đồ bá nghiệp thì không thể tránh được những chuyện nguy hiểm. Càng nguy cấp thì càng nên bình tĩnh.

Vệ Tú tập trung suy nghĩ. Mấy ngày nay đều bình yên, trong triều, ngoại trừ việc chư vương vẫn còn đấu đá lẫn nhau thì không có chuyện gì lớn. Biên cảnh chỉ mới điểm binh, tập trung lực lượng, Tề Tống ra sao còn chưa có tin tức truyền tới. Còn trong hoàng cung, hoàng cung là nơi mà điện hạ coi trọng nhất, hơn nữa còn có thế lực trong suốt chừng ấy năm tới giờ. Nếu trong cung có chuyện gì thì cũng không thể bị phong tỏa tin tức đến mức này được.

Không phải chuyện hoàng cung, không phải chuyện triều đình, không phải chuyện biên cảnh. Nếu cả ba vấn đề đều không liên quan thì mâu thuẫn của điện hạ và Hoàng đế không liên quan đến chuyện triều chính.

Nếu không liên quan đến chuyện triều chính, Hoàng đế có tức giận đến mấy thì cũng lưu lại đường sống. Chỉ cần xử lý thỏa đáng, điện hạ sẽ không gặp nguy hiểm.

Chuyện quan trọng trước mắt là phải tìm hiểu lý do vì sao điện hạ chống đối Hoàng đế, và vì sao Hoàng đế nổi giận.

Vệ Tú tiễn Trường sử ra khỏi viện, đưa mắt nhìn lên thì thấy trời không có trăng, không biết ngày mai là trời sẽ có tuyết hay trời quang.

Nàng cúi đầu mở hộp trong tay, ngọc quan bằng thanh ngọc ôn nhuận tinh tế, trong đêm tối lại càng ôn hòa và sáng bóng. Cho dù như thế nào, chỉ mong là công chúa có thể bình an trở về.

Vệ Tú nhớ Bộc Dương, Bộc Dương cũng nhớ Vệ Tú. Công chúa trong lòng suy nghĩ không biết Hoàng đế muốn thử tiên sinh như thế nào, không biết tiên sinh có thể hóa giải nguy cơ hay không?

Nàng trong lòng biết mấy ngày nay sẽ không thể xuất cung. Bên ngoài Hàm Quang điện đều có thị vệ của Hoàng đế. Chuyện này cũng không có vấn đề, dù sao ngài cần phải cài bẫy mà, cũng nên để người khác nhìn một chút. Nhưng ngay cả trong điện cũng có người của Hoàng đế đến giám sát khiến nàng vô phương yên tĩnh một mình.

Cho dù là nàng đi đâu cũng có hai người đi theo, cho dù là tìm cớ điều người đi thì cũng có 2 người mới tới, ngay cả đi ngủ cũng có cung nữ giám sát.

Này có khác gì cầm tù đâu!

Bộc Dương càng lúc càng tức giận. Nàng đã có chút quyền thế, chỉ khi nào đối mặt với Hoàng đế, nàng mới giống như con kiến thế này, tùy ý mặc người bài bố, không hề có khả năng phản kháng.

Bệ hạ nói đều đúng, người lòng lang dạ sói thì tất nhiên cần phải diệt trừ để tránh gây hậu hoạn. Nhưng ngài lại quên một chuyện, tiên sinh là người của nàng. Nếu là người của nàng thì cũng phải cho nàng xử lý chứ không thể nào để người khác làm thay!

Bộc Dương càng tức giận thì sắc mặt càng ôn nhu hòa hoãn. Con ngươi đen như hắc bảo thạch của nàng, trong bóng tối đang thu lại ánh sáng của nó mà trở nên nhu hòa, ấm áp hơn. Cung nữ Hoàng đế phái tới, một tất cũng không rời khỏi nàng, nàng chỉ cười nói.

"Ngươi cũng mệt rồi, đi nghỉ tạm đi."

"Nô tì hầu hạ điện hạ cũng không mệt, điện hạ nghỉ ngơi, nô tì sẽ đợi ở đây là được rồi." Cung nữ cúi đầu nói.

"Vậy thì tùy ngươi." Bộc Dương cười cười giống như là không hề để ý chút nào.

Rồi sẽ có một ngày nàng không để cho bất cứ ai khống chế được mình, nàng cũng tuyệt đối không để bản thân lâm vào tình cảnh này lần nữa!

Nàng nằm trên giường, mắt nhắm lại, một hành động đều rất bình thường, yên ổn, nhưng trong lòng nàng lại dấy lên từng cơn sóng khát vọng đối với quyền lực, từng đợt từng đợt đánh vào sâu trong lòng nàng.

Tham muốn vươn lên của nàng cực kì khẩn cấp, muốn trở thành người mà không ai có thể đụng tới được.

Trong điện có rất nhiều người nhưng lại yên lặng như tử địa.

Trước nay, Bộc Dương cũng không cảm thấy gấp gáp, phiền loạn như vậy.

Nàng từ từ nhắm hai mắt nhưng vẫn không thể ngủ yên.

Nàng nhớ tới Vệ Tú. Hình ảnh Vệ Tú xuất hiện trong đầu nàng lúc này mặc một thân thanh y, ngồi trên xe lăn, mái tóc đen nhánh của nàng ấy được buộc lên một cách tỉ mỉ, vừa nhìn đã biết là một người cẩn thận, nghiêm túc. Vệ Tú đang nhìn nàng, lúc cả hai người đối diện, khuôn mặt bình thản không gợn sóng của nàng ấy chợt lộ ra vẻ ôn nhu, bên môi hơi kéo lên hình thành một nụ cười nhẹ nhàng, bao dung.

Nỗi lòng phiền loạn của nàng đột nhiên bình tĩnh trở lại, thay vào đó là sự thương tiếc, đau lòng. Tiên sinh còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nàng hôm nay không về, tiên sinh nhất định là đang nhớ nàng.

Những gì nàng có thể cho nàng ấy quá ít, hiện tại còn muốn nàng ấy tự mình đối diện với cục diện rối rắm này. Sớm biết như vậy thì nàng nên tự tay đội ngọc quan cho tiên sinh rồi mới vào cung.

Người có tình yêu là có điểm yếu, người có tình yêu cũng có được áo giáp cho mình.

Bộc Dương bình tĩnh lại, không tiếp tục lo lắng nữa, cũng không xúc động nữa. Nhưng khát khao quyền lực vẫn còn âm ỷ cháy trong lòng.

Đêm nay, Vệ Tú ngủ không yên. Trời vừa sáng thì nàng đã phái người thám thính vì sao công chúa lại cãi nhau với Hoàng đế.

Ai ngờ, vẫn không thu được tin tức gì!

"Không thể như vậy." Trường sử gấp áp, sốt ruột. "Bao nhiêu ánh mắt theo dõi động tĩnh trong Tuyên Đức điện. Hôm qua phát sinh chuyện lớn như vậy, sao lại không có một tin tức nào chứ?"

Chuyện này, đâu đâu cũng thấy kì lạ.

Vệ Tú nhắm mắt trầm tư, Trường sử không dám quấy rầy nàng, chỉ có thể nhìn nàng chờ đợi.

Một lúc lâu sau, Vệ Tú mở mắt ra, ánh mắt cực kì trấn tĩnh.

- ---------------

Lần này thử thách nha. Hoàng đế xuất chiêu, công chúa và tiên sinh tiếp chiêu.

Sắp tới thời kì quăng đường, chờ đợi là hạnh phúc. Há há

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play