Hứa Lương Châu lớn lên rất đẹp, Đan Đan chưa từng phủ nhận điểm này, đôi mắt thâm sâu như nước biển xanh thẳm, như vĩnh viễn nhìn không thấy đáy, lại như có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
Nói gọn lại, hắn là một người vừa cực đoan vừa phức tạp.
Đan Đan tiến lên, nhón mũi chân cầm lấy vòi phun treo ở trên vách tường xuống, dùng tay thử độ ấm, vừa vặn, nước chảy trên sợi tóc mềm nhẹ, lại đổ dầu gội lên, đánh ra rất nhiều bọt.
Cô rửa tay sạch sẽ, nửa ngồi xổm, cặp mắt thủy linh linh cùng hắn nhìn thẳng, khóe mắt hắn hơi nhếch lên, xem kĩ hai tròng mắt hắn, cũng là đẹp đến không tưởng được, đặc biệt có thể câu nhân, làm người không thể dời mắt.
Đan Đan cười một chút, mềm nhẹ phun ra hai chữ, "tạm biệt."
Nói xong, cô quay đầu ra khỏi cửa hiệu cắt tóc.
Đan Đan đi xa, mới thật sự vui vẻ, cũng coi như hòa nhau một ván.
Hứa Lương Châu không có khả năng đuổi theo ra đến đây, với một đầu bọt biển.
Quá sung sướng.
Ngày 24 tháng 6, 10 giờ sáng là có thể tra điểm thi đại học.
Đan mẹ trở về nông thôn ở với bà ngoại giải sầu, Đan Đan một người ở nhà, mẹ không cho cô đi theo.
Đan Đan ngồi trước máy tính, hít sâu, mới nhập mã thí sinh, ấn xác nhận, sau đó nhảy ra thành tích của cô.
623điểm.
Thành tích tốt hơn dự đoán của mọi người, so với đời trước còn tốt một chút, cô cẩn thận nhìn một lần, toán học thế nhưng được 130.
Đan Đan cả người đều thả lỏng xuống, ít nhất có hồi báo rồi đúng không? Trong khoảng thời gian này nỗ lực không uổng phí, đương nhiên, trong đó xác thật cũng có công Hứa Lương Châu giúp cô đoán đề.
Đan Đan xuống lầu, vui vẻ làm cho mình một bữa cơm trưa, một canh một mặn, ăn no căng.
Tháng sáu thời tiết càng ngày càng nóng.
Buổi chiều, Hứa Lương Châu ở chỗ râm mát đợi đã lâu, đối diện mới có động tĩnh.
Đan Đan cầm theo ô che nắng chuẩn bị xuất phát đến trường học, điền nguyện vọng đại học, hiện tại cô thấy hắn không có dấu hiệu lùi bước rõ ràng, dù sao phải đường ai nấy đi!
Đan Đan không đủ thông minh, nhưng thật sự không ngu ngốc.
Quan trọng nhất, cô hiểu biết Hứa Lương Châu, cho nên cô vẫn luôn không nói cho chính hắn tương lai muốn điền trường nào, đây đều là vì hôm nay trải đường.
Hứa Lương Châu đầu tóc nhuộm về màu đen, khí chất lắng đọng lại, thành thục không ít, đặc biệt hắn lẳng lặng không mở miệng nói chuyện, có vẻ càng thêm thâm trầm.
Hắn đi nhanh về phía trước, nhanh chóng chui vào ô che nắng, ngữ khí thực tùy ý hỏi cô: "Nghĩ xong nền điền vào trường nào chưa?"
Đan Đan nhíu mày, nghĩ nghĩ, mới chậm rì rì nói: "Hẳn là sẽ điền trường ở thủ đô."
Hứa Lương Châu cao gầy, ánh mắt nhìn cô trở nên sâu không lường được, thật dài "Nga" một tiếng.
Cô siết chặt ngón tay, mặc kệ tình huống như thế nào phải nói dối, trong lòng cô đều chột dạ!
Đan Đan nói sang chuyện khác, ngược lại hỏi hắn, "cậu thi được bao nhiêu điểm?"
"600 bảy, 80?" Nhíu mày nhớ lại, vẫn không thể nhớ ra con số cụ thể, "Không chú ý lắm."
Ánh mắt Đan Đan phức tạp..
Thật sự ghen ghét, người này đầu óc trưởng thành thế nào? Giống như tùy tùy tiện tiện là có thể thi điểm cao!
Đời trước chính là như vậy, có đôi khi trước ngày kiểm tra cô cũng sẽ lười biếng, hai người ở tiệm trà sữa, hắn chơi game, cô xem tiểu thuyết, nhưng cuối cùng kiểm tra xong, hắn luôn tốt hơn.
Lại lần nữa trở lại phòng học, mọi người đều có một loại hưng phấn.
Mỗi người được phát một phiếu dự bị, Đan Đan cầm bút hơn nửa ngày không viết.
Chỗ ngồi của Tây Tử bị Hứa Lương Châu chiếm đoạt, hắn cứ đưa mắt ra nhìn, muốn xem cô điền trường nào.
Đan Đan che kín mít, "Cậu đừng nhìn, lại nhìn tôi liền không điền."
Hứa Lương Châu thu hồi ánh mắt, chuyển động cây bút, "Được, vậy tôi điền trước."
Thủ đô đại học T đoan đoan chính chính hiện trên giấy, là nơi hắn lựa chọn học y.
Hắn còn cố ý để cô thấy.
Đan Đan chỉ quan tâm hắn điền trường nào, không thấy chuyên ngành.
Đan Đan nghiêng người, ngăn trở tầm mắt hắn, cũng viết đại học T.
Chỉ là giấy dự bị mà thôi, chờ đến giấy chính thức lúc đó còn có thể sửa mà không phải sao?
Ngay lúc cô còn đang viết, Hứa Lương Châu đột nhiên hỏi cô, "Này, cậu cảm thấy là T tốt hơn hay là H tốt hơn?"
Đan Đan trong lòng căng thẳng, yết hầu khô khốc, thanh âm hơi khàn khàn, cô suy nghĩ một chút, "T đi, dù sao T nổi danh hơn một chút."
"Phải không?" Hắn hỏi.
Đan Đan gian nan gật đầu, "Đúng vậy, nếu là tôi tôi cũng sẽ chọn."
Hứa Lương Châu không nói nữa.
Đan Đan dùng di động ở gõ chữ, cũng không biết đang viết cái gì, hắn dùng dư quang nhìn lướt qua, cô đang vào Weibo, hắn yên lặng nhớ kỹ ID cô.
Nộp giấy xong, Đan Đan sốt ruột hoảng hốt về nhà, hắn không cùng cô về.
Hứa Lương Châu đến lớp bên cạnh chờ Tống Thành, hai người bọn họ còn có một chuyện lớn phải làm.
Tống Thành và Cố Huân đứng ở cửa phòng học nói chuyện, xem ra hai người hẳn cũng đã điền xong, Tống Thành đối mặt Cố Huân còn treo tươi cười, chẳng qua tươi cười rất giả dối, không có vài phần chân thành.
Hứa Lương Châu đi qua chụp vai hắn, "Đi thôi."
Tống Thành mới cùng Cố Huân kết thúc nói chuyện.
Hai người sóng vai đi đến chỗ giáo vụ, bọn họ hai mà đi cùng nhau, mười lần thì có chín lần là làm chuyện xấu, còn dư lại một lần là chuyện đại xấu, dù sao trước nay chưa từng an phận.
Tống Thành thông khí, Hứa Lương Châu mở cửa sổ.
Cửa sổ bị khóa từ bên trong, Hứa Lương Châu ban đầu còn đặc biệt kiên nhẫn muốn cạy ra, làm hơn nửa ngày cũng chưa được, nhăn mày, trên mặt biểu tình thúi hoắc.
Người quen biết hắn đều biết hiện tại hắn đang phiền.
Trở về hai bước, từ trong góc cầm cây chổi ra.
Tống Thành khó hiểu, "Ngươi mẹ nó còn nghĩ đi vào giúp lão sư quét rác à? Có thể."
Hứa Lương Châu không phản ứng hắn, giơ tay đập vào cửa kính, âm thanh vỡ nát trong tưởng tượng không xảy ra.
Cửa kính một tí cũng không đổi.
Hứa Lương Châu âm trầm, "Mẹ nó.."
Thật mẹ nó cứng.
Tống Thành không chút lưu tình cười ha hả, "Mất mặt."
Hứa Lương Châu không kiên nhẫn, ném cây chổi, "Ta đi tìm cục gạch, không tin đập không bể."
Tống Thành ngăn hắn, "Không được, trong chốc lát sẽ đưa người tới."
Tống Thành không nói chuyện, một chân đã đá văng cửa gỗ.
Hứa Lương Châu híp mắt, cũng muốn một chân đá văng Tống Thành ra, vui đùa hắn chơi đúng không? Có cửa không đi một hai phải bò cửa sổ.
Hai người sờ bàn chủ nhiệm lớp, mở ngăn kéo, đều tự tìm đến đồ vật mình muốn, đồng thời mắng một câu, ngày cứt chó.
Hứa Lương Châu không thể tưởng tượng được, hắn không nghĩ Đan Đan thật sự điền đại học T, thấy thế nào cô đều không ngoan như vậy..
Kỳ quái.
Đến nỗi Tống Thành là thật sự phải cho tức chết rồi.
Tây Tử cũng là điền trường học, mỹ thuật chuyên nghiệp, điều này ý nghĩa rằng cô từ bỏ Ương Mỹ.
Hứa Lương Châu ngó ngó nắm giấy trong tay Tống Thành, lạnh lùng nói: "Cậu tức giận cái gì? Đây không phải khá tốt sao? Cậu và cô ta cùng một trường học."
Tống Thành tâm tắc, sắc mặt khó coi, "Tốt cái rắm, cô lại không phải vì tôi."
Còn không phải là vì Cố Huân sao?
"Vậy còn cậu? Đan Đan không như cậu mong muốn."
Hứa Lương Châu lắc đầu, suy nghĩ sâu xa, "Tôi cảm thấy không đúng chỗ nào, cô ấy sẽ không như vậy nghe lời."
Tránh hắn như rắn rết.
"Cậu có ý gì?"
Hứa Lương Châu trầm giọng, "Tôi cảm thấy cô ấy tự đào hố cho tôi."
Cho hắn một loại ảo giác cô cũng sẽ học ở T.
Có thể, thông minh hơn rồi.
Hai người đắm chìm trong cảm xúc riêng mình, cửa truyền đến "Đạp đạp đạp", bảo an bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, hét lớn một tiếng, "Các cậu đang làm gì!"
Hai người rất có ăn ý, cất bước chạy.
Hôm nay từ ban đêm tới rạng sáng, Hứa Lương Châu cũng không ngủ được.
Nằm ở trên giường lấy di động ra, màn hình ánh sáng đánh vào gương mặt hắn, hắn đầu tiên là đến trang cá nhân của Đan Đan nhìn nhìn.
Không thu hoạch được gì.
Cô đơn giản đăng mấy thứ linh tinh, trẻ trung không nỗ lực đến già sẽ bi thương, mấy cái tus dốc lòng dốc lực.
Hứa Lương Châu có chút đáng tiếc, biểu tình ghét bỏ, ngay cả ảnh tự chụp cũng không có.
Vẫn cứ không buồn ngủ, hắn nhớ tới hôm nay chính mình vô tình nhìn thoáng một màn, mở ra Weibo, thử mở "Mèo phương nam", tìm tòi người sử dụng, sau đó nhấn vào.
Giao diện thật sạch sẽ, chỉ phát mấy cái Weibo, không có ảnh chụp.
Xem phong cách hẳn là cô rồi.
Hơn nữa đối với chuyện của cô, ký ức hắn luôn khắc sâu.
Hứa Lương Châu càng xem, lửa giận lại càng ngày càng nhiều.
"Đó là ngày đầu tiên chúng tôi chính thức ở bên nhau, hắn vui vẻ, tôi cũng vui vẻ."
"Khi đó hắn thật ôn nhu, tri kỷ, dỗ tôi, sẽ không hung dữ với tôi."
"Sau đó hắn thay đổi, tuy rằng không rõ ràng nhưng tôi có cảm giác, nhưng tôi vẫn cứ thích hắn."
"Có đôi khi ngẫm lại, lúc trước biến thành như vậy, cũng trách tôi quá mềm yếu."
"Tôi muốn một lần nữa bắt đầu."
Bên trong như là một loại kỷ niệm.
Kỷ niệm tình yêu.
Hứa Lương Châu không biết cô viết "Hắn" là ai, hắn chỉ biết hắn thập phần không thích loại cảm giác này.
Cô từng thích nam nhân khác.
Đêm hôm khuya khoắt, Hứa Lương Châu không làm được gì.
Chỉ chịu đựng tức giận đổi ID của mình thành "Người mèo yêu".
Sau đó che giấu tin tức thật của mình, cập nhật trạng thái:
"Cùng tôi một lần nữa bắt đầu đi."
Tác giả có lời muốn nói: Weibo khai xe việt dã 23333..
Ta hôm nay xem như cày xong thật nhiều thật nhiều chữ..
Làm ta bị thương rồi╭ (╯^╰) ╮
Kinh hỉ không? Bất ngờ không? Không nghĩ tới hơn nửa đêm còn có đổi mới.
Ta cảm thấy các ngươi thật may mắn, có được một tác giả chăm chỉ, Tác giả.. (không biết xấu hổ)
Ha ha ha ha
Buổi tối gặp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT