Phương Kiều không chắc ‘thứ đó’ mà hắn chỉ là cháo trắng hay cải muối, lòng nghĩ có lẽ là cả hai nhỉ. Anh im lặng thẳng lưng, hai đầu gối cọ xát: “Vậy anh muốn ăn gì? Em xuống lầu mua.”
Lịch Tu nói: “Em đi tắm trước đi.”
“Được, anh đợi em lát.” Phương Kiều đứng dậy rời đi.
Sau khi anh tắm xong, mặc quần áo, ra phòng khách thì thấy Lịch Tu đã tự thay quần áo, trên bàn bày tám chín đĩa sứ nhỏ, có tròn có vuông, còn có đĩa hình lá sen, trong đĩa có đồ ăn tinh xảo. Phương Kiều nhìn ngắm tỉ mỉ, nhỉ nhận ra món há cảo tôm và xíu mại, những đĩa khác thì chẳng rõ tên gọi là gì.
Xíu mại bình thường chúng ta ăn có thể không phải hình này. Nhưng theo bản tiếng Trung, món này có tên là 烧麦 (Shāo mài), dịch ra là Xíu Mại. Google hình ảnh cho ra đại đa số là hình dạng giống như ảnh,
Cũng chẳng rõ làm thế nào trong khoảng thời gian ngắn như vậy hắn làm được từng này món, chắc là nhờ có tiền nhỉ.
“Qua ăn nào.” Lịch Tu gọi anh.
Phương Kiều ngồi đối diện Lịch Tu, cầm đũa gắp xíu mại, cắn một miếng, hỏi Lịch Tu: “Ban nãy anh bảo chưa ăn no, thế anh đã ăn gì?”
“Em.”
Phương Kiều nghẹn họng, giơ tay cầm cốc nước bên cạnh.
“Ngon lắm.” Lịch Tu thả miếng xíu mại vào miệng.
Không rõ là khen xíu mại hay khen cái gì.
Phương Kiều rũ mắt uống nước, vành tai lại ửng đỏ.
Lịch Tu ở nhà Phương Kiều tới buổi chiều, hai người cũng chẳng làm gì, chỉ âu yếm hôn nhau. 17h30 thì Lịch Tu phải đi, nói là hẹn bạn ăn cơm. Thấy mặt Phương Kiều hàm chứa không nỡ, hắn liền đè người nọ lên sofa hôn sâu mấy phút mới buông tay.
Phương Kiều muốn nắm cổ áo Lịch Tu, nhưng lo lắng làm vậy sẽ kéo nhăn chiếc áo xa xỉ, thế là vương tay ôm lấy lưng Lịch Tu, hỏi: “Tối có đến không?”
“Không đến.” Lịch Tu trả lời dứt khoát, cắn lên chóp tai anh: “Anh mà đến thì em ba ngày cũng không xuống được giường.”
Phương Kiều lắp bắp: “Thì, thì em nằm trên giường thôi.”
Ngón cái Lịch Tu vuốt ve bờ môi anh: “Đúng là muốn làm chết em mà.”
Phương Kiều bỗng mỉm cười: “Anh nhìn chẳng có vẻ gì giống người sẽ nói chuyện kiểu này.”
“Không thích nghe à?”
“Thích, thực ra …… Lúc đó nói chuyện kiểu này khá thú vị.” Phương Kiều đỏ mặt nói: “Trợ hứng.”
Lịch Tu:“……”
Chân trước Lịch Tu vừa đi thì chân sau điện thoại Hiểu viện gọi tới, bảo rằng chốt một đơn hàng online, một người bận không xuể, Phương Kiều nói rằng anh qua ngay, sau đó cầm chìa khoá xe ra cửa.
Ngày hôm đó, ba người làm tới 22 giờ mới xong việc, thấy Hiểu Viện mệt tới mức không đứng nổi, Phương Kiều liền bảo cô đi trước, mình và Tiểu Trương ở lại thu dọn, hôm đó dường như tâm trạng của Hiểu Viện không tốt, cũng chẳng nói gì, thay quần áo xong liền tan ca. Hiểu Viện và Tiểu Trương khá thân nhau, Phương Kiều tính toán xem nên hỏi Tiểu Trương không, chưa đợi anh mở miệng, Tiểu Trương đã tự lăn qua: “Sếp, anh phát hiện ra không?”
Còng lưng lao động mấy tiếng, thắt lưng Phương Kiều không chịu được nữa, anh đứng dậy đấm đấn, tìm một chiếc ghế ngồi xuống, uống miếng nước đoạn nói: “Phát hiện gì?”
“Chị Hiểu Viện ấy, hôm nay chị ấy rất im lìm, không cười, chắc chắn là cãi nhau với người yêu rồi.”
Phương Kiều uống nước xong, cũng rót cho Tiểu Trương một cốc, Tiểu Trương đặt đồ trong tay xuống, xoa xoa tay tiếp nhận. Phương Kiều nhìn cậu uống nước, hỏi: “Là em ấy nói với em hay là em tự đoán?”
“Em đoán.” Tiểu Trương chắc nịch đáp: “Chuẩn tám, chín mươi phần trăm.”
Tối nay Phương Kiều qua đêm ở tầng trên tiệm sách, mệt quá xá, gần như dính gối liền ngủ, nửa đêm anh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, nghe người bên kia nói: “Mở cửa.”
Giọng nói thân mật thức tỉnh Phương Kiều thêm đôi chút, anh ngồi dậy, dùng sức xoa xoa mắt, nói với Lịch Tu: “Đợi xíu.” Cầm điện thoại chạy xuống lầu mở cổng, nhưng chẳng thấy người đâu. Phương Kiều cúi đầu ngó điện thoại, thấy đối phương đã cúp mắt. Anh gọi lại hỏi: “Anh ở đâu?”
Lịch Tu nói: “Ở cổng.”
Phương Kiều ngơ ngác hai giây, chợt vỗ đùi: “Em biết rồi, anh chờ em lát.”
Tới khi anh vội vã lái xe về tới nhà, ở cổng đã không còn bóng Lịch Tu, Phương Kiều gọi cho hắn, không ai nhấc máy, tắt rồi.
Phương Kiều nằm lên giường, không buồn ngủ chút nào. Ngày hôm sau gọi lại, vẫn tắt máy. Phương Kiều hơi hoảng hốt, lo lắng Lịch Tu tới lại không thấy anh nên anh cũng không ra khỏi cửa, cơm chẳng thèm ăn, chỉ ngồi chờ. Tới hai giờ chiều, cuối cùng cũng có người gõ cửa.
Phương Kiều nhanh chóng đứng dậy mở cửa, biểu tình vui sướng trên mặt nhanh chóng biến thành kinh ngạc và nghi hoặc khi thấy người ngoài cửa: “Anh là……?”
“Lịch Thiệu Kình.” Người đàn ông anh tuấn lạnh lùng, mắt đeo kính gọng vàng, mặc vest ghi bạc trả lời.
Họ Lịch, Phương Kiều run lên, vội vã lùi sang bên cạnh: “Lịch tiên sinh, mời vào.”
“Cảm ơn.” Lịch Thiệu Kình kiêu ngạo như bề trên theo dõi Phương Kiều, sau đó mới bước vào trong.
Phong cách của Phương Kiều và hắn không hợp, anh căng thẳng tới mức tay đầy mồ hôi, cẩn trọng đi theo: “Lịch tiên sinh, mời ngồi.” Thấy Lịch Thiệu Kình ngước mắt đánh giá xung quanh, không có ý định ngồi xuống, Phương Kiều lại hỏi: “Ngài muốn uống gì?”
“Nước ép việt quất.”
“……”
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Phương Kiều lúng túng muốn chết, cứng rắn cố hỏi: “Hôm nay ngài tới đây là có việc ư?”
“Ngồi đi.”
Phương Kiều ngồi xuống sofa. Lịch Thiệu Kình đi tới bên cửa sổ, quay người hỏi anh: “Cậu thích em trai tôi?”
Oh, hoá ra là anh trai Lịch Tu. Phương Kiều căng thẳng cọ đầu gối: “Phải…..”
“Thích điều gì ở nó?”
“Anh ấy đẹp lắm.”
Lịch Thiệu Kình:“……”
Phương Kiều tiếp tục cọ đầu gối, sự trầm mặc của Lịch Thiệu Kình khiến anh ngày càng căng thẳng. Anh mà căng thẳng thì sẽ không kìm được tìm chủ đề nói chuyện: “Ban đầu chỉ thấy anh ấy đẹp trai quá xá, sau khi tiếp xúc một thời gian thì phát hiện ra tính cách anh ấy rất tốt, vừa chu đáo vừa dịu dàng. Nói chung là điểm nào cũng tốt.”
Lịch Thiệu Kình sống 30 năm, lần đầu tiên nghe có người khen tính khí của em trai mình ‘tốt’. Hắn như mang theo ưu tư nhìn chằm chằm Phương Kiều chốc lát, lại hỏi: “Cậu có hiểu biết sâu với hoa cỏ à?”
“Thực ra tôi không biết nhiều về hoa lá lắm, tôi thậm chí chẳng biết tên một số cây trong tiệm.” Phương Kiều ngượng ngùng cười trừ: “Chỉ là tự dưng có hứng mở một tiệm hoa, với lại tiệm cách vách cũng cho thuê……”
“Cậu khá tuỳ hứng nhỉ.” Lịch Thiệu Kình là người cực kỳ tinh mắt. Hắn có thể thấy rằng Phương Kiều không nói dối. “Vậy tên tiệm cũng là hứng lên nên đặt?”
Phương Kiều gật đầu, sắc mặt hơi lúng túng.
Lịch Thiệu Kình không hỏi nữa, yên tình chốc lát, nhấc chân bước ra ngoài.
“Lịch tiên sinh, ngài cứ vậy mà đi ư?” Phương Kiều đứng dậy hỏi.
“Ừ.” Lịch Thiệu Kình đi tới cổng, quay người gật đầu với Phương Kiều: “Tạm biệt.”
Tưởng Phong dựa vào cửa xe chơi game, thấy Lịch Thiệu Kình xuất hiện ở hành lang, mỉm cười bỏ điện thoại vào túi, mở cửa ghế sau.
Tới khi Lịch Thiệu Kình cong người ngồi vào trong, anh mới đóng cửa xe, vòng sang bên ghế lái lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa quay đầu hỏi Lịch Thiệu Kình: “Sao rồi, giống với kết quả điều tra không?
Lịch Thiệu Kình khẽ nghiêm mày, không trả lời.
Tưởng Phong coi như anh ngầm thừa nhận, cười nói: “Em đích thân đi điều tra mà, không thể sai sót được. Em dám lấy mạng mình ra đảm bảo rằng vị họ Phương này không có ý xấu, nhóc này giống em, bị mỹ sắc hớp hồn ấy mà, ầy, nhắc mới nhớ em trai mình cũng đẹp thật……”
“Im.” Lịch Thiệu Kình trầm mặt ngắt lời: “Lái xe.”
Tưởng Phong khởi động xe, hỏi hắn: “Vậy về công ty hay đến thẳng thành Đông? Có vẻ Từ tổng đã tới rồi.”
“Về nhà anh.”
Tưởng Phong cười gian nói: “Cục cưng à, gần đây anh nhiệt tình ghê á.”
“Lấy hợp đồng.”
“Oh, tự sướng rồi, em còn tưởng anh vì em……”
Lịch Thiệu Kình: “Im miệng.”
Hiểu Viện gọi điện thoại qua xin nghỉ, bảo rằng ở quê có việc phải về mấy ngày. Phương Kiều không hỏi nhiều liền đáp ứng. Cúp điện thoại xong bèn chuyển khoản cho cô, gửi trước lương tháng này, còn cộng thêm một ngàn tệ. Hiểu Viện hỏi trên Wechat, Phương Kiều trả lời là lương tăng ca.
Năm phút sau, Hiểu Viện gọi điện tới, xin lỗi Phương Kiều, thông báo rằng bạn trai cô sắp kết hôn, cô không chịu nổi….. Cô còn nói rất nhiều ở điện thoại, đầu tiên là nghẹn ngào, sau đó nức nở oà khóc.
Phương Kiều chưa từng yêu đương, tất nhiên cũng chẳng thể thất tình, không biết nên an ủi cô thế nào, xoắn quýt hồi lâu thì bật ra một câu: “Đừng đau lòng, loại khốn nạn này không xứng, anh tặng em thêm một hộp son nữa nhé.”
“Anh cứ hơi tí là mua mua mua, sau này sao em tìm được người yêu nữa, khỏi đi.” Hiểu Viện nín khóc mỉm cười, ngữ khí nhẹ nhàng hơn, tán gẫu thêm mấy câu với Phương Kiều, bảo đảm rằng trong vòng ba ngày sẽ ổn định tâm lý, quay lại tập trung làm việc. Phương Kiều nghe cô nói vậy mới an tâm hơn.
Hiểu Viện không tới, Phương Kiều cũng lười, chẳng muốn tới chợ hoa, dứt khoát đóng cửa qua làm ổ bên tiệm sách. Những điều anh nói với Lịch Thiệu Kình là sự thật, trước đây anh không thích hoa cỏ, cũng chẳng thích hội hoạ. Không phải anh chưa từng hoài nghi, anh từng tìm hiểu nhiều tài liệu trên mạng, đích thực có không ít bệnh nhân sau khi hoàn thành phẫu thuật tim, bỗng thay đổi sở thích và tính tình.
Khả năng là chủ nhân trước của trái tim này là một người yêu thích hoa cỏ và hội hoạ nhỉ.
Khi Lịch Tu tới tiệm sách, Phương Kiều đang ngủ trưa ở phòng nghỉ lầu dưới, chiếc giường này khá nhỏ, anh không thể không cuộn người lại, lông mi đen dài lẳng lặng rủ xuống, giống như một bé mèo ngoan ngoãn. Lịch Tu đứng bên cạnh ngắm nhìn khoảng mười phút, thấy Phương Kiều có vẻ sẽ không tỉnh lại, không kìm được vươn tay xoa mặt anh. Phương Kiều bừng tỉnh, trừng mắt nhìn hoá ra là Lịch Tu, tay ôm ngực thở dài: “Là anh à……”
Lịch Tu hơi nhíu mày, Phương Kiều biết hắn định hỏi gì, ngồi dậy gãi gãi tóc rối vì ngủ: “Trước đây có khách đi tìm toilet thì tìm tới đây, em chưa nói gì cô ấy đã la lớn lên, cứ như bị quấy rối vậy.” Phương Kiều ngẫm tới vụ này thì không nhịn được bật cười: “Cũng chẳng biết có phải do thấy ngượng không, sau này khi cô ấy tới đây thì mua tận mấy trăm tệ tiền sách.”
Lịch Tu nghe xong, quay người khoá cửa lại.
Phương Kiều đứng dậy đi giày: “Không cần khoá, em phải……” Chưa nói xong liền bị Lịch Tu bế về giường, Phương Kiều cũng chẳng giận, nắm ngón út của y nhẹ nhàng lay: “Em phải đi vệ sinh.”
“Gấp lắm à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT