*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Long Thiên Nghĩ đến đây, cậu lôi di động ra, không chút do dự gọi điện thoại cho Mạc Minh Húc.

Bởi vì, trong di động của cậu cũng chỉ có số điện thoại của Mạc Minh Húc.

Khu chung cư Ánh Sao, trong nhà Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ, lúc này đúng lúc đang có bữa tối ngập tràn hạnh phúc, vui vẻ.

Vũ Tuệ bĩu bĩu môi nói: “Hôm nay đích thân hiệu trưởng đến dạy tiếng Việt cho chúng con, nói là giáo viên tiếng Việt mới, thứ tư tuần sau sẽ đến.

Nhưng con lại không thích ông ấy chút nào”

“Vì sao vậy? Vì sao con lại không thích hiệu trưởng chứ?” Lục Khải Vũ cưỡng chế gắp một đống rau xanh cho con gái.

Vũ Tuệ khiếp sợ nhìn chằm chăm đống sau xanh trước mặt, vẻ mặt uất ức cầu xin: “Bố à, con có phải thỏ đâu, sao bố lại nhất định bắt con ăn nhiều rau như vậy làm gì cơ chứ?”

“Ăn rau xanh sẽ càng lớn càng xinh đẹp.

Xinh đẹp giống như mẹ của con vậy!” Nói xong, Lục Khải Vũ dành cho vợ một cái nhìn trìu mến đầy thâm tình.

Khoé miệng Mạc Hân Hy nhếch lên, nở một nụ cười hạnh phúc.



Mộc Lam ngoan ngoãn ăn một miếng rau xanh, hỏi.

Lục Khải Vũ xoa xoa đầu nhỏ của Mộc Lam: “Đúng vậy, Mộc Lam là nhất ngoan.

Ăn nhiều rau xanh liền có thể lớn lên xinh đẹp đấy”

Vũ Tuệ dẫu dẫu cái miệng nhỏ: “Bố ơi, lừa gạt người ta là không tốt đâu nhé!”

Khi Lục Khải Vũ vừa định tiến hành dạy dỗ con gái một phen, điện thoại Mạc Minh Húc vừa mới chơi xong, tiện tay đặt trên bàn trà vang lên.

Hãn vội vàng buông đũa chạy nhanh qua đó.

“Cái gì, Long Bách em đừng khóc, nói chuyện cẩn thận nào” Sau khi điện thoại kết nối, không biết Long Bách nói gì đó, giọng điệu Mạc Minh Húc có chút hoảng loạn.

Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ đồng thời buông chén đũa xuống, đã đi đến bên đó.

“Được, em đừng hoảng sợ, anh lập tức nói cho bố, bảo bố đi cứu Long Thiên.

Biển số xe là Hà Thành Y2367 có đúng không?”

“Em đừng khóc, gửi vị trí hiện tại của em qua cho anh, bọn anh lập tức qua đó tìm em”

Mạc Minh Húc vô cùng bình tĩnh an ủi Long Bách.


Sau khi điện thoại ngắt kết nối, Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy đồng thanh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao Long Bách lại khóc?” Cái tên nhóc vô tâm vô tình kia, vậy mà lại khóc rồi, xem ra nhất định là xảy ra chuyện lớn gì rồi.

Chẳng lẽ là…

Trong long hai vợ chồng lập tức căng thẳng.

“Long Thiên bị người ta bắt cóc rồi, biển số xe của đối phương là Hà Thành Y2367, còn lại Long Bách một mực không biết, cậu bé gợi điện thoại cho chú Long Uy, nhưng mà điện thoại của chú Long Uy và dì Thanh Y đêu không có người nhận.”

Cậu vừa nói xong liền nhận được vị trí mà Long Bách gởi đến.

“Long Bách hiện tại đang ở chỗ này, con bảo cậu bé chờ chúng ta.

Bây giờ chúng ta lập tức qua đó đi” Mạc Minh Húc lắc lắc vị trí trên di động trong tay.

‘Vợ chồng Lục Khải Vũ không nói lời nào, hai người trực tiếp mặc quần áo ở nhà liền xông ra ngoài.

Vừa đi, từng người còn gọi điện thoại.

Lục Khải Vũ trực tiếp gọi cho Lâu Văn Vũ, Mạc Hân Hy gọi cho Lý Duy Lộc, mục đích chính là vận dụng tất cả quan hệ, lập tức ra ra chủ nhân của biển số xe kia và vị trí nó dừng lại cuối cừng “Minh Húc, con ở nhà chăm sóc em gái nhé” Sau khi nói xong vài lời đơn giản, Lục Khải Vũ quay đầu lại phân phó cho Mạc Minh Húc.

“Vợ à, hôm qua em mới ngất xỉu, hôm nay ở nhà chờ tin tức đi, một mình anh đi là được rồi” Lục Khải Vũ nhìn thấy Mạc Hân Hy đã đi ra cửa phòng, không yên tâm mà nói.

Ngữ khí của Mạc Hân Hy vô cùng kiên định: “Không được, em nhất định phải đi.

Yên tâm đi, em đã nghỉ ngơi một ngày rồi, cơ thể không có gì đáng ngại nữa rồi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play